Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1472 - Chương 1477: Vang Động Thời Xưa, Chói Lọi Đời Nay!

 Chương 1477: Vang Động Thời Xưa, Chói Lọi Đời Nay! Chương 1477: Vang Động Thời Xưa, Chói Lọi Đời Nay! Chương 1477: Vang Động Thời Xưa, Chói Lọi Đời Nay!

Lý Vân Long đang đắc ý, tưởng tượng sẽ có một đêm đẹp cùng với Hoa Mãn Nguyệt, không nghĩ tới Tần Thiên đột nhiên hét lên mấy câu như vậy, giống như tát một cái vào trên mặt của hắn, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.

- Hừ! Tần công tử, nghe ngữ khí của ngươi dường như rất lợi hại, đã như thế, vậy không bằng làm một bài thơ để cho bọn ta học tập, nhìn xem Tần công tử tài nghệ cao siêu bao nhiêu, phải chăng chỉ ở chỗ này lừa gạt hãm hại, hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói xằng bậy!

Lý Vân Long nhìn Tần Thiên, giọng điệu lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, có bản lĩnh thì làm một bài thơ, không nên ba hoa!

- Đúng đấy, làm một bài thử xem, nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!

Nguyên một đám cùng với Lý Vân Long lập tức bắt đầu khiêu khích, vẻ mặt vô cùng xem thường Tần Thiên.

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên, cũng nói:

- Tần công tử, công tử cũng hãy làm một bài thơ, để cho tiểu nữ và chư vị thưởng thức!

Tần Thiên nhìn đám người đó, đứng lên, lần nữa hướng phía trên đài đi đến, tên ngăn cản Tần Thiên kia lại một lần nữa bị chế trụ, đứng yên tại chỗ, tức chết hắn.

Tần Thiên đi đến trước mặt Hoa Mãn Nguyệt, nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói:

- Làm thơ đương nhiên không có vấn đề, hạ bút thành văn. Chỉ là, câu thơ của ta tốt như vậy bị những người bình thường dốt nát như các ngươi thưởng thức, thật sự là chà đạp. Nếu như Hoa cô nương nguyện ý để cho ta kết thân, ta có thể cho các ngươi chà đạp thơ ca của ta!

Lời này vừa ra, lập tức phía dưới liền cãi nhau mà trở mặt, vô cùng tức giận, rõ ràng dám mắng bọn hắn là ngu dốt, quả thực lẽ nào lại như vậy. Tuy nhiên bọn hắn xác thực là dốt nát, nhưng ai cũng không muốn thừa nhận.

- Tần công tử, chú ý khẩu khí của ngài, không rước họa vào thân!

- Đúng vậy, coi chừng cách nói chuyện!

- Không họa là từ ở miệng mà ra!

Nguyên một đám nhìn Tần Thiên khó chịu nói, Tần Thiên lại hoàn toàn không để ý tới, mà là nhìn Hoa Mãn Nguyệt, chờ cô ấy trả lời thuyết phục.

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên, khẽ mỉm cười nói:

- Được, chỉ cần Tần công tử ngài làm ra một bài thơ hay để cho tiểu nữ thưởng thức, tiểu nữ tử nguyện ý cùng Tần công tử có một đêm đẹp, âu yếm, càng không nói chơi!

- Tốt! Sảng khoái, chuẩn bị cho tốt cùng ta có một đêm đẹp đi!

Tần Thiên thoả mãn vỗ vỗ vài cái, dưới đài nhưng phát một mảnh âm thanh coi thường. Hiển nhiên ai cũng không cho rằng Tần Thiên có thể làm ra thơ hay cái gì, hoàn toàn chỉ là một tên ba hoa mồm mép, sao có thể làm ra thứ gì tốt.

- Đợi một chút!

Đúng lúc này, Lý Vân Long lại gọi Tần Thiên, nói tiếp:

- Nếu ngươi làm không ra thơ hay, làm sao bây giờ. Chỉ có thể từ nơi này cút ra ngoài, vĩnh viễn không cho phép bước vào đây nửa bước!

Lý Vân Long hiển nhiên là muốn thừa lúc gạt đi Tần Thiên.

- Không có vấn đề, như vậy đi, nếu ta không đưa ra được thơ hay, ta liền từ dưới háng của ngươi chui qua, lại cút ra ngoài, sau đó cởi sạch quần áo nhảy vào trong hồ nước. Nếu ta viết ra thơ hay, ngươi cũng làm như thế, như thế nào, có dám hay không, Lý đại công tử!

Tần Thiên nhìn Lý Vân Long từ từ nói.

- Không có vấn đề!

Lý Vân Long miệng đầy tự tin đồng ý, hoàn toàn không cho rằng Tần Thiên có thể làm ra được thơ hay gì, cho nên căn bản không lo lắng, mà là nghĩ đến như thế nào chúc mừng Tần Thiên từ dưới háng của hắn chui qua.

- Được rồi, chư vị, ta sẽ bắt đầu, bài thơ này của ta gọi là Xuân giang hoa nguyệt dạ, các vị nghe cho kỹ!

Tần Thiên nhìn mọi người nói, xử lý cuống họng một chút, sau đó nói:

- Xuân giang triều thuỷ liên hải bình,

Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.

Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý,

Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện,

Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển.

Không lý lưu sương bất giác phi,

Đinh thượng bạch sa khan bất kiến.

