Nhưng đám người tu luyện giả này vừa xông tới cửa, mạnh mà cả người lập tức nổ tung, biến thành một đống thịt vụn, vô cùng khủng bố. Trong lúc nhất thời, trực tiếp chết hơn trăm người, bị hù những tu luyện giả khác cũng không dám đi lên phía trước.
Người của tứ đại môn phái cũng không có động thủ, toàn bộ đứng ở chỗ đó, nhìn vào đại điện bên kia. Tần Thiên nhìn thấy mồ hôi lạnh ứa ra, thầm nghĩ:
- Đây là thứ gì, khủng bố như vậy, sát trận sao, may mắn mình không có loạn xông lên, nếu không chết rồi cũng không biết.
- Hừ! Những người kia cho rằng vượt lên trước có thể đến được bảo bối, nực cười, cánh cửa đại điện vừa mới mở ra, bên trong sát khí vừa hay phát ra, ai đi vào thì chết, nhất định phải chờ một lát, khiến cho tử khí này tản bớ một ít mới có thể đi vào!
Trương Tứ Phong lầu bầu nói.
- Đạo trưởng, xem ra ngươi thật đúng là đã đi vào, rất có kinh nghiệm nha!
Tần Thiên nói.
- Hừ! Đó là đương nhiên, ta lừa ngươi khi nào chứ!
Đạo trưởng đắc ý nói.
Thoáng cái chết rồi hơn 100 tu luyện giả, những tu luyện giả khác cũng không dám tiến vào nữa, vội vàng lui trở về, đang trông chờ tứ đại siêu cấp môn phái bên này là như thế nào, xem bọn hắn hành động trước.
Đại khái đã qua hơn một giờ đồng hồ, giờ phút này sắc trời đã tối sầm xuống, tứ đại môn phái bắt đầu động thủ. Người của Đông Thắng Thần Hướng động thủ trước, thái tử Đông Thắng đơn thương độc mã hướng vào bên trong mà đi. Nhanh chóng đi đến trước cửa, một tay đẩy vào, một cái Ngọc Tỷ Cửu Long to lớn xuất hiện ở bên trên đỉnh đầu của hắn, phóng ra ánh sáng chói mắt, tản mát ra khí tức vương giả cường đại, bao phủ xung quanh hắn, cả người cứ như vậy tiến nhập vào bên trong cánh cửa, cũng không có xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó thần nữ của Thiên Trì cũng khởi hành, cũng thế đơn thương độc mã đi vào, trở tay xuất ra một cái bình ngọc màu trắng, nắm trong tay, hình thành một đạo năng lượng cường đại bao phủ, tiến vào bên trong, cũng giống vậy không có việc gì.
Ngay sau đó ma đồng của Trung Châu Hoàng Tuyền Ma tông cũng tiến vào bên trong, cũng là đơn thương độc mã, trong tay cầm một ống sáo màu đen, thổi ra một khúc nhạc khiến lòng người lạnh ngắt, tiến vào bên trong.
Kế tiếp là người của Phật môn, đỉnh đầu của tên tiểu hòa thượng có một cái hạt Bồ Đề, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm tiến vào bên trong, bình an vô sự.
Tần Thiên rất là nghi hoặc, như thế nào người của tứ đại môn phái đều đơn thương độc mã đi vào bên trong, vì vậy liền hỏi đạo trưởng bên cạnh, đạo trưởng cũng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Giờ phút này, tất cả tu luyện giả nhìn thấy đám người của tứ đại siêu cấp môn phái đã tiến vào bên trong, vì vậy đồng loạt khởi hành, dùng pháp bảo bảo vệ thân thể, tiến vào bên trong. Đám người này giống như thác nước hướng về phía cánh cửa kia tuôn đi vào.
Tần Thiên không vội vàng, Trương Tứ Phong cũng không nôn nóng, nhìn thấy mọi người toàn bộ đi vào, chỉ còn lại có một ít người không đi vào, Tần Thiên và Trương Tứ Phong còn có Bạch Linh mới khởi hành.
Trương Tứ Phong đem đạo bào rách rưới của hắn cởi xuống, hét lớn một tiếng, lập tức đạo bào này phóng ra một đạo năng lượng cường đại, bao phủ ở trên người Trương Tứ Phong, hướng về phía của lớn mà đi. Tần Thiên nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người, hàng này cho đến chết cũng không muốn ném đi bộ quần áo rách rưới này, không ngờ lại là một thứ bảo vật.
- Đi, chúng ta đi vào!
Bạch Linh cầm lấy tay của Tần Thiên, trong tay xuất hiện một cái sừng dài màu vàng nhạt, không biết là cái gì, hướng vào không trung vẽ một cái, tạo thành một cái kết giới, bảo vệ hai người, nhanh chóng đi vào phía bên trong.
Một bước vào trong cửa, Tần Thiên liền cảm giác một hồi âm khí thổi tới, sát khí vô cùng khủng bố từ sắp nơi tập kích mà đến, để cho người ta một hồi hoảng hốt.
Nơi này là một đại sảnh của đại điện, Trương Tứ Phong đỡ lấy đạo bào đi ở phía trước, hướng phía cửa đối diện nhanh chóng bay đi. Hai người Tần Thiên và Bạch Linh vội vàng bay qua, Tần Thiên một bên bay, một bên nhìn vào đại điện luôn có dự cảm bất thường.
Ngay lúc đó, Tần Thiên đột nhiên đảo mắt nhìn đến một nơi hẻo lánh trong đại điện, một người toàn thân rách rưới ngồi xổm ở đó, đang theo dõi hắn. Ánh mắt giống như đúc với ánh mắt lúc trước mà Tần Thiên nhìn thấy ở trong khe cửa của đại điện từ dưới mặt đất. Lập tức, Tần Thiên bị hù mồ hôi lạnh đều đi ra, trực tiếp nắm thật chặt tay của Bạch Linh.
- Làm sao vậy, Tần Thiên!
Bạch Linh cảm thấy Tần Thiên khác thường, vội vàng hỏi.
- A... Không có gì, đi mau!
Tần Thiên vội vàng nói, hai người nhanh chóng hướng về phía cửa đối diện bay đi.
Bay qua cánh cửa kia, hai người Tần Thiên trực tiếp tiến vào trong một tiểu thế giới, một tiểu thế giới rách rưới. Toàn bộ tiểu thế giới giống như bị con mãnh thú phá hủy, vô số cây cổ thụ bị bẻ gãy chặn ngang chặn dọc, đủ loại cung điện bị tạc cho nát bấy, mặt đất xuất hiện vô số dấu tích bạo tạc nổ tung, số lượng lớn xương trắng chất đống trên mặt đất. Không có lấy một cái cây xanh, chỉ có thân cây khô héo, một ít khí tức cũng không có, chỉ có vô tận tử khí, vô cùng nồng đậm, đã sương mù hóa, khắp nơi mông lung, có chút khủng bố, nhìn không thấy được điểm cuối, giống như ở trong mây mù.
Tần Thiên nhìn lướt qua, chẳng biết Trương Tứ Phong đã đi đâu, ngược lại là nhìn thấy không ít những tu luyện giả khác, tất cả đều đồng loạt thu lại chiến khí. Ở đây đã không còn sát khí, cho nên không cần sử dụng chiến khí phòng ngự, Bạch Linh cũng đem chiến khí thu vào.