Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1633 - Chương 1638: Mắng Chửi Người

 Chương 1638: Mắng Chửi Người Chương 1638: Mắng Chửi Người Chương 1638: Mắng Chửi Người

- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?!

Thái tử Đông Thắng cả giận mở miệng nói, trên người năng lượng khí tức khủng bố bắt đầu khởi động.

Tần Thiên đối với sự uy hiếp của thái tử Đông Thắng hoàn toàn không có cảm thấy bất cứ sợ hãi gì, ngược lại là rất cao hứng, nhìn tên thái tử Đông Thắng quát:

- Đứa con bất hiếu, ngươi dám mắng cha ngươi, ngươi sẽ bị sét đánh, trừng cái gì mà trừng, nhìn bộ dạng này của ngươi, giống như do con chó đẻ ra!

- Tần huynh, nếu là hắn do con chó đẻ ra, cái kia đã nói lên ngươi và cẩu đã giao hoan sao!

Trương Tứ Phong ở bên cạnh nhắc nhở.

- Cũng đúng nha, tương đương với chửi mình, thế thì cũng không phải là con chó đẻ được rồi. Ngươi... ngươi... ngươi đớp cứt đi thôi!

Tần Thiên trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì dễ nói được nữa.

- Tiểu tử! Ngươi hẳn phải chết!

Thái tử Đông Thắng nhìn Tần Thiên, khí nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, cả khuôn mặt đều bóp méo. Đường đường là Thái tử của nước Đông Thắng, lúc nào lại nhận lấy khuất nhục như vậy.

- Nào... Loại ngu dốt uy hiếp cha ngươi à, đến đây, tới giết ta đi, đến đây, giết ta một cái thử xem, ngươi giết đi!

Tần Thiên hướng về phía tên thái tử Đông Thắng đắc ý nói. Dù sao cách ngăn bởi mấy lớp vật thể phát ra ánh sáng màu trắng cho nên tên Thái tử Đông Thắng cũng giết không được Tần Thiên. Về phần sau khi thoát được ra ngoài, Tần Thiên càng không sợ, bởi vì hắn có hai người vợ cả, còn có ba trưởng lão ở trong này, cho nên không sợ.

Thái tử Đông Thắng nhìn Tần Thiên, trong mắt tràn đầy sát ý, chỉ tiếc không có biện pháp giết Tần Thiên, mặc kệ lộn xộn, đành phải nhịn, trong nội tâm rất là khó chịu. Còn Tần Thiên thấy thế lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Này! Ba tên ngu dốt các ngươi, muốn tới giết ta sao, đến đây, giết ta đi!

Tần Thiên tiếp tục trêu chọc lấy ba tên còn lại.

- Vô lượng thọ Phật... Trong nhà các ngươi có bao nhiêu ni cô và muội muội bần đạo đều sẽ sủng ái, các ngươi cứ thoải mái!

Trương Tứ Phong càng thêm vô sỉ, trực tiếp ân cần thăm hỏi nữ nhân nhà người ta. Đám người bọn hắn tức giận đến thật sự rất muốn giết chết hai người Tần Thiên, nhưng mà ngẫm lại bộ dạng bực mình đè nén của thái tử Đông Thắng, cho nên bọn hắn chọn cách không tự làm bản thân mất mặt, trực tiếp không để ý tới hai người Tần Thiên.

Hai người Tần Thiên nhìn thấy bọn hắn không đánh trả, không chút quan tâm, mắng một hồi, tâm tình rất thoải mái, sau đó lại tiếp tục đỡ lấy quan tài tiến lên. Bốn tên gia hỏa kia nhìn thấy hai người Tần Thiên di chuyển đều rất nghi hoặc, bọn hắn cũng không dám di chuyển, Tần Thiên rõ ràng dám đi, nhưng lại không có việc gì, không rõ chuyện gì xảy ra.

Nguyên một đám nhìn kỹ, rốt cuộc phát hiện, hai người Tần Thiên đi ở bên trong khu vực có trạng thái chân không, cho nên không có việc gì. Nguyên một đám xem xét vị trí của bản thân, rất nhanh đã hiểu rõ, vì vậy đồng loạt làm theo, đi giống như hai người Tần Thiên, cầm chiến khí hộ ở phía trước, từ từ đi tới.

