Tần Thiên nghe thấy thiếu chút nữa từ trên cao té xuống, thầm chửi mắng:
- Khốn nạn thật, mẹ nó, ai là đệ đệ của ngươi, khốn kiếp, càng ngày càng vô sỉ, quá không biết xấu hổ.
Tần Thiên trực tiếp gia tốc rời đi, cảm thấy gặp gỡ phải tên này sẽ có chuyện chẳng lành.
Không nghĩ tới chính là, lão đạo sĩ lôi thôi kia lại theo đuổi không buông, hơn nữa không nhanh không chậm đi theo đằng sau Tần Thiên cách vài mét. Tần Thiên dùng sức chạy trốn khỏi hắn nhưng rõ ràng không có cách nào bỏ lại hắn, đành phải ngừng lại.
- Nói đi, đạo trưởng ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi cứ đuổi theo ta!
Tần Thiên nhìn lão đạo sĩ lôi thôi nói, hàng này cũng không biết có tu vi gì nhìn mãi cũng không ra, tốc độ ngược lại là rất nhanh, cứ bám dính như côn trùng, như thế nào đều bám lấy không buông.
- Vô lượng thọ Phật, đạo hữu ngươi đã hiểu lầm, bần đạo chỉ là muốn cùng đạo hữu kết bạn mà thôi, kết giao bằng hữu, tuyệt không có ác ý!
Lão đạo nhân lôi thôi nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói, hàng này bộ dạng nhìn giống như một bộ dạng của nhân vật chính diện, nhưng khi cười lại rộ lên một vẻ cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, rất là buồn nôn.
- Kết giao bằng hữu? Đạo trưởng, ngươi không phải là người vừa ý ta à nha, ta nói cho ngươi biết, ta không thích hảo nam nhân, ngươi không được xằng bậy!
Tần Thiên khẩn trương nhìn lão đạo nhân lôi thôi nói.
Lão đạo nhân lôi thôi:
- ... !
- ... Vô lượng thọ Phật, Đạo gia ta cũng không thích nam nhân, thuần túy chỉ là do đạo hữu đã cứu ta một mạng. Đạo gia ta chuẩn bị cứu ngươi một lần, ngươi nhìn ngươi, ấn đường biến thành màu đen, đỉnh đầu cho thấy dấu hiệu xấu, trong vòng ba ngày, tất có tai nạn đổ máu!
Lão đạo nhân lôi thôi nhìn xem Tần Thiên nghiêm túc nói, một bộ dạng trang nghiêm, nét mặt chân thật.
- Thật sao? Nghiêm trọng như vậy à, ta sợ quá!
Tần Thiên làm ra vẻ sợ hãi nói.
- Không cần sợ, có đạo gia ta bên cạnh, cam đoan ngươi gặp dữ hóa lành!
Lão đạo nhân lôi thôi ra vẻ oai phong, can đoan nói.
- Thật sao? Ta đánh chết mẹ mày, ngươi đoán đỉnh đầu ta có dấu hiệu xấu phải không, lão tử đưa cái triệu chứng xấu đó cho ngươi muốn không a?!
Tần Thiên mãnh liệt dùng sức đạp một cước thật mạnh về phía lão đạo sĩ thúi kia, trực tiếp đá hắn bay vào trong rừng cây, tầng tần lớp lớp xuyên qua tán cây nện xuống mặt đất, sau đó vỗ tay nhanh chóng rời đi.
- Vô lượng thọ Phật, ngươi như thế nào có thể dẹp đường đạo gia ta, chờ ta một chút, đạo hữu, đỉnh đầu ngươi có dấu hiệu xấu a!
Lão đạo nhân lôi thôi từ trên mặt đất vọt lên, lần nữa đuổi theo Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy, vội vàng đẩy nhanh tốc độ, đáng tiếc chính là, kết quả vẫn như cũ giống như đúc vừa rồi, Tần Thiên có chạy như thế nào đều không thoát được lão đạo nhân lôi thôi kia, Tần Thiên cảm thấy vô cùng buồn bực.
- Mẹ nó, không đi đúng không, lão tử giết chết ngươi!
