- Hê... aa!
Hoa Mãn Nguyệt một mực cực kỳ cảnh giác, cái âm thanh này đột nhiên xuất hiện bị làm cho cô ấy sợ hãi kêu lên một cái, không cần suy nghĩ, lập tức một chiêu công kích lại phía sau.
- Oanh!
Ánh sáng màu hồng phấn từ trong lòng bàn tay của cô ấy bộc phát ra, lập tức oanh lên thân ảnh nơi phát ra âm thanh, một tiếng nổ vang, bụi đất tung bay, hai cây đại thụ bị đánh bay, ngã trên trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Hoa Mãn Nguyệt định nhãn xem xét, thấy được Tần Thiên đứng ở chỗ đó, vẻ mặt tươi cười nhìn cô ấy, lập tức cô ấy ngây ngẩn cả người.
- Bạo lực như vậy làm gì, không có đàn ông mà vẫn muốn, còn cởi quần áo của cô như vậy, thật là!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói, chỉ chỉ lồng ngực của cô ấy, Hoa Mãn Nguyệt lập tức sắc mặt đại biến, cúi đầu xuống nhìn xem, quả nhiên, đoán chừng là vừa rồi công kích làm ra động tác quá mạnh, khiên cho quần áo vốn đã bị Tần Thiên xé nát buộc trở lại lần nữa bị giật ra.
- Không cho phép ngươi nhìn!
Hoa Mãn Nguyệt lập tức thò tay bưng kín lồng ngực của cô ấy, nhìn Tần Thiên, vẻ mặt nổi giận và khẩn trương, cực kỳ cảnh giác.
- Đều thấy qua, còn có cái gì mà xấu hổ như vậy, thiệt là!
Tần Thiên đùa giỡn nói.
- Hạ lưu! Ngươi đưa ta tới nơi nào, mau dẫn ta đi ra ngoài!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên cả giận nói,
Tần Thiên nhìn bộ dạng chật vật của cô ấy và bộ dạng hoa khôi lúc trước giống như tiên nữ hoàn toàn khác nhau, thật là buồn cười, bất quá nhìn lại so với hoa khôi lúc trước lại càng thêm hấp dẫn, quần áo tả tơi, có thể không hấp dẫn sao.
- Không phục vụ những người có ngữ khí ra lệnh, nói chuyện với ta, ta không thích. Nhưng mà cô phải đem công pháp tu luyện của cô cho ta xem một chút, nói cho ta một chút, ta nhìn xem là dạng công pháp gì!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói, từ từ đi tới, Hoa Mãn Nguyệt lập tức liên tiếp lui về phía sau, rất là sợ hãi.
- Ngươi đừng tới đây, đây là công pháp, tự ngươi xem, bên trên có viết rõ ràng!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên quát, vung tay lên, một khối ngọc phù lớn cỡ bàn tay bay về phía Tần Thiên. Tần Thiên lập tức vung tay lên, ngọc phù vững vàng dừng ở trước mặt hắn, Tần Thiên liền đưa thần thức tiến vào bên trong.
Công pháp liền xuất hiện ở trong đầu của Tần Thiên, Tần Thiên rất nhanh xem hết một lần, phát hiện đây là một loại công pháp vô cùng tà ác. Cuốn công pháp này tên gọi là Âm kinh, công pháp chuyên dùng cho nữ nhân sử dụng. Bên trong tất cả đều là dạy người ta làm thế nào hút lấy dương khí của một người đàn ông, thậm chí là hút khô năng lượng linh hồn, chuyển hóa thành năng lượng của bản thân, giúp cho tu vi của bản thân tăng lên. Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, so với công pháp của bọn người Âm Dương Thần Giáo còn ác độc hơn. Hoàn toàn là đem người sống trực tiếp hút khô một chút không dư thừa, điều này giống như là người ăn người.
- Đám người Bách Hoa lâu các cô có còn là người hay không, rõ ràng sáng tạo ra công pháp tà ác như vậy, không sợ bị trời trừng phạt sao?!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt lạnh lùng nói.
- Hừ! Bị trời trừng phạt, tu luyện vốn chính là chuyện nghịch thiên, tại sao bị lại bị trời phạt. Công pháp không có tốt và tà ác gì cả, chỉ là do người dùng mà thôi. Một tu luyện giả công pháp chính phái cũng sẽ biến thành sát nhân cuồng ma, tu luyện giả công pháp tà phái cũng không nhất định là người làm tội ác tày trời. Một thanh đao cầm trên tay, có thể để giết người, cũng có thể cứu người, phụ thuộc vào cách nghĩ của ngươi như thế nào, dùng như thế nào mà thôi!
Hoa Mãn Nguyệt phản kích nói.
Tần Thiên nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ tán thành, bởi vì lời Hoa Mãn Nguyệt nói xác thực có đạo lý. Trên thực tế Tần Thiên tu luyện công pháp cũng là công pháp tà ác, hấp thụ máu huyết của những người khác trở thành năng lượng cho bản thân. Chỉ là Tần Thiên không có dùng bừa bãi đối với người khác mà thôi, cho nên cũng không tính là tà ác, đều là vận dụng đối với một số người có ý đồ bất chính đối với hắn.
