- Này, các ngươi làm gì, không được xằng bậy!
Trong hố, Trương Tứ Phong hô lớn.
- Ba!
- A... !
- Vô lượng ngươi thọ Phật, ngươi rõ ràng dám đánh Đạo gia, Đạo gia ta với ngươi... !
- Ba!
- Ba!
- A! Vô lượng thọ Phật, đánh người không đánh mặt, tổn thương tự tôn a... !
Trương Tứ Phong sợ hãi nói
- Ba ba ba!
- Rầm rầm rầm... !
- A... Bụng của ta, lồng ngực của ta!
Dưới mặt đất, tiếng kêu thảm thiết của Trương Tứ Phong không ngừng truyền ra. Ba tên tu luyện giả hung hăng dùng tay chân của mình đạp vào người Trương Tứ Phong phát tiết lấy lửa giận, đánh cho Trương Tứ Phong liên tục kêu thảm thiết, khổ không thể tả.
Tần Thiên ở phía trên nhìn thấy, không ngừng vỗ tay, còn hết lực hò hét trợ uy lấy:
- Cố gắng lên, cố gắng lên, đánh vào mặt, thông đít hắn, đúng, chính là như vậy!
- A... Hậu mông của ta... Đau quá... Đạo gia ta không sống được nữa rồi... Các ngươi quá khi dễ người rồi... Như thế nào lại đạp vào hậu môn của người ta a... Ô ô... !
Trương Tứ Phong vô cùng đau khổ hét lên thê thảm.
- Rầm rầm rầm... !
- A... Vô lượng thọ Phật, nhanh cứu ta đi, Tần huynh, nhanh cứu ta!
Trương Tứ Phong bất lực cầu cứu Tần Thiên.
- Đạo trưởng, ta xem trọng ngươi, cố gắng lên!
Tần Thiên trêu đùa vẻ mặt tươi cười trả lời, hắn làm gì có ý định trợ giúp.
- Oanh!
- Ba ba ba... !
- Mấy tên khốn nạn, mau dừng tay!
Trương Tứ Phong gào thét chửi bới.
- Ba!
- Dừng tay a!
Trương Tứ Phong tuyệt vọng nói.
- Ba ba ba... !
Tiếng đánh đá không ngừng vang lên, đám người tu luyện giả kia không có ý định dừng lại bất kỳ một giây phút nào, liên tục đánh lên người Trương Tứ Phong, xõa hết nỗi bực tức trong lòng.
- Lẽ nào lại như vậy, Đạo gia ta nổi giận, các ngươi không dừng tay, Đạo gia ta sẽ tự bạo, mọi người cùng nhau chết!
Trương Tứ Phong giận dữ hét, những lời này vừa ra tới, lập tức ba người tu luyện giả kia vội vàng dừng lại, nhanh chóng nhảy ra, tránh cho Trương Tứ Phong tự bạo.
- Mang thứ đó giao ra, nếu không chúng ta cứ tiếp tục đánh ngươi!
Một tên tu luyện giả hướng về phía Trương Tứ Phong giận dữ hét.
- Hừ... Chẳng phải chỉ là một thứ vũ khí quèn, Đạo gia ta cho ngươi là được!
Trương Tứ Phong phẫn nộ nói, từ trong túi trữ vật lấy ra một cây búa màu bạc dài hơn một mét, chính là thượng phẩm chiến khí, uy lực cực lớn.
Một người trong số ba người bọn họ nhanh chóng bắt lấy, đem cây búa thu về.
- Hồng Lĩnh Cân đạo hữu, cảm ơn!
Ba người tu luyện giả nhìn sang Tần Thiên hô, nhanh chóng quay người bay đi mất.
- Không cần khách khí!
Tần Thiên cười híp mắt nói, rất nhanh bay đến trước mặt Trương Tứ Phong, vẻ mặt cười xấu xa nhìn xem bộ dạng thê thảm của Trương Tứ Phong.
- Vô lượng... Thọ Phật... Tần huynh, ngươi đối xử với ta như thế, ngươi đây là muốn làm gì a... !
Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên khẩn trương mà nói.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Trương Tứ Phong, từ từ nói:
- Chớ khẩn trương, đạo trưởng, ta chỉ là muốn cho ngươi biết rõ một chút giả mạo tên của ta đi cướp bóc sẽ có kết cục như thế nào!
- A... !
Tần Thiên một chân giơ lên tiếp tục đạp thật mạnh vào bên trên hậu môn của Trường Tứ Phong.
- Hậu môn của ta... !
- A... Tần huynh tha mạng... !
Trương Tứ Phong nhìn thấy hành động của Tần Thiên vội vàng cầu xin tha mạng, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
- Oanh... !...
Giờ phút này, ở một nơi khác trong tiểu thế giới của Đốt tiên tông.
- Phốc!
Ma đồng ngồi dưới đất, một ngụm máu tươi phun ra, cả người sắc mặt cực kỳ tái nhợt, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy bộ dạng vô cùng thảm gần như xong đời, nhưng trên thực tế lại dần dần khôi phục.
Lọt vào linh hồn công kích khủng bố của Bạch Linh, khiến cho hắn thiếu chút nữa cả người đã hồn phi phách tán, may mắn không có. Hắn tu luyện linh hồn công pháp, chỉ cần không phải lập tức bị diệt, sẽ không phải chết đi, nhưng mặc dù là như thế, cũng khiến cho hắn ta nhận hết sự tra tấn.
- Nữ nhân chết tiệt... Thiếu chút nữa giết chết ta rồi, còn có tên tiểu tử kia, đợi bản tôn khôi phục, tất nhiên tự tay chém chết hai người các ngươi!
- Ọe... Phốc... !...
Tần Thiên bên này.
- Này! Đạo trưởng, ngươi làm gì thế cứ bụm lấy cây hoa cúc vậy, ta có làm gì ngươi. Thiệt là, mau để tay xuống, như vậy người khác sẽ hiểu lầm đấy, được không!
Tần Thiên nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trương Tứ Phong nói.
- Hừ! Vậy ngươi cầm lấy gậy gộc trong tay làm gì, ngươi mơ tưởng dùng nó đến đâm xuyên hậu môn của ta sao... ?!
Trương Tứ Phong phẫn nộ chỉ vào Tần Thiên nói.
- A... Khục khục... Hiểu lầm, hiểu lầm!
Tần Thiên vội vàng ném cây gậy trong tay xuống. Thấy vậy Trương Tứ Phong mới khôi phục sắc mặt, nhưng y nguyên rất là phẫn nộ nhìn Tần Thiên, thầm mắng:
- Tên tiểu tử nhà ngươi trộm đi lá cây bất tử thần dược vậy thì thôi đi, Đạo gia ta dựa vào tên tuổi của ngươi đoạt lấy một cây búa đền bù tổn thất một chút, đều sắp thành công rồi, ngươi không có việc gì đi ra đá Đạo gia ta làm gì.
- Đạo trưởng, nhớ kỹ, về sau không nên tùy tiện lấy tên tuổi của ta đây đi gạt người nha!
Tần Thiên mở miệng nói.
- Hừ! Quỷ hẹp hòi!
Trương Tứ Phong bày ra vẻ mặt chán ghét nói. ...
Hai người tiếp tục đi tới, tiểu thế giới này rất lớn, vô biên vô hạn, nhưng cảnh sắc lại liên miên bất tận đều là một mảnh tử khí. Tần Thiên cùng với Trương Tứ Phong cẩn thận từng li từng tí di chuyển ở trong tiểu thế giới, cũng không phát hiện được bảo vật. Con người cũng không có gặp một ai, ngược lại là nhìn thấy không ít người chết, có người đã chết thật lâu, cũng có người chết không được bao lâu.
Trước khi trời tối, hai người Tần Thiên đi tới một chỗ đầm lầy. Cái đầm lầy này vô cùng khổng lồ, liếc nhìn sang, hai bên đều nhìn không tới điểm cuối, không có biện pháp lách qua, cũng không có biện pháp bay qua. Bởi vì trong này tụ tập vô số tử khí, một tầng dày đặc, che khuất bầu trời, vô cùng khủng bố.
