- Tần công tử, quấy rầy!
Bà chủ Bách Hoa lâu nhìn Tần Thiên, nói khẽ, bộ dáng rất ôn nhu, khí chất cao nhã, tựa như một vị phu nhân quyền quý, rất khó để cho người khác tưởng tượng ra bà ấy là một bà chủ của thanh lâu.
- Bách Hoa lâu chủ, bà muốn hỏi tung tích của Hoa Mãn Nguyệt cô nương đúng không, ta có thể nói cho bà biết, đã bị mấy tên mặc áo đen bắt đi!
Tần Thiên nhìn Bách Hoa lâu chủ từ từ nói.
- Bị bắt đi?
Bách Hoa lâu chủ nhìn Tần Thiên có chút không tin mà nói.
- Đúng vậy, đêm qua ta cùng Hoa Mãn Nguyệt cô nương đang trò chuyện ở gian phòng trên thuyền, bỗng nhiên ngay lúc đó thuyền chợt nổ tung, ta bị trọng thương, thiếu chút nữa chết đi, đã nhìn thấy một tên mặc áo đen bắt Hoa Mãn Nguyệt cô nương đi. Một tên khác thì hướng về phía ta tiếp tục tấn công, may mắn thay phu nhân của ta kịp thời chạy đến, đã cứu ta một mạng, mới may mắn thoát khỏi cái chết!
Tần Thiên rất chăm chú nhìn Bách Hoa lâu chủ, nói rất hay giống như sự thật.
Nhưng mà Bách Hoa lâu chủ lại không mấy tin tưởng, hoài nghi nhìn xem Tần Thiên nói:
- Phu nhân! Tần công tử lên thanh lâu lại dẫn theo phu nhân, cái này là lần đầu tiên ta nghe được!
- Thế giới lớn như vậy, đồ vật mới lạ nhiều vô số. Ví dụ như các loại vu oan hãm hại, mỹ nữ như ngọc, tự nhiên dễ dàng để người ta nhớ thương, huống chi là thiếu gia có quyền có thế ăn chơi, bà nói đúng không?!
Tần Thiên nhìn Bách Hoa lâu chủ cười nói.
Bách Hoa lâu chủ nghe xong, lập tức hiểu được Tần Thiên có ý gì. Chuyện giữa Tần Thiên và Hoàn Nhan Luật bà ấy đều biết đến, buổi tối hôm qua Hoàn Nhan Luật đã ra tay bà ấy cũng điều tra ra. Câu nói này của Tần Thiên có ý rất rõ ràng chính là, Hoàn Nhan Luật vừa ý Hoa Mãn Nguyệt, trực tiếp động thủ, sau đó giá họa cho Tần Thiên.
Loại tình huống này vô cùng có khả năng, tên Hoàn Nhan Luật con cái hoàng gia làm ra loại sự tình này cũng không có gì lạ. Chỉ là thật sự nếu Hoàn Nhan Luật làm vậy, như vậy chuyện này sẽ có chút phiền phức. Trên thực tế, nếu như là Tần Thiên làm như thế, hắn là người của Tống gia, bà ấy cũng không dám làm gì hắn. Hai bên đều phiền toái, nhưng tương đối mà nói, đối với Hoàn Nhan Luật bên kia, thì không phiền phức đến như vậy, một Tể tướng thì không sánh bằng một Tống gia.
- Đa tạ Tần công tử nhắc nhở, đã quấy rầy, Tống chưởng quỹ, cáo từ!
Bách Hoa lâu chủ nhìn hai người Tần Thiên cười nói, liền quay người rời đi.
- Bách Hoa lâu chủ đi thong thả, không tiễn!
Tống Quận Ngọc ở phía sau nói khẽ.
Nhìn thấy Bách Hoa lâu chủ rời đi, Tống Quận Ngọc quay đầu, nhìn sang Tần Thiên nói:
- Tần công tử, quân cờ đều nằm trong tay!
- Ha ha... Ta không rõ cô nói cái gì, Tống chưởng quỹ!
Tần Thiên làm bộ không hiểu trả lời.
Tống Quận Ngọc nhìn Tần Thiên cười cười, thầm nghĩ:
- Tần Thiên quả nhiên không đơn giản, dăm ba câu đã có thể giá họa cho Hoàn Nhan Luật, lại để cho Bách Hoa lâu và Hoàn Nhan Luật đấu đá với nhau, bản thân không bị liên lụy tới, ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau.
Chỉ là Tống Quận Ngọc có chút nghi hoặc, buổi tối hôm qua người chứng kiến sự việc không thấy Tần Thiên mang Hoa Mãn Nguyệt đi, cũng không thấy được tên áo đen nào bắt Hoa Mãn Nguyệt đi. Hoa Mãn Nguyệt rốt cuộc đã đi đến nơi nào, Tần Thiên ăn ngay nói thật hay là vu oan giá họa.
Tống Quận Ngọc rất nghi hoặc. ...
Vào ban đêm.
Phủ thành chủ phát sinh đại chiến, oanh động toàn bộ thành Thanh Nham, hơn mười vị cao thủ cảnh giới bảy sao ở phủ thành chủ trên không giao chiến. Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, đánh đến kinh thiên động địa, long trời lỡ đất, cách thật xa đều có thể nhìn thấy. Rất nhiều người tuôn đi qua vây xem, phủ thành chủ trực tiếp bị hủy diệt hơn phân nửa, cực kỳ khủng bố, dường như bị công phá.
