Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1598 - Chương 1603: Gài Bẫy Nhà Ngươi

 Chương 1603: Gài Bẫy Nhà Ngươi Chương 1603: Gài Bẫy Nhà Ngươi Chương 1603: Gài Bẫy Nhà Ngươi

Tần Thiên rơi vào sâu trong rừng, lập tức tàng hình lên, ẩn giấu hoàn toàn khí tức, cả người rất nhanh không còn một chút khí tức, giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Tên có tu vi cao nhất cũng bay xuống tận lực tìm tòi một phen cũng không tìm thấy Tần Thiên, vô cùng phẫn nộ, trực tiếp phát uy hủy diệt một mảng lớn rừng rậm, sau đó đuổi theo Trương Tứ Phong bên kia.

Giờ phút này Trương Tứ Phong, vẫn không bị tạc chết, chỉ là vừa rồi bị một đạo công kích cho nổ đen sì, cả người đều giống như mới từ trong mỏ than lăn ra đây.

- Vô lượng ngươi thọ Phật, đau chết mất Đạo gia, mả mẹ nó nhà ngươi Tần Thiên hãy đợi tiên nhân ta!

Trương Tứ Phong mắng to.

Vừa mắng xong liền phát hiện đằng sau năm cái gia hỏa đều xông lại, nhất là bị Tần Thiên đá bay cái kia hai tên gia hỏa, xông nhanh nhất, tìm không thấy Tần Thiên trả thù, liền đem cừu hận đều tái giá đã đến Trương Tứ Phong trên người.

- Vô Lượng Thọ Phật, khinh người quá đáng!

Trương Tứ Phong nhìn thấy năm người kia giết tới, lập tức mắng to, nhanh chóng bỏ trốn, đằng sau truyền đến một hồi tiếng nổ rầm vang, còn có tiếng kêu thảm thiết của Trương Tứ Phong, Tần Thiên nghe rất là thống khoái, lặng lẽ đi theo.

Năm tên kia đuổi theo Trương Tứ Phong đến tận mấy giờ đồng hồ, nhưng Trương Tứ Phong ỷ vào tốc độ của hắn tương đối nhanh, một mực duy trì một khoảng cách, để cho năm tên đó bắt không được, nhưng mà cũng bị đánh cho vô cùng thê thảm, nhiều lần thiếu chút nữa bị đuổi qua.

- Vô lượng thọ Phật, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, các ngươi cho rằng Đạo gia ta dễ dàng đối phó, Đạo gia ta nổ chết các ngươi!

Trương Tứ Phong nhìn năm tên kia đang tiếp tục đuổi theo giận dữ nói, từ trong lòng ngực lấy ra một mớ lá bùa màu vàng, rất là đau lòng nhìn thoáng qua, sau đó mạnh mà hướng phía đằng sau ném tới.

- Xíu... uuu!

Mớ lá bùa sau khi bay ra ngoài, nhanh chóng bộc phát ra ánh sáng sáng chói chướng mắt, sau một khắc, trực tiếp nổ tung.

- Oanh!

Lửa cháy đầy trời trên không trung nổ ra, như là một đóa hoa, khí tức hủy diệt khủng bố mãnh liệt tản ra khắp xung quang, rất nhanh đã oanh kích trên người năm kẻ đuổi giết.

- A!

- A!

- A... !

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, năm tên kia bị đánh trúng, lửa trên người bốc cháy lên hừng hực, nhanh chóng ngã rơi xuống trong rừng rậm, té trên mặt đất, nguyên một đám cuống quít dập lửa, liên tục kêu thảm thiết.

Trương Tứ Phong nhìn cũng không nhìn, quay đầu bỏ chạy, cực kỳ nhanh chóng, giống như sợ hãi năm người đó sẽ đuổi đến, trong nháy mắt đã chạy mất không thấy.

Chạy được nửa giờ, nhìn thấy năm tên kia không có đuổi tới, hắn mới ngừng lại, thở dài một hơi, dừng chân trên một tảng đá lớn.

- Vô lượng thọ Phật, Đạo gia ta vì bảo vệ tánh mạng đành phải dùng hỏa phù, đau lòng chết mất Đạo gia ta. Đều do cái tên Tần Thiên chết bầm kia, làm hại Đạo gia ta như thế, Đạo gia ta nguyền rủa ngươi sinh con ra không có lỗ đít, làn da đen sì ... !

