- Ngươi... !
Lý Vân Long nghe xong lời Tần Thiên nói, vô cùng phẫn nộ, nhìn mọi người xung quanh, thì nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn. Nếu cứ như vậy nuốt lời mà nói, ngày sau hắn như thế nào còn có thể gặp người khác, nhưng nếu phải chui qua háng của Tần Thiên, ngày sau cũng không cách nào gặp người khác, nên làm như thế nào, Lý Vân Long rất khó xử.
- Sặc! Lề mề con em ngươi, lão tử giúp ngươi một tay!
Tần Thiên khó chịu nói, mạnh mà một thanh nắm chặt lấy tóc của Lý Vân Long, rất thô bạo nhét xuống dưới háng của hắn, sau đó xoay người một cước hung hăng đạp vào bờ mông của Lý Vân Long.
- A!
- Oanh!
Một tiếng hét thảm và một âm thanh rơi xuống nước vang lên, Lý Vân Long lập tức bị đá bay vào trong nước.
- Tần Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Lý Vân Long trong nước hô lớn, nhưng Tần Thiên căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp đi đến trước mặt ba người Thiên Hà, nhìn ba người bọn họ nói:
- Bây giờ các em ở chỗ này vui chơi, ta đi một chút sẽ trở lại, có chuyện gì thì sử dụng ngọc phù đưa tin!
Nói xong Tần Thiên liền hướng về phía Hoa Mãn Nguyệt đi tới:
- Hoa cô nương, cùng nhau có một đêm thật đẹp nhé!
Tần Thiên vừa nói, một bên chộp lấy tay của Hoa Mãn Nguyệt, nhưng Hoa Mãn Nguyệt lại nhanh chóng tránh được, không cho Tần Thiên nắm lấy tay của cô. Nhưng dù cô không cho, Tần Thiên hết lần này tới lần khác muốn bắt cho bằng được, lần nữa khẽ vươn tay, vững vàng bắt được bàn tay nhỏ bé của Hoa Mãn Nguyệt, mềm mại không xương, rất thoải mái, những người hâm mộ dưới đài nước miếng chảy ròng.
- Tần công tử, gấp gáp như vậy làm gì?!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên không cao hứng nói.
- Có sao, ta cảm thấy càng thực tế mới tốt!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói, con mắt liếc nhìn bộ ngực căng tròn của Hoa Mãn Nguyệt, lại nghĩ tới hai cái tiểu bồ đào trước ngực của Hoa Mãn Nguyệt, đẹp không sao tả xiết.
Hoa Mãn Nguyệt thử giãy giụa mở tay của Tần Thiên ra, nhưng phát hiện không có bất cứ hiệu quả nào, đành phải dừng lại.
- Tần công tử, cùng ta đi đến phòng chính trên thuyền hoa này!
Nói xong kéo lấy tay Tần Thiên đi vào bên trong thuyền hoa, đi qua mấy căn phòng đặc biệt, đó chính là nơi quan trọng trên thuyền hoa, không phải ai cũng có thể đi vào, chỉ có người đặc biệt mới có thể đến.
Hoa Mãn Nguyệt dẫn theo Tần Thiên, đi tới tận cùng bên trong nhất của thuyền hoa. Phía trước có một cánh cửa, hai tiểu nha hoàn đang ở nơi đó, nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt dẫn theo Tần Thiên đã đến, lập tức đẩy cửa ra, mời hai người đi vào bên trong.
Nơi này là một gian phòng được lắp đặt trang bị rất khác biệt, rất lớn, bên trong treo rất nhiều tranh chữ, bày đặt một ít nhạc khí, một giường chiếu màu hồng và một vài cái bàn.
- Tần công tử, mời ngồi!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên nói, đơn giản tách bàn tay nhỏ bé từ trong tay của Tần Thiên ra, sau đó xoay người đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra một ít đồ ăn nhắm rượu và một bầu rượu, đặt ở trên cái bàn tròn, cô cũng ngồi xuống.
- Chậc chậc, gian phòng này bố trí giống như phòng động phòng hoa chúc vậy, nếu chúng ta không động phòng, chẳng phải lãng phí, bởi vì cái gọi là đêm xuân một khắc giá ngàn vàng. Đêm nay đẹp như thế, Hoa cô nương, chúng ta không phải nên nhanh chóng động phòng sao!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt vẻ mặt háo sắc nói.
- Không gấp, Tần công tử tài hoa xuất sắc như thế, làm ra bài thơ hay ho như thế, phong cách quý phái, tiểu nữ tử còn chưa có nghe đủ, không bằng chúng ta vừa uống rượu, một bên làm thơ như thế nào?
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên nói, rót cho Tần Thiên một chén rượu, đưa đến bên miệng Tần Thiên, mở trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt vô cùng mị hoặc, bộ dạng câu người chết không cần đền mạng.
Tần Thiên nhìn rượu trong tay cô, có chút hé miệng, Hoa Mãn Nguyệt lập tức đưa cho Tần Thiên uống vào.
- Rượu ngon!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói.
- Nếu là rượu ngon, vậy thì uống thêm một ly!
Hoa Mãn Nguyệt nói xong lần nữa rót cho Tần Thiên một chén, đưa đến bên miệng Tần Thiên, Tần Thiên vẫn là một ngụm uống hết.
- Rượu ngon thì chắc chắn là phải uống tới chén thứ ba!
