Bên ngoài thành Thanh Nham.
Giờ phút này Tần Thiên đang ở trên đường lớn ngoài thành, không nhanh không chậm đi tới, trong tay lại cầm một chai bia Yên Kinh, vừa đi vừa uống. Tiểu Bạch thì đứng ở trên vai của hắn từng ngụm từng ngụm ăn lấy Thiên Nguyên thạch cực phẩm, tiếng nhai giòn rụm, vẻ mặt ăn cực kỳ thích thú.
- Tiểu tử nhà ngươi, lại thích ăn Thiên Nguyên thạch, rốt cuộc người là quái vật gì?
Tần Thiên hai tay bưng lấy Tiểu Bạch nói, Tiểu Bạch hoàn toàn không để ý tới Tần Thiên, chỉ lo ăn lấy Thiên Nguyên thạch, nhai giống như nhai kẹo hoa quả giòn tan.
- Làm sao còn chưa tới, tốc độ này cũng quá chậm!
Tần Thiên quay đầu lại nhìn phía sau, lại không thấy được Hoàn Nhan Luật dẫn người đến giết hắn, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ mình đã đoán sai, Hoàn Nhan Luật không muốn giết chết mình sao?
Đang nghĩ ngợi, đúng lúc này, Tần Thiên phát hiện khí tức quen thuộc đang hướng về phía hắn, cách hắn hơn một ngàn mét, đang rất nhanh chóng tới gần. Tần Thiên lập tức hướng nhìn về phía bên kia, mở ra thấu thị chi nhãn, xuyên qua trùng trùng điệp điệp cách trở, lập tức thấy được khí tức quen thuộc kia.
- Thì ra là Tiền Tam, đang dẫn theo mấy người đuổi theo mình.
Tần Thiên có chút nghi hoặc:
- Mấy tên này chỉ là tiểu tốt tới đây làm gì, chẳng lẽ Hoàn Nhan Luật đầu óc lụi tàn rồi sao, sai mấy tên này đến giết mình?
Tần Thiên nhìn qua bên kia, rất nhanh, những tên kia liền xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, đã không cần sử dụng thấu thị để quan sát nữa, Tần Thiên cũng lập tức thu vào.
Đúng lúc này, bọn người Tiền Tam cũng đã phát hiện ra Tần Thiên, cũng không có xông tới, mà là từ sau khi nhìn thấy được Tần Thiên lập tức núp vào.
Tần Thiên nhìn thấy hành động của bọn hắn, lập tức đã hiểu rõ, mấy tên tiểu tốt này chỉ là Hoàn Nhan Luật phái qua để theo dõi hành tung của hắn.
Nhìn thấy bọn hắn, Tần Thiên ẩn hình biến mất ngay tại chỗ, nhanh chóng vọt tới bên đó.
Bọn người Tiền Tam đang ở bên kia quan sát Tần Thiên, ngẩng đầu phát hiện Tần Thiên không thấy đâu nữa, lập tức đi ra, bốn phía tra nhìn, đều không có phát hiện Tần Thiên, lại cho là tự hắn bị hoa mắt, thò tay xoa xoa con mắt, vẫn không phát hiện được Tần Thiên.
- Như thế nào không thấy hắn đâu nữa?
Tiền Tam nghi ngờ nói.
- Ngươi đang tìm ta sao, tên lùn!
- A... !
Giọng nói của Tần Thiên đột nhiên vang lên ở bên tai của Tiền Tam, lập tức Tiền Tam sợ tới mức quát to một tiếng, cả người đều ngã trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Tần Thiên. Mấy tên bên cạnh cũng thế bị dọa đến kinh hoảng, vội vàng lui về phía sau, rút kiếm ra ngăn cản Tần Thiên.
- Ngươi... Ngươi xuất hiện từ khi nào, như thế nào ta không biết!
Tiền Tam nhìn Tần Thiên hoảng sợ nói, bối rối từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Tần Thiên, toàn thân đều run rẩy. Bởi vì Tần Thiên thế nhưng mà là cao thủ cảnh giới sáu sao, có thể so với Hoàn Nhan Luật, hắn cũng không phải là đối thủ.
- Vừa mới tới mà thôi, Hoàn Nhan Luật cho các ngươi đi theo ta sao, lúc nào hắn mới tới vậy!
Tần Thiên nhìn Tiền Tam từ từ nói.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Tiền Tam lập tức phủ nhận nói.
- Xíu... uu!
- Xíu... uu!
- A... A... !
Tiền Tam vừa mới dứt lời, bỗng nhiên hai tay Tần Thiên bắn ra hai đạo ánh sáng, hai thanh dao găm sắc bén lập tức cắm vào bên trong đầu gối của hắn. Tiền Tam đau đớn lập tức kêu lên thảm thiết, cả người té quỵ trên đất, mấy tên sau lưng bị hù trực tiếp quay người bỏ chạy.
- Trở về!
Tần Thiên vung tay lên, lập tức, vài đạo tơ nhện bắn ra, nhanh chóng dính lên trên người mấy tên chạy trốn. Một kéo, mấy tên nhát gan kia liền bị rút về, đã rơi vào bên cạnh Tiền Tam, cả người đều bị uy áp cường đại do Tần Thiên bạo phát đi ra trực tiếp chế trụ, không cách nào nhúc nhích, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.