Trương Tứ Phong lầu bầu mắng chửi.

- Hắc hắc, đạo trưởng, ở sau lưng người khác nói bậy như thế là không tốt nha!

Giọng nói của Tần Thiên đột nhiên ở bên cạnh Trương Tứ Phong vang lên.

- A!

Trương Tứ Phong sợ tới mức nhảy dựng lên, tránh qua một bên, nhìn thấy Tần Thiên đột nhiên xuất hiện, vừa sợ vừa giận.

- Khốn nạn, ngươi rõ ràng gây sự với Đạo gia, Đạo gia ta đá chết ngươi!

Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên cả giận nói, một cước hung hăng đá tới phía Tần Thiên.

- Bành!

- A... !

- Eo của Đạo gia ta đã đoạn!

Trương Tứ Phong còn không có đụng trúng Tần Thiên, đã bị Tần Thiên trước một cước đạp cho bay ra ngoài, đau nhức oa oa kêu to.

- Hắc hắc, đạo trưởng, có chuyện gì thì nói nha, làm gì mà động thủ động cước chứ, đối với thân thể cũng không tốt. Nói này, đạo trưởng, tạo hình của ngươi thật là đẹp đẽ!

Tần Thiên nhìn Trương Tứ Phong ngã lăn dưới đất cười đắc ý nói, thầm nghĩ:

- Dám giở trò với lão tử, lão tử sẽ gài bẫy ngươi.

- Vô lượng thọ Phật, đây đều là do ngươi làm hại, ngươi lại cười, nhanh bồi thường ta phí thuốc men!

Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên, con mắt trừng rất tròn nói.

- Thuốc phí không có, cái này muốn không!

Tần Thiên giơ chân lên, hướng về phía Trương Tứ Phong cười nói.

Trương Tứ Phong xem xét, vội vàng đứng lên, sợ hãi khoát khoát tay nói:

- Vô lượng thọ Phật, thuốc phí miễn đi, có chuyện gì hãy nói, không nên cử động chân, đối với thân thể không tốt!

Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Trương Tứ Phong như vậy, trong nội tâm âm thầm bật cười, lập tức buông chân xuống, không đùa nghịch với hắn nữa, ở một bên ngồi xuống. Trương Tứ Phong nhìn thấy Tần Thiên không động thủ, cũng ở bên cạnh ngồi xuống, sửa sang lại tạo hình đã bị tạc cho tả tơi.

Giờ phút này, thời gian đã đến ban đêm, Tần Thiên cũng cảm thấy đói bụng, đứng dậy đi vào rừng bắt một hai con gấu đen và trâu rừng trở về, giết sạch làm thịt. Tần Thiên giữ lại một con, những thứ khác đều ném vào trong tiểu thế giới, cho bọn người Tần Văn và Mặc Linh Tuyết. Một con còn lại của Tần Thiên cực kỳ béo phệ được thả hương liệu vào, gác ở trên đống lửa mà nướng.

Lửa lớn thiêu đốt, con gấu đen to lớn bị sấy chảy mỡ, tiếng da thịt nướng rung động kêu xèo xèo, Trương Tứ Phong bên cạnh nhìn thấy nước miếng chảy ròng.

- Vô lượng thọ Phật, thơm quá đi!

Trương Tứ Phong nhìn thấy thịt gấu nướng đến chảy mỡ vàng óng ánh nước miếng chảy dài, bàn tay đen sì nhanh chóng chợp tới.

- Ba!

- Còn chưa chín, đợi chút nữa!

Tần Thiên cầm lấy nhánh cây một thanh gạt cánh tay của Trương Tứ Phong ra, đau nhức Trương Tứ Phong thẳng run, đành phải ngồi ở một bên, đôi mắt trông ngóng mong chờ thịt nướng chín, nước miếng chảy đầy đất, cực kỳ buồn nôn.

Không lâu lắm một hồi, thịt gấu béo đã được nướng chín, Tần Thiên lấy ra một con dao găm cắt thành hai nửa, một nửa ném cho Trương Tứ Phong, một nữa còn lại hắn giữ lấy, bắt đầu ăn.

Bình Luận (0)
Comment