Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1471 - Chương 1476: Thơ Chó Má

 Chương 1476: Thơ Chó Má Chương 1476: Thơ Chó Má Chương 1476: Thơ Chó Má

- Họ Tần, tên một chữ là chữ Thiên, Hoa cô nương, cô thật xinh đẹp, có thể để cho ta hôn một cái không?

Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt mỉm cười nói, đứng lên, đi tới bên cạnh Hoa Mãn Nguyệt, nhưng lập tức bên cạnh có người tiến lên chặn Tần Thiên lại, không cho hắn đi qua.

Cùng lúc đó, sắc mặt Hoa Mãn Nguyệt rất khó coi, Tần Thiên lại lần nữa đùa giỡn với cô ấy, hơn nữa còn là trước mắt bao người, quá lớn mật, quá lưu manh. Nếu cô ấy không tức giận, phía dưới có một số người cũng cảm thấy khó chịu, cô ấy nhưng là nữ thần của bọn hắn, Tần Thiên lại dám đùa giỡn, lẽ nào lại như vậy.

- Công tử, mời ngài có chút tôn trọng!

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên không vui nói.

- Đúng vậy, Tần công tử, làm người phải biết cảm thấy hổ thẹn, sao có thể lỗ mảng như thế. Đề nghị ngài lập tức xin lỗi với Hoa cô nương!

Người vừa rồi đến gần nói chuyện với đám người Tần Thiên không thành công, chính là Lý Vân Long, hắn lập tức đứng ra nói, muốn nịnh nọt Hoa Mãn Nguyệt.

- Đúng rồi!

- Xin lỗi!

- Xin lỗi!

- Xin lỗi đi!

Nguyên một đám khó chịu đều chỉ vào Tần Thiên vội vàng nói.

Tần Thiên nhìn bọn hắn, mỉm cười, sau đó nói:

- Tần mỗ tại sao là người lỗ mảng, bởi vì cái gọi là lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, bất quá là ta đem cách nghĩ chân thành trong nội tâm của ta biểu đạt đi ra mà thôi, làm sao lại là lỗ mảng, làm sao lại không biết cảm thấy thẹn. Ta thấy các ngươi những người tài giỏi này không biết cảm thấy thẹn mới đúng, rõ ràng trong nội tâm muốn âu yếm, rồi lại ra vẻ quân tử, thật sự là dối trá, không phải quân tử. Hơn nữa, ta biểu đạt ý nghĩ yêu thương của ta, điều này nói rõ Hoa Mãn Nguyệt là cô nương xinh đẹp, chỉ có người xinh đẹp mới để cho người khác kìm lòng không được biểu đạt ra suy nghĩ nội tâm của bản thân. Trên thực tế là ta thưởng thức Hoa Mãn Nguyệt cô nương xinh đẹp, chẳng lẻ không thể khen nàng, chẳng lẽ các vị lại cảm thấy Hoa Mãn Nguyệt cô nương rất xấu, không thể khen. Vậy các ngươi còn ở nơi này làm gì, tranh thủ thời gian đi về nhà đi!

Tần Thiên một phen nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên mập mờ, lập tức không cách nào có thể phán đoán. Như thế nào nghe được Tần Thiên công khai đùa nghịch lưu manh giống như là đúng, còn bọn hắn thì sai, trong lúc nhất thời, những người này đều muốn phát rồ.

Tần Thiên nhìn những bộ dạng này, trong nội tâm âm thầm bật cười, tiếp tục nói:

- Tần mỗ bất quá chỉ là người biểu đạt tâm ý ái mộ mà thôi, còn các ngươi lại nói ta lỗ mảng, không biết cảm thấy thẹn, không biết các ngươi đều nghĩ đến nơi nào để đi chưa. Xem ra ta nói không sai, chỉ là các ngươi có vụng tâm!

Những lời này của Tần Thiên vừa nói ra, mọi người một lần nữa choáng váng, không phản bác được, rõ ràng có chút xấu hổ.

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên đều ngây ngẩn cả người, nghĩ không thông:

- Đây là cái dạng ăn nói gì, rõ ràng có thể đem cái chết đều nói thành sống được, đây là người nào vậy, vô sỉ tới cực điểm.

- Thế nào, Hoa cô nương, ta nói đúng chứ!

Tần Thiên nhìn sang Hoa Mãn Nguyệt cười híp mắt nói, đi tới chỗ Hoa Mãn Nguyệt, người ngăn cản bên cạnh hắn phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, lập tức sốt ruột.

Hoa Mãn Nguyệt cũng thế ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Tần Thiên đi tới, vội vàng nói:

- Tần công tử, tự trọng!

- Ta nặng 75kg !

Tần Thiên cười híp mắt nói, lập tức mọi người xung quanh đều muốn thổ huyết:

- Vãi chưởng, râu ông nọ cắm càm bà kia, đâu ai hỏi thể trọng của ngươi, chính là muốn ngươi giữ chú tự trọng của bản thân.

Hoa Mãn Nguyệt không nghĩ tới Tần Thiên lại có thể cho ra một câu trả lời có thể khiến cho mọi người muốn thổ huyết như vậy, thiếu chút nữa té xỉu, vội vàng lui về phía sau vài bước.

Đúng lúc này Tần Thiên cũng đã ngừng lại, cũng không có tiếp tục đi tới.

- Tần Thiên muốn làm gì vậy, đùa nghịch lưu manh sao!