- Hơn nữa, ta cũng chưa từng có xuống tay đối với bất kỳ một người tốt nào, chỉ ra tay đối với gian thương ác sĩ. Những tên này ức hiếp dân chúng, vốn đáng chết, triều đình không đủ tư cách, vậy thì để ta làm chủ, ta hấp thu bọn hắn, chẳng khác gì là làm chuyện tốt!
Hoa Mãn Nguyệt tiếp tục nói.
- Nói cũng không tồi, không ngờ tới cô rõ ràng còn suy nghĩ vì dân chúng thiên hạ, ta thật sự là nhìn lầm cô rồi. Nhưng mà cô có thể nói cho ta biết, vì cái gì muốn hấp thu ta, ta cũng không có làm hại lê dân bách tính, chẳng lẽ là vì ta đùa giỡn với cô sao?
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói.
- Đúng vậy, loại người như ngươi, sớm muộn cũng sẽ giống như đúc với những tên kia, sớm giết thì tốt, tiêu trừ tai họa ngầm!
Hoa Mãn Nguyệt lập tức nói.
Tần Thiên nghe Hoa Mãn Nguyệt trả lời một hồi im lặng. Chưa điều tra rõ ràng, hoàn toàn dựa vào phán đoán cá nhân cộng thêm cảm nhận của bản thân, tự cho mình định tội, nếu Tần Thiên bị giết chết, thì thật đúng là oan chết mất.
- Vốn muốn giết cô, là do cô trước đó muốn giết hại ta, chỉ là cô đã nói như vậy. Ta đùa giỡn với cô trước, ta đã làm sai trước, cô muốn giết ta, ta đây sẽ không giết cô, chúng ta xem như huề nhau. Hai ngày nữa trong thành yên ổn trở lại, ta sẽ đưa cô đi ra ngoài!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói.
- Trong thành yên ổn trở lại? Trong thành đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Mãn Nguyệt lập tức hỏi.
- Không có liên quan đến cô, có người muốn giết ta mà thôi!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói, nói xong liền rời khỏi tiểu thế giới.
- Đợi một chút! Này... !
Hoa Mãn Nguyệt vội vàng hô, nhưng mà Tần Thiên đã biến mất.
- Đây rốt cuộc là loại người như thế nào?
Hoa Mãn Nguyệt nhìn chỗ Tần Thiên đứng vừa rồi lầu bầu nói, trong nội tâm bắt đầu hiếu kỳ. ...
Ngày hôm sau.
Đêm qua chuyện ở thuyền hoa rất nhanh đã truyền ra, toàn thành đều biết. Bởi vì tối hôm qua trận chiến đấu giữa Bách Hoa lâu, tám chiếc thuyền hoa giá trị chế tạo đắt đỏ đều bị hủy, bị thương và tử vong hơn trăm người, tổn thất hơn mười triệu Thiên Nguyên thạch hạ phẩm.
Đồng thời, hoa khôi đứng đầu của Bách Hoa lâu đã biến mất, đây là một việc vô cùng nghiêm trọng của Bách Hoa lâu, suốt đêm cho ra rất nhiều người và ngựa tìm kiếm vị trí của Hoa Mãn Nguyệt. Đồng thời cũng đã treo giải thưởng giá trên trời, ai có thể cung cấp thông tin vị trí của Hoa Mãn Nguyệt lập tức liền ban thưởng một triệu Thiên Nguyên thạch hạ phẩm. Trong lúc nhất thời, tu luyện giả toàn thành đều đi bắt đầu hành động, tìm kiếm tung tích của Hoa Mãn Nguyệt.
Tần Thiên vừa mới thức dậy, Tống Quận Ngọc liền tới, nói cho hắn biết chuyện tối hôm qua chỗ đã tạo nên chấn động. Đồng thời thông báo cho hắn đi ra ngoài một chuyến, người của Bách Hoa lâu tới tìm, muốn gặp mặt hắn.
Tần Thiên tự nhiên hiểu được, chính hắn là người cuối cùng ở cùng với Hoa Mãn Nguyệt, Bách Hoa lâu thấy hắn hẳn là sẽ biết tung tích của Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt hiện tại nằm trong tay hắn, chỉ là Tần Thiên cũng không dám giao ra. Ai biết được sau khi giao ra ngoài Bách Hoa lâu sẽ nghĩ như thế nào, sẽ giết chết hắn hay không, trước tự tạo ra một cái lý do để trốn tránh rồi tính sau.
Lập tức, Tần Thiên đi theo Tống Quận Ngọc đi vào phòng khách trong đại sảnh ở phía trước viện. Đi vào bên trong, Tần Thiên nhìn thấy một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng thùy mị đứng ở nơi đó, bộ dáng phong thái cũng không tệ, thục nữ, rất hàm súc thú vị, đoán chừng lúc còn trẻ tuổi cũng là vạn người mê, nhưng tiếc tuổi tác cũng không chừa một ai.
- Bách Hoa lâu chủ, người bà muốn ta đã mời đến cho bà!
Tống Quận Ngọc nhìn người đàn bà kia nói, người đàn bà này là bà chủ của Bách Hoa lâu. Tần Thiên đánh giá, thực lực của bà ấy cũng đạt đến cảnh giới bảy sao cấp ba, rất khủng bố. ...