Rất nhanh, lại có mấy tên công tử đi tới, muốn đến gần trò chuyện cùng ba người Thiên Hà, nhưng tiếc là ngôn ngữ bất đồng, căn bản không có biện pháp nào trao đổi, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
- Thật xinh đẹp, thật đáng yêu quá!
Đúng lúc này, tiếng kinh hô của mấy cô gái vang lên, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn lên thấy bốn năm cô gái cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang nhìn Tiểu Bạch trên bờ vai của hắn, lộ ra vẻ mặt vô cùng yêu thích.
- Sặc! Mẹ ngươi, ngươi thật đúng là thần khí tán gái!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch trên vai của hắn thầm nghĩ.
- Vị công tử này, yêu thú màu trắng này là sủng vật của huynh sao, có thể cho chúng tôi ôm một cái được không?
Một cô gái trong số đó đi sang đây nhìn Tần Thiên nói, cúi thấp người, xuân quang trước ngực hiển lộ, hai cái ngực to lớn mềm mại dường như toàn bộ lộ liễu đi ra, đều có thể nhìn thấy cặp nhũ hoa đỏ tươi. Chỉ tiếc chính là, bộ dạng của cô ấy tuy xinh đẹp, nhưng so với Thiên Hà bọn họ còn kém một cấp bậc, Tần Thiên một chút hứng thú đều không có.
- Được thôi, cô ôm đi!
Tần Thiên nói tiếng phổ thông lưu loát.
- A... !
Đám nữ nhân này lập tức ngây ngẩn cả người, Tần Thiên nói cái gì bọn họ không hiểu.
- Như thế nào, nghe không hiểu sao, bảo cô ôm đi!
Tần Thiên tiếp tục nói, đám nữ nhân này nghe cứ sững sờ, căn bản không biết Tần Thiên đang nói cái gì, ba người Thiên Hà bên cạnh đều bật cười, Tần Thiên đúng là rất xấu.
- Đông!
Đúng lúc này, bỗng nhiên ngay lúc đó, một âm thanh của tiếng chiêng vang lên, lập tức, thanh âm vui đùa ầm ĩ ở đây toàn bộ ngừng lại. Tất cả mọi người hướng về phía tiếng chiêng vang nhìn sang, Tần Thiên cũng nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông cầm trong tay cái chiêng đồng, đứng cạnh tấm rèm che trước mặt.
- Bây giờ, cho mời, hoa khôi đứng đầu Bách Hoa lâu của chúng ta, Hoa Mãn Nguyệt cô nương!
Tên cầm lấy cái chiêng hô to, nói xong liền lui qua một bên, lập tức giờ khắc này, tất cả mọi người bắt đầu chuyển động, giống như nhìn thấy gì đồ vật quý giá, toàn bộ tập trung tinh thần nhìn lên chỗ tấm rèm.
Cả chiếc thuyền hoa giờ phút này vô cùng yên tĩnh, yên lặng đến mức một cây tâm rơi xuống cũng có thể nghe được.
Rất nhanh, tiếng đàn tranh bắt đầu vang lên, cực kỳ chậm rãi, êm tai dễ nghe. Tần Thiên cảm giác giờ phút này trước mặt của hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh có hồ và thuyền, gió nhẹ nhẹ phẩy, sóng gợn xoáy lên, một đôi nam thanh nữ tú dựa sát vào nhau ngưng mắt nhìn, tựa như một cuốn tranh sơn thủy ngập tràn ý thơ tình yêu, cực kỳ mỹ diệu, cả người Tần Thiên đều chìm đắm vào bên trong.
Không riêng gì Tần Thiên như vậy, giờ khắc này, ở đây bất kể là nam hay là nữ, tất cả đều như thế.
- Thật sự là âm thanh hay, rõ ràng có thể mê hoặc mọi người, không biết người đánh đàn là cái dạng gì!
Tần Thiên thầm nghĩ, lập tức mở ra thấu thị chi nhãn, hướng nhìn ra đằng sau tấm rèm.
Giờ phút này, đằng sau bức màn, một cô gái ăn mặc áo trắng tựa như thần tiên đang ngồi một đánh đàn cổ trước mặt, từ từ khảy đàn. Người này là hoa khôi đứng đầu Bách Hoa lâu, Hoa Mãn Nguyệt, có thể bán nghệ, cũng không bán mình.
Nhìn bộ dạng của Hoa Mãn Nguyệt đại khái khoảng 23-24 tuổi, tóc được buộc tinh xảo, cắm ngọc trâm thật đẹp, bộ dáng cực kỳ diễm lệ, gương mặt tiêu chuẩn, miệng đỏ tươi, sống mũi ngạo nghễ ưỡn lên. Cô ấy có một đôi mắt xếch tràn ngập sự hấp dẫn, đen kịt thâm thúy, phảng phất như biết nói chuyện, liếc mắt nhìn khiến cho người khác phải mê muội.
Đương nhiên, để cho người ta mê muội nhất chính là bộ ngực sữa trắng nõn nà của cô ấy, cực kỳ khoa trương, to lớn như trái bưởi vậy, vô cùng sinh động, ăn mặc một thân tuyết trắng dường như trong suốt để cho thân thể mềm mại của cô ấy thoạt nhìn như ẩn như hiện, càng hấp dẫn người.
Nhưng dưới ánh mắt Tần Thiên, cô ấy hoàn toàn là trần trụi, bị Tần Thiên trực tiếp xem hết.