Tây Đảo Hợp nhìn hai người Thiên Hà nhỏ giọng nói, hai người lắc đầu, tỏ vẻ không biết, những người khác cũng ngơ ngác nhìn Tần Thiên, không biết Tần Thiên muốn làm gì.

- Tần công tử, ngươi đây là muốn làm cái gì?

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên hỏi, rất là nghi hoặc.

- Không có gì, Hoa cô nương xinh đẹp như vậy, ta lại gần nhìn lại cho rõ một chút, không tệ, chưa phẩu thuật thẩm mỹ!

Tần Thiên mỉm cười, lập tức quay người liền đi xuống, tất cả mọi người cảm thấy một hồi không hiểu thấu, không biết Tần Thiên có ý gì.

Một hồi lâu, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, Tần Thiên cũng đã trở lại vị trí của hắn, tên tiểu tử ngăn cản hắn cũng khôi phục như bình thường.

Giờ phút này Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên rất là hiếu kỳ, tên đàn ông này đột nhiên làm cho cô ấy có một loại cảm giác muốn hiểu rõ, Tần Thiên giống như là một điều bí ẩn.

Nhìn thoáng qua Tần Thiên, sau đó Hoa Mãn Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhìn người ở bên dưới nói:

- Chư vị, theo quy tắc cũ, bổn cô nương ra đề mục, các vị làm thơ, ai làm tốt nhất, có thể có một đêm đẹp cùng với bổn cô nương!

- Tốt! Hoa cô nương, cô mau ra đề đi!

Một vài vị công tử ở bên dưới đều chờ không được, hưng phấn nói.

Hoa Mãn Nguyệt nhìn đám người ở bên dưới, mở miệng nói:

- Tối nay ánh trăng vô cùng xinh đẹp, như vậy, tối nay hãy lấy ánh trăng làm chủ đề, các vị làm một bài thơ!

Vừa mới nói xong, nguyên một đám tài tử lập tức vội vàng suy nghĩ.

Chỉ chốc lát, liền có một người đứng ra, la lớn:

- Hoa cô nương, tại hạ vừa nghĩ ra một câu!

- Được, mời đọc!

Hoa Mãn Nguyệt nhìn tên công tử này nói.

Tên công tử kia lập tức ho khan hai tiếng, mặt lộ vẻ đắc ý, sau đó mở miệng nói:

- Bầu trời có một tháng đủ sáng, trong hồ nước cũng có một cái, tính tính toán toán tổng cộng là hai cái, thật sự là vừa lớn vừa tròn!

- Phốc!

- Ha ha ha ha... !

Câu thơ vừa ra tới, Tần Thiên trực tiếp không nhịn được bật cười:

- Vãi chưởng, ngươi còn dám nói đây là thơ, còn dám mở miệng đọc lớn. Mẹ kiếp, thực mẹ nó là thần rồi! Ha ha ha ha... !

Không riêng gì Tần Thiên cười to, những người khác là nhao nhao cười phá lên, cười đều muốn đau sốc hông, đều nghĩ:

- Thơ chó má như thế cũng dám đọc lên, không phải đầu óc tối dạ mà là mất não sao.

Ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt của Hoa Mãn Nguyệt cũng thế nhịn không được bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn mở miệng cười. Tên công tử này mất mặt có thể nói là ném về tận nhà, không đợi Hoa Mãn Nguyệt bình phán, trực tiếp quay người chạy đi khỏi, không thấy mặt mũi đâu cả.

- Ha ha ha ha... !

Mọi người bật cười một hồi lâu mới dừng lại được, nguyên một đám cười khóe miệng đều muốn tét ra.

- Tốt rồi! Các vị, còn ai muốn tới thể hiện tài hoa của mình hay không?

Hoa Mãn Lâu khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, nhìn người ở bên dưới nói.

- Có ta!

Đúng lúc này Lý Vân Long đứng dậy, nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói.

- Tốt! Lý công tử, mời!

Hoa Mãn Nguyệt hiển nhiên là nhận ra Lý Vân Long, điều này cũng khiến cho Lý Vân Long có chút đắc ý.

Nhìn Hoa Mãn Nguyệt một cái, Lý Vân Long bày ra một cái tư thế tự cho là rất ngầu, sau đó mở miệng nói:

- Dưới ánh trăng có mỹ nhân, tên là Hoa Mãn Nguyệt. Một khúc diệu âm truyền phía chân trời, giống như Tiên nữ từ trên trời bay xuống!

- Hay!

- Rất hay!

- Ba ba ba... !

Lý Vân Long vừa làm thơ xong, lập tức một hồi nhiệt liệt tiếng vỗ tay vang lên, Lý Vân Long đứng tại chỗ trong bụng như nở hoa, vô cùng hưng phấn, nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi:

- Hoa cô nương, không biết tác phẩm của ta xuất sắc như thế nào?

- Đi đi! Kém như vậy ngươi cũng không biết xấu hổ, còn nói là tác phẩm xuất sắc, đúng là không biết xấu hổ. Ngươi và người vừa rồi cũng không có gì khác biệt, tùy tiện nói bốn câu mà thôi, vần chân đều không đúng, cho ăn lắm mà thơ vè cũng làm không xong!

Hoa Mãn Nguyệt còn không kịp trả lời, âm thanh Tần Thiên đã trước vang lên, rất là khinh thường.

Bình Luận (0)
Comment