- Hoàn Nhan Luật lúc nào tới?
Tần Thiên nhìn Tiền Tam lần nữa hỏi, trong tay cầm một thanh dao găm vuốt vuốt.
Tiền Tam nhìn thấy bị dọa muốn đái ra quần, lập tức mở miệng nói:
- Rất nhanh, hắn rất nhanh sẽ đi tới, hắn để cho ta tới nơi này trước quan sát ngươi. Hắn rất nhanh sẽ tới đây, ngươi không nên giết ta, ta cái gì đều nói cho ngươi biết!
Tần Thiên nhìn Tiền Tam trên mặt đất, cười cười, dao găm trong tay bắn ra, lập tức bắt đầu từ cái ót của hắn bắn qua, bắn xuyên qua phía sau cấm vào trên mặt đất, máu óc vẩy ra bốn phía, trực tiếp tử vong.
Mấy tên kia chứng kiến thủ đoạn ra tay tàn bạo của Tần Thiên như thế, lập tức lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Tần Thiên nhìn bọn hắn, cười cười, kéo một mạnh cái, lập tức mấy tên này liền bay đi về phía thành Thanh Nham bên kia. Tiền Tam đã chết cũng bị Tần Thiên ném đi theo, một đám người giống như một quả đạn pháo, nổ bắn ra bay về hướng thành Thanh Nham.
Giờ phút này bên kia, Hoàn Nhan Luật, Giang Thành, còn có Quan Hạc và ba trưởng lão cảnh giới bảy sao đang hướng phía Tần Thiên bên này mà đến. Bỗng nhiên ngay lúc đó trên không trung có mấy tên nổ bắn về hướng của bọn hắn, nguyên một đám lập tức ra tay, trực tiếp xuất ra công kích, toàn bộ vỡ nát.
- Hoàn Nhan công tử, người chúng ta giết hình như là bọn người Tiền Tam, là ai ném bọn họ tới chứ?
Quan Hạc nhìn Hoàn Nhan Luật nói.
- Tần Thiên!
Hoàn Nhan Luật chỉ vào phía xa trên mặt đất bên kia, Tần Thiên đang nhìn bọn hắn tiêu sái vẫy tay, âm thanh lạnh lùng nói, sắc mặt cực kỳ hung ác, nhanh chóng bay về phía Tần Thiên bên kia, rất nhanh đã rơi vào trước mặt Tần Thiên cách hơn 10m, những người khác cũng rất nhanh đáp xuống.
- Đám người ngu dốt các ngươi cuối cùng cũng đến, các ngươi khỏe không?
Tần Thiên nhìn bọn người Hoàn Nhan Luật cười híp mắt nói, vung tay lên, ba người Thiên Hà liền xuất hiện ở bên cạnh hắn.
- Ồ! Cô cũng đi ra sao, nếu vậy, thì xuất hiện đi!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt bên cạnh kinh ngạc nói, vốn chưa có ý định đem Hoa Mãn Nguyệt thả ra, không nghĩ tới lại không cẩn thận thả kèm theo cô ấy.
- Ở đây là nơi nào?
Hoa Mãn Nguyệt bị nhốt ở bên trong tiểu thế giới hơn hai ngày, ra tới nơi này, còn không biết là địa phương nào.
- Vùng ngoại ô thành Thanh Nham!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt cười nói.
- Ta được thả rồi!
Hoa Mãn Nguyệt nghe xong, lập tức vô cùng hưng phấn, rốt cục bản thân cũng được thả ra, được tự do.
- Ừm! Thả ra, nhưng mà cô cũng đừng trở về, chờ chúng tôi đánh xong hãy quay về, miễn cho cô trở về Bách Hoa lâu kêu viện binh tới giết bọn ta!
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói.
Giờ phút này, con mắt của bọn người Hoàn Nhan Luật toàn bộ đều chăm chú vào trên người Hoa Mãn Nguyệt. Giờ phút này Hoàn Nhan Luật sắc mặt cực kỳ khó coi, bởi vì đêm qua bọn hắn cũng đã điều tra ra, người tập kích bọn hắn chính là Bách Hoa lâu. Bọn hắn đã rất phiền muộn, không hiểu như thế nào người của Bách Hoa lâu lại tập kích bọn hắn.
Hiện tại xem xét, lập tức đã hiểu rõ, đêm hôm đó hắn phái người đến đánh chết Tần Thiên. Hoa Mãn Nguyệt vừa hay ở cùng Tần Thiên, một đêm kia về sau, Hoa Mãn Nguyệt liền biến mất, Bách Hoa lâu tìm khắp nơi cũng không phát hiện được Hoa Mãn Nguyệt, nên bà chủ Bách Hoa lâu đi đến Tống gia, hỏi thăm Tần Thiên.
Sau khi đi ra, vào lúc ban đêm đã phái người trước đến tập kích Hoàn Nhan Luật. Rất hiển nhiên, đây là Tần Thiên giấu đi Hoa Mãn Nguyệt, sau đó giá họa cho hắn, quả thực là lẽ nào lại như vậy. Một lời giá họa lại để cho sáu gã cao thủ Thất Tinh của hắn chết hết. Lúc này nếu không cắt Tần Thiên thành từng khối, bắt lấy nữ nhân của Tần Thiên, lửa giận trong lòng của hắn hoàn toàn không cách nào được yên.