Thành Thanh Nham, bên trong phủ thành chủ.
- Quan Hạc ngươi có thể tra một chút thông tin về tên Tần Thiên kia có địa vị hay không, lẽ nào lại như vậy, rõ ràng dám bất kính đối với ta, nhưng lại đã đoạt đồ vật ta vừa ý, quả thực không muốn sống chăng!
Trong phòng, Hoàn Nhan Luật nhìn một thiếu niên bên cạnh nói, thiếu niên này chính là con trai của đại thần tài chính, Quan Hạc.
- Hoàn Nhan huynh, cái này chỉ sợ có chút khó, cha ta ở biên cảnh bên này thế lực tương đối yếu, muốn điều tra mà nói, rất khó. Hơn nữa, công chúa đã tức giận, mục đích chủ yếu lần này của chúng ta là tiến đến chiến trường rèn luyện, ta sợ chúng ta nếu lại ở thành Thanh Nham bên này trì hoãn quá lâu, chỉ sợ công chúa sẽ mất hứng. Nhất là đối phương và Tống gia có mối quan hệ, nếu chúng ta ra tay đối với hắn, không biết có thể chọc giận Tống gia hay không!
Quan Hạc nhìn Hoàn Nhan Luật nói.
- Ngươi nói rất có lý, nhưng hiện tại trong lòng bổn thiếu gia rất không thoải mái, nhất định phải giết chết tên dân đen kia mới được. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn ba nữ nhân bên cạnh tên tiểu tử kia sao?
Hoàn Nhan Luật nhìn Quan Hạc dâm tà nói, vừa nghĩ tới ba người Thiên Hà, trên mặt hắn liền không khỏi lộ ra vẻ si mê.
Quan Hạc vừa nghe đến ba người Thiên Hà, nước miếng cũng chảy ròng, nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngoại trừ công chúa và truyền nhân trong đại gia tộc thì đâu còn nơi nào có.
- Chưởng quầy của Tống gia kia cũng rất không tồi, ta nhìn rất có hương vị!
Quan Hạc nói, một bộ dạng háo sắc.
Hai người đang nói, cửa phòng đẩy ra, một thiếu niên khác đi đến, chính là con trai của Tổng đốc ba quân hậu cần, Giang Thành.
- Giang huynh, huynh tới vừa đúng lúc, có biện pháp nào không tra được thân phận và hành tung của tên tiểu tử vừa rồi, nhìn xem lúc nào hắn ra khỏi thành!
Hoàn Nhan Luật lập tức hỏi.
- Cái này chắc chắn không có vấn đề, cha ta tại thành Thanh Nham này có chút quan hệ, ta đi ra ngoài nghe ngóng một ít, đoán chừng có thể!
Giang Thành nói.
- Tốt! Nhanh đi điều tra hắn, đến lúc đó giết chết tiểu tử kia, ba mỹ nữ kia chính là của chúng ta!
Hoàn Nhan Luật nói.
- Được, ta lập tức đi!
Giang Thành nghe được lời tên Hoàn Nhan Luật nói trên mặt bất hữu lộ ra vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, lập tức quay người rời đi rất nhanh. Nhìn thấy Giang Thành rời đi, Hoàn Nhan Luật lấy ra một khối ngọc phù đưa tin, bóp nát, thông báo cho trưởng lão trong nhà trước tới nơi này giúp hắn. Bởi vì Tần Thiên vừa rồi bày ra công kích rất là cường đại, tuy hắn cũng có thể kiêu ngạo, nhưng là vì bảo đảm vạn nhất, nên cứ trước gọi trưởng lão tới hỗ trợ một điểm. ...
Phủ thành chủ, bên trong phòng khách.
Giờ phút này, Lục công chúa một thân áo tím ngồi ở trên ghế, bên cạnh có một lão giả mặc quan phục đứng ở trước mặt của cô ấy, khom người, vẻ mặt cung kính, người này chính là thành chủ thành Thanh Nham, Vương Phu Tử, cao thủ cảnh giới bảy sao.
- Không biết Lục công chúa gấp gáp như vậy tìm lão phu có việc gì cần phân phó!
Vương Phu Tử nhìn Lục công chúa cung kính hỏi.
- Vương đại nhân ta muốn ngươi giúp ta tra một người, nhìn xem hắn có thân phận gì!
Lục công chúa nhìn Vương Phu Tử nói.
- Người nào!
Vương Phu Tử hỏi.
- Hắn tên Tần Thiên, hiện tại đang ở Tống gia, ngươi giúp ta điều tra thêm hắn và Tống gia có quan hệ như thế nào, có địa vị gì, ta thấy bộ dạng Tống Quận Ngọc đối với hắn dường như rất khách khí!
Lục công chúa nhìn Vương Phu Tử phân phó nói, người có thể để người của Tống gia tôn kính như vậy, sẽ là ai chứ, người của ba đại môn phái sao.
- Tống gia... Cái này chỉ sợ có chút phiền phức, ta tận lực thử xem, không nhất định có thể tra được!
Vương Phu Tử nhìn Lục công chúa khó xử nói, Tống gia cũng không phải vùng đất hiền lành gì, điều tra người của Tống gia, một khi bị phát hiện, thì rất phiền phức.