Hoa Mãn Nguyệt lần nữa rót cho Tần Thiên một chén, lúc này đây Tần Thiên nhưng lại không có uống, mà là một phát bắt lấy tay Hoa Mãn Nguyệt, nhìn Hoa Mãn Nguyệt cười nói:
- Cô muốn để ta quá chén, quá đáng, ta đây chẳng phải lỗ lớn!
- Vâng, quá chén, ta có thể thỏa thích hưởng thụ Tần công tử!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên rất mập mờ nói.
- Thật sao, thế thì tốt, ta sẽ cho cô hưởng thụ một chút!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói, lần nữa một ngụm uống hết, lập tức cả người ghé vào trên mặt bàn, ngất đi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên ngã xuống trên mặt bàn, lập tức thở dài một hơi, vẻ mặt vui vẻ lập tức biến mất, lộ ra sắc mặt lạnh như băng.
- Hừ! Đàn ông trong thiên hạ đều là một thứ, tài hoa hơn người cũng là đồ háo sắc, không có gì tốt, vốn còn muốn trò chuyện cùng ngươi, chỉ tiếc ngươi quá mức háo sắc, vậy thì đừng trách ta.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên, vung tay lên, cả người Tần Thiên liền bay lên, bay đến trên giường, Hoa Mãn Nguyệt lập tức bố trí một cái kết giới. Ngay sau đó, cả người cũng thế lên giường, giạng chân ở trên lưng Tần Thiên, thò tay rất nhanh đánh ra một cái ấn pháp, lập tức một đạo năng lượng màu đen từ trên người Hoa Mãn Nguyệt bay ra, bao phủ lấy đầu của Tần Thiên, rất nhanh đã bao bọc cả cái đầu của hắn.
Hoa Mãn Nguyệt lập tức hai mắt nhắm nghiền, lộ ra một bộ dạng hưởng thụ.
Nhưng trải qua mười mấy giây đồng hồ, Hoa Mãn Nguyệt một lần nữa mở mắt ra, nhìn Tần Thiên, rất là nghi hoặc:
- Như thế nào không hấp thu được, chuyện gì xảy ra!
Hoa Mãn Nguyệt lần nữa đánh ra pháp quyết, năng lượng màu đen lần nữa bao phủ lấy đầu của Tần Thiên, nhưng vẫn như cũ không thể hấp thu được.
Hoa Mãn Nguyệt rất nghi hoặc.
Đột nhiên đúng lúc này, một đạo màu ánh sáng màu đỏ như máu từ trên người Tần Thiên bạo phát ra, lập tức bao phủ lên trên người của cô ấy. Trong nháy mắt, Hoa Mãn Nguyệt phát hiện toàn thân cô ấy huyết dịch đều không tự chủ được bắt đầu chuyển động, giống như muốn phá thể chạy ra, đồng thời cô ấy phát hiện Tần Thiên đã tỉnh lại, vẻ mặt đang vui vẻ nhìn cô ấy, hai tay khoác lên cái hông của cô ấy.
- Như thế nào có thể vậy? Không phải ngươi đã trúng độc sao, như thế nào đã tỉnh lại!
Hoa Mãn Nguyệt hoảng sợ nói.
- Một chút độc của cô với ta mà nói, hoàn toàn không là vấn đề gì!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt, đưa tay lấy nội đan Cửu Nhãn Bích Thiềm tùy thân mang theo đem ra, thứ này thế nhưng có thể giải được bách độc, nhưng cũng có thể phát hiện độc dược. Trong rượu có độc Cửu Nhãn Bích Thiềm trước tiên sẽ sáng lên, Tần Thiên tự nhiên sẽ phát hiện ra, sau đó liền làm bộ trúng độc, nhìn xem Hoa Mãn Nguyệt muốn làm gì, nhìn xem hắn có đoán đúng hay không.
Không nghĩ tới quả nhiên giống như vậy, Hoa Mãn Nguyệt muốn hấp thu máu tươi của hắn để tu luyện.
Sở dĩ Tần Thiên một mực quấn quít lấy Hoa Mãn Nguyệt thì ra là vì nguyên nhân này. Thời điểm Tần Thiên nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt lần đầu tiên, hắn phát hiện trên người Hoa Mãn Nguyệt có một loại khí tức đặc thù, loại khí tức này và khí tức của hắn không sai biệt lắm. Loại kia khí tức kia chính là có thể hấp thu máu huyết của người khác để tu luyện. Tần Thiên có chút tò mò, bên trong cái thế giới này rõ ràng cũng có loại công pháp này, liền có ý định nhìn xem phải hay là không giống với hắn, vì vậy liền có chuyện phát sinh như vừa rồi.
- Nội đan Cửu Nhãn Bích Thiềm giải bách độc!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn nội đan trong tay của Tần Thiên, trước tiên nhận ra, lập tức vẻ mặt như tro tàn, liền muốn chạy trốn, nhưng thực lực của cô ấy chỉ là cao hơn cảnh giới năm sao một chút mà thôi, căn bản thấp nhất cũng phải là cảnh giới sáu sao mới có thể làm đối thủ của Tần Thiên.
Điểm này cô ấy không dự đoán trước được, không nghĩ tới Tần Thiên lại là cao thủ cảnh giới sáu sao. Vừa rồi Tần Thiên vẫn giấu kín thực lực của hắn, làm ra bộ dạng cảnh giới ba sao, cô ấy còn tưởng rằng Tần Thiên thật sự có thực lực chỉ ở cảnh giới ba sao, không ngờ tới lại là giả heo ăn thịt hổ, quá ghê tởm.