Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1595 - Chương 1600: Trương Tứ Phong

 Chương 1600: Trương Tứ Phong Chương 1600: Trương Tứ Phong Chương 1600: Trương Tứ Phong

Tần Thiên nghe thấy cũng rất hoài nghi, thầm nghĩ trong đầu:

- Tên này có chút thực lực ấy, bị Tử Kim thái tử đánh cho chạy trốn bốn phía, cũng có thể đi vào bên trong mà còn sống đi ra, cao thủ cảnh giới tám sao đều chết ở bên trong, chuyện này cũng có thể sao.

Tần Thiên không tin mấy lời của hắn, từ từ nói:

- Đạo trưởng, nói dối là điều không tốt a!

- Vô lượng thọ Phật, bần đạo thật sự đã đi vào!

Lão đạo nhân lôi thôi nhìn thấy Tần Thiên hoài nghi hắn, cảm thấy khó chịu.

- Thật sao, đạo trưởng, thế nhưng mà cao thủ cảnh giới tám sao cũng phải bỏ mạng, ngươi hoàn toàn không tổn hao gì đi ra?

Tần Thiên nghi hoặc, tiếp tục hỏi.

- Đúng thế! Đương nhiên, nhớ năm đó, Đạo gia ta ngược lại là một nhân vật thiên tài, trẻ tuổi đã đạt cảnh giới tám sao, được vinh dự là người tài đức vẹn toàn, bao nhiêu ni cô, đạo cô, quỳ gối dưới chân bổn đạo gia ta, cũng bởi vì tiến vào bên trong Phần Tiên Tông mới biến thành bộ dạng như bây giờ đó a. Ai ai ai, thanh xuân của ta, đạo cô của ta, ni cô của ta. Phần Tiên Tông, ngươi trả lại thanh xuân cho ta!

Lão đạo nhân lôi thôi nói xong, bỗng nhiên than oán khóc lóc.

- Bành!

- A!

Tần Thiên im lặng mà nghe hắn nói hết, lần nữa giơ chân lên một cước đạp hắn ngã vào trong hố sâu.

- Bớt nói hưu nói vượn cho ta, nói điểm chính!

Tần Thiên nhìn lão đạo nhân lôi thôi cả giận nói.

- Vô lượng thọ Phật, ngươi lại đá bổn đạo gia, bổn đạo gia sẽ nổi giận!

Lão đạo sĩ lôi thôi nằm ở trong hố nhìn Tần Thiên cả giận nói, liên tục bị đạp ba lần.

- Khục khục... chuyện này, trong lúc nhất thời nhịn không được, đắc tội, ngươi đứng lên đi, cho dễ nói chuyện, ta cam đoan không đánh ngươi nữa!

Tần Thiên nhìn xuống lão đạo sĩ lôi thôi bên dưới mà nói.

- Hừ!

Lão đạo sĩ lôi thôi hừ lạnh một tiếng từ trong hố bò lên, rung người vỗ vỗ bụi đất, giống như một con chó vung nước sau khi rơi xuống nước, làm cho đầy trời đều là bụi đất, Tần Thiên vội vàng tránh né. Sau đó hắn lại mở miệng luyên thuyên nói tiếp:

- Ta nói đều là sự thật, năm đó bao nhiêu ni cô, đạo cô...

- Dừng lại, dừng lại, ta tin ngươi, ngươi trực tiếp nói với ta về chuyện Phần Tiên Tông di chỉ, về phần tình yêu của ngươi ta thật sự là không có gì hứng thú!

Tần Thiên mở miệng đã cắt đứt lời nói của lão đạo sĩ kia.

- Thế nhưng mà, ta cảm thấy được rất tốt!

Lão đạo sĩ lôi thôi ngược lại nói.

- Thật sao?!

Tần Thiên lần nữa giơ chân lên cao.

- Được được, đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!

Lão đạo sĩ lôi thôi vội vàng nói, nhìn Tần Thiên với vẻ mặt sợ hãi, hiển nhiên là sợ lại bị đá.

Dừng một chút định thần, sau đó Lão đạo sĩ lôi thôi nhìn sang Tần Thiên nói:

- Bên trong Di chỉ rất nguy hiểm!