Lục công chúa nhẹ gật đầu, nhìn Vương Phu Tử nói:
- Ta biết rõ đối với người khác mà nói rất khó, nhưng là đối với người nắm giữ tại thành Thanh Nham trên trăm năm ngài mà nói, chắc hẳn không có vấn đề gì, đúng không?!
Lời nói này của Lục công chúa nghe như biết chi tiết về Vương Phu Tử.
- Người đã quá xem trọng lão phu!
Vương Phu Tử vội vàng nói, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thầm nghĩ:
- Lục công chúa này quả nhiên không đơn giản, khó trách rất được hoàng thượng sủng ái, chính mình phải cẩn thận ứng phó mới được.
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi, đừng làm cho ta thất vọng, Vương đại nhân!
Lục công chúa để lại một câu nói, lập tức đứng dậy rời đi, Vương Phu Tử ở phía sau nhìn theo bóng lưng của Lục công chúa, có chút nhíu mày. ...
Tần Thiên bên này.
- Không được, không được, em không còn khí lực, lão công, anh tha cho em đi!
Trong phòng, Tây Đảo Hợp nhìn Tần Thiên cầu xin tha thứ nói. Tần Thiên thật sự là quá cường hãn, liên tục chiến đấu với ba người bọn họ, để cho bọn họ nhanh chóng gần như hôn mê, ba người bọn họ thoải mái đến mức đều chịu không được, cả cái giường đều bị làm cho lộn xộn, tràn đầy hương vị kỳ dị.
- Hắc hắc, vừa rồi em cũng không phải nói như vậy, nào, chúng ta tiếp tục!
Tần Thiên ôm Tây Đảo Hợp đang trần trụi đắc ý nói, bàn tay lớn như cũ đặt lên trên thân thể của Tây Đảo Hợp sờ soạng lung tung, khiến cho Tây Đảo Hợp muốn ngừng mà không được.
Hai người Thiên Hà và Liễu Như Thích đều một chút khí lực cũng không còn, nằm tại đâu đó, mơ mơ màng màng, như bị choáng.
- Không, anh hãy tha cho em đi!
Tây Đảo Hợp nhìn Tần Thiên, vẻ mặt đáng thương cầu xin.
- Ha ha ha... Được rồi, anh sẽ tha cho em đi, chúng ta lần sau lại đến!
Tần Thiên nhìn Tây Đảo Hợp cười nói, hôn lên môi Tây Đảo Hợp một cái, lập tức ôm cô ấy nằm xuống.
- Cát và... Cát và!
Tiểu Bạch từ bên ngoài đã bay đến, rơi vào trên người Tần Thiên, kêu lên.
- Không phải chứ, ngươi vừa ăn đã ăn hết ba khối, không thể cho nữa!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch phiền muộn nói, vừa rồi lúc hắn và ba người Tây Đảo Hợp đại chiến, Tiểu Bạch liên tục tiến tới quấy rối, uy hiếp hắn xuất ra Thiên Nguyên thạch cực phẩm, nếu không sẽ quấy nhiễu bọn họ, khiến cho Tần Thiên đành phải cho nó, không nghĩ tới nó rõ ràng nhanh như vậy đã ăn hết sạch sẽ.
- Cát và... Cát và!
Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên kêu lớn lên.
- Không thể cho, ngươi ăn hết nhiều như vậy, sẽ không thể tiêu hóa, đến lúc đó tiêu chảy thì không tốt, nhanh, ngủ đi!
Tần Thiên nói xong một tay bắt lấy yêu thú Tiểu Bạch, ôm vào trong lòng giống như ôm gối ngủ.
Tiểu Bạch không ngừng kháng nghị, nhưng tiếc không có bất kỳ tác dụng. ...
Lần ngủ này không biết bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, bốn người Tần Thiên mới tỉnh dậy.
- Tần công tử, ngài ở bên trong sao!
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Tống Quận Ngọc.
- Tống chưởng quỹ chờ một lát!
Tần Thiên lập tức từ trên giường nhảy dựng xuống, rất nhanh đi ra phía cửa phòng, kéo ra, nhưng đột nhiên hắn cảm giác có điểm gì là lạ, như thế nào phía dưới của hắn lại lạnh lẽo như vậy.
- A... !
Đúng lúc này, tiếng thét chói tai của Tống Quận Ngọc đã vang lên, lập tức Tống Quận Dao bụm mặt, cả người nhanh chóng lao ra ngoài sân.
Tần Thiên nhìn lại bản thân, lập tức vô cùng xấu hổ, quá kích động, quên mặc quần áo mà đã xông lại mở cửa, trong lòng lo lắng:
- Tự mình chơi khăm rồi, Tống Quận Ngọc có cho là chính mình cố ý đùa nghịch lưu manh hay không, đem mình đuổi đi hay không.
- Tần Thiên, làm sao vậy, anh như thế nào không mặc quần áo đã chạy ra khỏi rồi!
Giọng nói của Thiên Hà từ phía sau truyền đến.
- Không có gì!
Tần Thiên vội vàng cầm lấy quần áo của hắn rất nhanh mặc vào, cũng không biết Tống Quận Ngọc tìm hắn có chuyện gì. ...