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần,

Hạo hạo không trung cô nguyệt luân.

Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?

Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,

Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự.

Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân,

Đãn kiến trường giang tống lưu thuỷ.

Bạch vân nhất phiến khứ du du,

Thanh phong phố thượng bất thăng sầu.

Thuỳ gia kim dạ thiên chu tử,

Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu?

Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi,

Ưng chiếu ly nhân trang kính đài.

Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ,

Đảo y châm thượng phất hoàn lai.

Thử thời tương vọng bất tương văn,

Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.

Hồng nhạn trường phi quang bất độ,

Ngư long tiềm dược thuỷ thành văn.

Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa,

Khả liên xuân bán bất hoàn gia.

Giang thuỷ lưu xuân khứ dục tận,

Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.

Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ,

Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ.

Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy,

Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ. (*)

[*Google để biết thêm chi tiết]

Tần Thiên vừa làm thơ xong, tất cả mọi người đều ngây dại, toàn bộ đều sững sờ tại chỗ, đều bị Tần Thiên khiến cho sợ ngây người. Toàn bộ đắm chìm ở bên trong bài thơ này, cẩn thận thưởng thức, cảm thấy bài thơ này thật sự là tuyệt diệu, vô cùng đẹp đẽ, có thể nói là cổ kim có một không hai.

Hoa Mãn Nguyệt không nghĩ tới Tần Thiên có thể làm ra một bài thơ xuất sắc như thế, thật sự chưa từng có ai. Tần Thiên rất có tài hoa, Hoa Mãn Nguyệt sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên nghe được thi từ như thế. Dùng ánh trăng để diễn tả tình yêu của hai người ở hai nơi cách xa nhau, ý thở biểu đạt vô cùng tinh tế, có thể nói là vang động thời xưa, chói lọi đời nay, thật sự xuất sắc!

Ba người Thiên Hà dưới đài nghe được đều choáng váng, từ khi nào mà Tần Thiên lợi hại như vậy, còn biết làm thơ, bọn họ như thế nào không biết điều này.

Ba người bọn họ, Tây Đảo Hợp đương nhiên không biết, Tây Đảo Hợp là người Nhật Bản, Liễu Như Thích là sát thủ quốc tế, Thiên Hà vốn là người của thế giới này. Mà Tần Thiên, chính là đem thơ cổ đại của Trương Nhược Hư tên Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ rập khuôn cho đi ra, sao có thể không lợi hại được.

- Hừ! Tiểu tử, đấu với ta, xem thường ta, nói về thơ cổ lão tử đây biết không ít, cứ từ từ mà khiếp sợ ta, ha ha!

Tần Thiên nhìn nguyên một đám bị dọa cho ngốc vô cùng đắc ý, giẫm chết hết đám người ngu ngốc này.

Giờ phút này, Lý Vân Long, sắc mặt đều tái mét, Tần Thiên rõ ràng làm ra được bài thơ với thi từ thuộc loại trâu bò như vậy, hắn hoàn toàn là bại dưới tay Tần Thiên.

- Thế nào, chư vị, bài thơ này cũng tạm được chứ. Hoa cô nương, cô cảm thấy thế nào?

Tần Thiên đắc ý nói.

Giờ khắc này, những người lúc trước khinh bỉ Tần Thiên, cũng không biết nói cái gì cho phải, không có lời nào để nói. Bài thơ này của Tần Thiên hoàn toàn tuyệt mỹ, Hoa Mãn Nguyệt cũng không biết đánh giá như thế nào.

- Tần công tử, không ngờ tới công tử lại tài hoa như thế, tiểu nữ thật sự là nhìn lầm. Tối nay, tiểu nữ sẽ cùng với công tử có một đêm đẹp!

Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên nói.

Người dưới đài nghe được lập tức rất là thất vọng, ai nấy đều lắc đầu.

Lý Vân Long thừa dịp mọi người không chú ý đến hắn, muốn lén chuồn đi, không nghĩ tới đi chưa được mấy bước, âm thanh của Tần Thiên liền vang lên.

- Lý công tử, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời đã nói ra thì không nên làm trái. Ngươi muốn lén chạy đi sao, đây cũng không phải là việc một quân tử nên làm, chẳng lẽ Lý công tử muốn làm tiểu nhân sao?

Tần Thiên có ý mỉa mai Lý Vân Long nói, Lý Vân Long mặt đều tối sầm lại, đứng ở nơi đó, trong nội tâm âm thầm hối hận, sớm biết như vậy đã không cùng Tần Thiên đánh cược.

Tần Thiên nhìn vẻ mặt như tro tàn của Lý Vân Long, từ từ đi tới, chỉ vào dưới háng của hắn nói:

- Chui qua, nhanh lên, ta cũng không thời gian trì hoãn, ta còn muốn cùng Hoa cô nương có một đêm đẹp đẽ!

- Ngươi... Ngươi đừng khinh người quá đáng! Tần công tử, ngươi có lòng bỏ qua cho người khác, mọi thứ chừa lại một đường lui, ngày sau còn dễ dàng nói chuyện!

Lý Vân Long nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Cảm ơn, nhưng con mẹ nó sau này ta không muốn gặp lại ngươi, càng không muốn tha cho ngươi, mau quỳ xuống, chui qua!

Tần Thiên lạnh lùng quát. ...

Bình Luận (0)
Comment