- Oa! Đôi nhũ hoa! Trên ngực còn cất giấu nhiều cương châm như vậy, không sợ ảnh hưởng đến chính mình à.
Tần Thiên nhìn thấy thân thể mềm mại của cô ấy, trong nội tâm thầm nghĩ, vẻ mặt háo sắc, nhìn thấy hai cái tiểu bồ đào trước ngực kia, Tần Thiên đều hưng phấn lên.
Giờ phút này, Hoa Mãn Nguyệt, bỗng nhiên ngay lúc đó ngừng lại, lập tức tiếng đàn két lên một tiếng rồi dừng lại. Phảng phất phát hiện Tần Thiên đang rình coi cô ấy, cô ấy liền hướng về phía Tần Thiên bên này nhìn ra, cách rèm trực tiếp đối mặt với Tần Thiên, Tần Thiên vội vàng thu hồi thấu thị.
Mọi người đang say mê, bỗng nhiên ngay lúc đó tiếng đàn đã đoạn, lập tức bị đánh thức, nhìn lên tấm rèm bên kia, không biết chuyện gì xảy ra. Hoa Mãn Nguyệt cô nương mỗi lần xuất hiện đều là một khúc khảy đàn đến hết, vì cái gì lần này mới một nửa đã ngừng lại.
Đang lúc mọi người nghi hoặc, đúng lúc này, rèm từ từ kéo ra, lập tức tất cả mọi người nhìn vào bên trong. Hoa khôi bên trong xuất hiện ở trước mặt mọi người, một bộ áo trắng, không gió mà bay, lập tức khiến cho tất cả mọi người bị mê hoặc, cả phụ nữ cũng thế, duy chỉ có Tần Thiên không có. Trong đầu Tần Thiên lại nghĩ đến thân hình uyển chuyển của Hoa Mãn Nguyệt, thật sự là hoàn mỹ, hắn vẫn đang nghĩ tới đôi nhũ hoa lần đầu tiên hắn nhìn thấy đâu rồi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn đám người trước mặt, ánh mắt trực tiếp liền hướng về phía Tần Thiên bên này, dừng tại trên người Tần Thiên. Bởi vì cô ấy cảm giác được, người vừa rồi nhìn trộm cô ấy chính là đến từ Tần Thiên, cô ấy mở trừng hai mắt, một đạo năng lượng kỳ dị từ trên người cô ấy tán phát ra, làm cho cả người cô ấy thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt, mỉm cười.
Hoa Mãn Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần Thiên rõ ràng không có bị ánh mắt của cô làm cho mê hoặc, như thế nào vẫn bình tĩnh nhìn cô ấy. Phải biết rằng, vừa rồi thế nhưng cô ấy vận dụng mị công mê hoặc Tần Thiên, không nghĩ tới Tần Thiên một chút bị mê hoặc cũng không có, điều này không khỏi khơi gợi lên sự hiếu kỳ của Hoa Mãn Nguyệt.
- Mị công không tệ, nhưng tiếc là đối với ta không có hiệu quả!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt, bờ môi bắt đầu có chút chuyển động, không có lên tiếng, chỉ là dùng tài hùng biện, sử dụng khẩu hình miệng.
Hoa Mãn Nguyệt dường như là đã nghe được câu nói của Tần Thiên, mặt lộ ra vẻ giật mình, đôi môi cũng bắt đầu chuyển động.
Tần Thiên từ môi của cô ấy phán đoán, cô ấy hẳn là nói:
- Vậy thì mời công tử lĩnh giáo một chút, nhìn xem có phải như thế chăng!
Quả nhiên, con mắt Hoa Mãn Nguyệt lại một lần nữa nháy lên, giờ khắc này, cả người Hoa Mãn Nguyệt đều biến thành hư ảo, cả người bỗng nhiên ngay lúc đó trở nên phảng phất giống như cửu thiên tiên nữ, vô cùng xinh đẹp, mê hoặc nam nữ ở đây đều nhanh như hôn mê.
Thế nhưng Tần Thiên như cũ không có việc gì, như cũ bình tĩnh nhìn Hoa Mãn Nguyệt, một mực phòng thủ tâm trí, chỉ cần linh hồn không bị xâm lấn, dạng mị công gì cũng không mê hoặc được Tần Thiên.
- Thân hình của cô không tệ!
Tần Thiên lần nữa dùng khẩu hình miệng nói.
Tại chỗ, sắc mặt Hoa Mãn Nguyệt liền trở nên xấu hổ, bắt đầu nổi giận, mị công cũng tản mất. Tất cả mọi người đều tỉnh lại, nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt đang tức giận, không biết chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ai chọc giận Hoa Mãn Nguyệt cô nương. Tất cả mọi người nhao nhao nhìn theo ánh mắt phẫn nộ của Hoa Mãn Nguyệt đang nhìn về phía Tần Thiên bên này.
Nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt nhìn hằm hằm lấy Tần Thiên, rất là nghi hoặc, Tần Thiên như thế nào chọc giận đến Hoa Mãn Nguyệt.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử!
Hoa Mãn Nguyệt đi đến phía trước vài bước, sắc mặt giận dữ trên mặt đã biến mất, khôi phục khuôn mặt tươi cười, nhìn Tần Thiên từ từ nói, giọng nói tựa như âm thanh của thiên nhiên, cực kỳ mỹ diệu, nghe rất là thoải mái. ...