Cuối cùng từ xung quanh chạy tới bảy tám vị cao thủ cảnh giới bảy sao, vây giết những cao thủ kia công kích phủ thành chủ. Căn cứ theo quần chúng vây xem đưa tin, tại chỗ đã giết chết ba gã, bỏ chạy bốn gã, nhưng phủ thành chủ cũng tổn thất nghiêm trọng. Tính trọn vẹn đã có sáu gã cao thủ bảy sao chết đi, thương vong nhiều gấp đôi. Hơn nữa, ở bên trong phủ thành chủ con trai Tể tướng đương triều Hoàn Nhan Luật bị trọng thương, gần như chết đi. Ngày hôm sau, sự kiện ở phủ thành chủ đã trở thành chủ đề cho người thưởng trà nhắm rượu bàn tán sôi nổi. Một trận chiến này trực tiếp đã vượt qua chuyện Hoa Mãn Nguyệt mất tích, trở thành đề tài bàn luận của toàn bộ chuyện trò chuyện, vô cùng chấn động. Tất cả mọi người đều kéo nhau suy đoán, ngược lại là người nào, rõ ràng to gan như vậy, dám đi vây công phủ thành chủ, quả thực không muốn sống nữa, trăm năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám tiến công phủ thành chủ.
Trong lúc tất cả mọi người đang suy đoán, Tần Thiên và Tống chưởng quỹ lại biết rõ, cái này hơn phân nửa là do Bách Hoa lâu làm. Từ hôm Tần Thiên nói mấy lời kia, buổi tối phủ thành chủ liền xảy ra chuyện, hơn nữa Hoàn Nhan Luật cũng bị thương nặng, tất nhiên là trụ cột của Bách Hoa lâu.
Tần Thiên không ngờ tới đám nữ nhân của Bách Hoa lâu này lại mạnh dạng như thế, trực tiếp động thủ, cũng không kiêng dè, quá hung tàn. Nhưng mà Tần Thiên lại ưa thích, làm người chính là phải như vậy, cũng không biết Bách Hoa lâu chủ nếu biết hắn lừa dối rồi bà ấy, có thể cũng hung tàn như vậy đối đãi với hắn hay không.
Ngẫm lại Tần Thiên liền cảm thấy có chút sợ hãi, hay là không nên suy nghĩ. ...
Giờ phút này, trong phủ thành chủ, trong một gian phòng, Hoàn Nhan Luật nằm ở trên giường, cả người vẫn không nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ khó coi, khí tức cũng suy yếu, ngoại trừ tròng mắt có thể chuyển động, mặt khác hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, cả người dường như bị đánh phế đi.
Bên cạnh, ba người Lục công chúa, thành chủ thành Thanh Nham Vương Phu Tử cũng đứng ở một bên, nhìn Hoàn Nhan Luật trên giường.
- Hoàn Nhan công tử, ngài yên tâm, ta đã phái người đuổi theo điều tra hung thủ, tin tưởng rất nhanh có thể truy xét được. Mặt khác, ta đã phái người báo tin cho Tể tướng đại nhân, tin tưởng rất nhanh thì có thể hồi phục!
Vương Phu Tử nhìn Hoàn Nhan Luật đang nằm trên giường nói.
- Vô liêm sỉ! Rõ ràng dám tập kích ta, để cho ta điều tra ra, ta nhất định phải bầm hắn thành trăm mảnh!
Hoàn Nhan Luật giận dữ nói, trong nội tâm vô cùng uẩn khuất. Buổi tối hôm qua hắn đang tìm mấy mỹ nữ chuẩn bị chơi đùa một chút, không nghĩ tới đột nhiên liền có người đến tập kích, xông vào, không hỏi xanh đỏ đen trắng, trực tiếp liền ra tay đối với hắn.
May mắn là, trưởng lão hộ vệ ra tay kịp thời, bảo vệ được tính mạng của hắn. Nhưng mà trưởng lão mà hắn triệu hoán từ kinh thành tới toàn bộ không còn, vốn là dùng để giết Tần Thiên, kết quả còn không có giết được Tần Thiên, đã bị người khác trước giết mất, khiến hắn tức chết.
- Hoàn Nhan thiếu gia, có phải tiểu tử kia gọi người đến hay không?
Giang Thành bên cạnh chen miệng nói.
- Ngươi nói chính là Tần Thiên kia?
Hoàn Nhan Luật ngờ vực hỏi.
- Đúng vậy!
- Không có khả năng, nếu là hắn có được thực lực này, như thế nào còn cần Tống gia bảo vệ, hẳn hoàn toàn là một người khác!
Hoàn Nhan Luật liền phủ nhận nói, bởi vì chính hắn thế nhưng đã phái người đi đến giết Tần Thiên. Nếu thuộc hạ của Tần Thiên có những cao thủ này, người mà hắn phái đi lại có thể chạy được chăng, khẳng định là không phải.
- Hẳn không phải là hắn, nếu thật mà nói, chỉ sợ là thành chủ đã không còn tồn tại!
Lục công chúa nói, người có thể phái bảy tám cao thủ bảy sao đi ra, sẽ là người đơn giản sao. Nhưng mà cùng với Tống gia, vậy thì càng không đơn giản, tất nhiên là thế lực cực lớn, phủ thành chủ kia cũng không thể còn được bộ dạng này, mà đã trực tiếp bị tạc không còn sót lại chút gì.
- Công chúa nói cũng đúng, vậy sẽ là ai chứ?
Giang Thành lầu bầu nói...