Tần Thiên nhìn lão đạo nhân lôi thôi, không thể nhịn được nữa, chuẩn bị giết chết hắn vì dân trừ hại.
Lão đạo nhân lôi thôi, lập tức luống cuống, vội vàng nói:
- Đạo hữu không cần phải kích động như vậy, đánh nhau hại thân a. Đạo hữu ngươi cũng đi đến Phần Tiên Tông di chỉ đúng không, bần đạo chỉ là muốn đi chung với đạo hữu, cùng nhau tiến về trước, có thể hỗ trợ lẫn nhau, tương đối an toàn, tuyệt không có ý gì khác!
Tần Thiên vốn muốn tiêu diệt hắn, nhưng khi nghe được Phần Tiên Tông, lập tức ngừng lại.
- Ngươi nói đó là Tiên tung di chỉ bên trong Vũ Vụ Sâm Lâm?
Tần Thiên nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy!
Lão đạo nhân lôi thôi liền trả lời.
Tần Thiên nghe xong, cảm thấy mừng rỡ trong lòng, nghe tên này nói dường như hắn biết rõ chuyện bên trong Tiên tung di chỉ. Tần Thiên nghe từ trưởng lão Man tộc không có được tin tức thực chất nào, có lẽ lão đạo nhân này biết rõ. Nghĩ tới đây Tần Thiên vội vàng làm ra một bộ dạng tươi cười tự nhận là rất thiện lương, nhìn lão đạo nhân lôi thôi cười tủm tỉm.
Lão đạo nhân nhìn thấy, lập tức kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, hai tay che ngực, nhìn sang Tần Thiên khẩn trương mà nói:
- Đạo hữu, bần đạo đã từng nói qua, không có sở thích với nam nhân, nếu ngươi muốn ngược lại bần đạo có thể giới thiệu hai kẻ đần cho ngươi, bọn hắn thích nam nhân, ngươi ngàn vạn không được làm gì bần đạo!
- Mẹ mày, ngươi mới là đứa thích nam nhân!
Tần Thiên giận dữ, lần nữa hung hăng tung một cước đá vào trên người lão đạo sĩ thúi này, lần nữa đạp hắn té xuống dưới, trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất, tạo thành một cái hố to.
- Mẹ kiếp, lời kịch của lão tử ngươi cũng dám đoạt, không biết sống chết, không biết lão tử là nhân vật chính sao.
Lão đạo nhân lôi thôi bị một cước của Tần Thiên bay xuống dưới, đau nhức la hét, trở nên giận dữ, trực tiếp từ trên mặt đất xông lên, một cước hung hăng đạp lấy Tần Thiên.
- Vô lượng thọ Phật, bần đạo đã nổi giận!
Lão đạo sĩ thúi cả giận nói.
- Bành!
- A!
Chân của lão đạo nhân lôi thôi còn chưa đạp đến trước mặt Tần Thiên, đã bị Tần Thiên thêm một lần nữa tung cước đạp trúng, cả người một lần nữa nện vào cái hố kia, càng nện càng sâu.
Tần Thiên rất nhanh đáp xuống, đứng ở trước hố to, nhìn lão đạo lôi thôi trong hố nói:
- Đạo trưởng, ngươi không sao chớ!
- Vô lượng thọ Phật, ngươi để cho ta đá thử xem!
Lão đạo nhân lôi thôi phẫn nộ từ trong hầm leo lên, trợn tròn mắt nhìn Tần Thiên, tròng mắt muốn lòi ra ngoài.
- Hì hì, không có ý gì, ai bảo ngươi đánh ta, tốt rồi, bây giờ không có việc gì, chúng ta tới nói chuyện về Phần Tiên Tông. Nghe lời của đạo sĩ, chắc hẳn biết được chút ít gì a!
Tần Thiên cười tủm tỉm nhìn lão đạo nhân lôi thôi nói.
- Đúng thế! Đương nhiên, bổn đạo gia năm đó đã đi vào, phải biết rằng người đi vào bên trong có thể còn sống đi ra cũng không được mấy người. Bổn đạo nhân chính nằm trong số người may mắn còn sống sót đó!
Lão đạo nhân lôi thôi nhìn Tần Thiên đắc ý nói.