Nước trong đầm lầy một mảnh đen kịt, như là nước mực, để sát vào còn có thể ngửi thấy từng đợt mùi tanh tưởi hư thối, cực kỳ buồn nôn, bên trên còn nổi lềnh bềnh bọt bong bóng.
Rất nhanh sắc trời tối đen lại, hai người cũng không có ý định đi tới, đêm tối trong tiểu thế giới quá nguy hiểm, nếu đi tiếp đụng phải tử khí nồng đậm bên trong, vậy thì nguy hiểm.
Hai người nhìn xung quanh, liền tìm một chỗ trên ngọn núi bị cắt đứt, dừng lại ở phía trên, nhóm một đống lửa. Tần Thiên bắt lấy một con yêu thú do hắn nuôi dưỡng bên trong tiểu thế giới, nướng chín, cùng Trương Tứ Phong uống rượu ăn thịt. Sau khi ăn no rồi, thì ai nấy làm việc của mình, từng người tiến hành tu luyện.
Tần Thiên lấy được cực phẩm Thiên Nguyên thạch mang vào tiểu thế giới trong đan điền, thần hồn cũng chìm vào bên trong, trước đi tìm Bạch Linh cùng với Thanh Nhi, hỏi hai người bọn họ một chút sự tình về Tiểu Bạch, nhìn xem có phát hiện cái gì không.
- Tần Thiên, kỳ thật, chúng ta sớm đã biết rõ thân phận của Tiểu Bạch!
Bạch Linh nhìn Tần Thiên nói, Thanh Nhi ở bên cạnh nhẹ gật đầu.
- Cái gì! Sớm đã biết rõ, nàng như thế nào không nói cho ta à!
Tần Thiên cả kinh nói.
- Từ lúc chúng ta mới vừa quen biết, về sau chàng cũng không có hỏi ta, cho nên ta cũng không nói gì!
Bạch Linh nói, Tần Thiên nghe xong, ngẫm lại cũng thế, chính hắn không hỏi người ta mà thôi, không trách được người ta.
- Vậy được rồi, nàng nói cho ta biết, Tiểu Bạch là yêu thú gì, tại sao có bộ dạng như vậy?
Bạch Linh nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Tiểu Bạch là Thôn Thiên thú!
- Cái gì?!
Tần Thiên nghe xong, lập tức vô cùng khiếp sợ kêu lớn lên, Tiểu Bạch lại là Thôn Thiên thú. Thôn Thiên thú Tần Thiên cũng biết đến, đây chính là hung thú đáng sợ nhất từ xa xưa đã đại diệt Thái Cổ, dường như là vô địch. Một câu hình dung, nó chính là loại yêu thú gặp thần giết thần, gặp Phật diệt Phật. Nghe đồn loại yêu thú này được sinh ra từ trong trời đất, vừa ra tay đã có được năng lực nghịch thiên, có thể cắn nuốt vạn vật, bất luận là cái gì cũng có thể cắn nuốt. Sau khi lớn lên đã có thể cắn núi nuốt biển, thậm chí cũng có thể cắn nuốt trời đất, cho nên mới gọi là Thôn Thiên thú, so với hung thú tham ăn như Thao Thiết khủng bố gấp mấy trăm lần.
Thái Cổ trước khi bị đại diệt, loại hung thú này đã mang đến cho thế gian vô số tai hoạ, gần như hủy diệt thiên địa, không ít cao thủ siêu cấp tiến đến truy sát, đều bị Thôn Thiên thú cắn nuốt sạch. Thời điểm sau khi đại diệt, Thôn Thiên thú bỗng nhiên ngay lúc đó đã không thấy tăm hơi, truyền thuyết kể là nó đã cùng chết theo trận đại diệt phá.
Hôm nay Bạch Linh lại còn nói Tiểu Bạch chính là Thôn Thiên thú. Tần Thiên hoàn toàn không thể tin được:
- Loại yêu thú nghịch thiên này rõ ràng còn tồn tại, không có khả năng, không khoa học a!