- Nói nhảm, ai không biết điều đó, cụ thể một chút, nói nó nguy hiểm như thế nào, bên trong có cái gì. Ngươi đã từng đi vào một lần, quen thuộc đường đi không, biết rõ bên trong bảo vật ở vị trí nào không?

Tần Thiên nói.

- Cái này... Khục khục... Hơn ba trăm năm, ta đã quên, nếu đi vào bên trong mà nói, có lẽ lại có thể nhớ lại một chút!

Lão đạo sĩ kia trả lời.

- Con mẹ nhà ngươi đùa giỡn với ta à, ta đá chết ngươi!

Tần Thiên nghe xong, vô cùng giận dữ, giơ chân lên hung hăng đạp tới phía tên đạo sĩ thúi kia. Lão đạo sĩ lôi thôi lần này đã có chuẩn bị, nhanh chóng bay lên, trốn chạy giữa không trung.

- Vô lượng thọ Phật, ngươi đừng đánh ta nữa, sau khi chúng ta đi vào ta khẳng định sẽ nhớ rõ, đến lúc đó chúng ta có thể liên thủ đoạt bảo, phân chia 5:5 a!

Lão đạo sĩ lôi thôi ở giữa không trung nhìn xuống Tần Thiên nói.

- Cút!

Tần Thiên rất là khách khí tặng cho hắn một chữ, quay đầu bước đi, làm cả buổi, tên này chỉ là một tên lường gạt.

- Này này, đạo hữu, chớ đi, ta nói là sự thật, ta thật sự đã đi vào, nhớ được một chút về đường đi đó a, ngươi đi theo ta, khẳng định so với một mình ngươi sẽ an toàn hơn nhiều!

Lão đạo sĩ thúi ở phía sau hô lớn.

Tần Thiên nghe được tất nhiên là không tin tưởng, nhưng Tần Thiên lại nghĩ ra một biện pháp:

- Tên này tự nhận là nắm được đường đi, khi nào đi vào bên trong di chỉ để cho hắn dẫn đường thì tốt rồi, gặp nguy hiểm lại để cho hắn lên trước, thật tốt.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên bất hữu lộ ra vẻ tươi cười xấu xa, quay đầu nhìn sang lão đạo sĩ lôi thôi cười híp mắt nói:

- Đạo trưởng nói đã là sự thật, ta đây sẽ tạm thời tin tưởng, để cho chúng ta cùng nhau đi vào bên trong di chỉ tầm bảo. Gặp mặt lâu như vậy, còn không biết cao danh quý tánh của đạo trưởng, tại hạ trước tự giới thiệu một chút, họ Tần, tên một chữ độc nhất Thiên, Tần Thiên!

- Vô lượng thọ Phật, Tần Thiên, tên rất hay, bần tăng Trương Tứ Phong, xin được chỉ giáo nhiều hơn!

Lão đạo nhân lôi thôi nhìn Tần Thiên nói.

- Sặc! Trương Tứ Phong, ngươi không nói ngươi là Trương Tam Phong luôn đi!

Tần Thiên chỉ vào lão đạo nhân lôi thôi nói.

- Ồ! Làm sao ngươi biết danh tự của sư huynh ta, hẳn là ngươi đã bái kiến sư huynh của ta, huynh ấy ở nơi nào, đi theo ngươi sao?

Lão đạo nhân kia nhìn Tần Thiên nói, con mắt nhìn dáo dác mọi nơi, bộ dạng rất là khẩn trương, giống như là thật sự. Tần Thiên khẳng định hàng này tuyệt đối là một tên siêu cấp lừa đảo, lại có chút nổi điên.

- Tốt rồi, đạo trưởng, chúng ta đã gặp nhau như thế, vậy thì cùng đi thôi!

Tần Thiên nói.

- Vô lượng thọ Phật, huynh đệ tốt của ta, ngươi có ấn đường xấu, đến đây, ta giúp ngươi ngăn chặn...

Trương Tứ Phong rất là nhiệt tình đưa cánh tay câu tới, muốn chạm vào bả vai của Tần Thiên, nhưng Tần Thiên đã nhanh chóng tránh được. Lão đạo sĩ này cánh tay đều dơ bẩn, trơn nhẵn bóng loáng, cực kỳ buồn nôn, đạo bào cũng giống như vậy, vô cùng bẩn, cũng không biết vốn là màu gì, nhìn thấy khiến cho người buồn nôn.

Bình Luận (0)
Comment