Hai người Tần Thiên và Trương Tứ Phong rất nhanh đã đi tới màn ánh sáng màu tím trước mặt, lần nữa tiến vào bên trong. Rất nhanh, hai người bọn họ giống y hệt vừa rồi, lại đi tới một nơi giống như đúc. Nhưng chỗ này có điểm khác chính là, một tu luyện giả cũng không có, chỉ có hai người Tần Thiên, nhưng mà rất nhanh, bọn người thái tử Đông Thắng đã xuất hiện.

- Mẹ nó, đạo trưởng, ta cảm giác không đúng, gần như ra không được!

Tần Thiên nhìn sang tên đạo trưởng nói, đạo trưởng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, liên tục hai lần đi vào một nơi giống như đúc, khiến cho hắn cảm giác đi ra bên ngoài là vô vọng.

Hai người bọn họ thương lượng một chút, quyết định hay là lại đi thêm thử xem.

Kết quả, hai người Tần Thiên bắt đầu tiếp tục di chuyển, rất nhanh đi tới uống một chỗ, kết quả vẫn là giống như đúc. Hai người lại tiếp tục, dạo qua một vòng lại một vòng, cảnh tượng như cũ lại giống nhau như đúc, vòng vo cả buổi, thủy chung không có đi được ra ngoài.

- Bà mẹ nó, quá lừa bịp, khốn kiếp thật, làm sao bây giờ đây, đạo trưởng?

Tần Thiên nhìn sang Trương Tứ Phong hỏi, thật sự không có biện pháp, phá giải trận pháp thật sự không nằm trong khả năng của hắn.

- Vô lượng thọ Phật... Đạo gia ta thoáng nghiên cứu qua từng chút một trận pháp này. Một trận pháp tất nhiên phải có chỗ phá giải, chúng ta phải tìm thấy là được rồi!

Trương Tứ Phong rất nghiêm túc nói.

Tần Thiên nghe xong trực tiếp há miệng rộng cắn chết hắn:

- Ngươi đây không phải nhiều lời!

Giờ phút này, thái tử Đông Thắng và mười tên tu luyện giả đều ở trong khu vực trạng thái chân không nhìn hằm hằm vào hai người Tần Thiên. Bởi vì bọn hắn phát hiện đã bị Tần Thiên đùa nghịch, đi cả buổi cũng chưa thể đi ra bên ngoài, còn không bằng bản thân tự nghĩ biện pháp.

Tần Thiên căn bản mấy mặc kệ đám người bọn hắn, thầm nghĩ:

- Ai cho các ngươi đi theo, đáng đời!

Hai người Tần Thiên tiếp tục nghiên cứu làm cách nào đi ra ngoài, những người khác cũng thế bắt đầu nghiên cứu, nhưng một mực cũng chưa nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài, trọn vẹn đã qua hai giờ đồng hồ, như cũ không thu hoạch được gì.

- Xem ra chỉ mình mình thì không được, ta phải hỏi thử Linh Nhi có biện pháp nào không mới được!

Tần Thiên trong nội tâm thầm nghĩ, lập tức hai mắt nhắm nghiền, nguyên thần tiến vào trong tiểu thế giới, đã tìm được Bạch Linh, hỏi Bạch Linh về trận pháp bất định này.

- Ta nghiên cứu qua một ít, nhưng không nhất định có thể phá, chàng dẫn ta ra ngoài xem!

Bạch Linh nhìn Tần Thiên nói.

- Được!

Tần Thiên lên tiếng, rất nhanh đã dẫn Bạch Linh rời khỏi tiểu thế giới, đi tới trong trận pháp.

- Sặc... Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, ngươi như thế nào mang cô ấy đi vào được?

Trương Tứ Phong nhìn thấy Bạch Linh đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc trực tiếp đã học được cả từ nói tục của Tần Thiên. Đám người thái tử Đông Thắng bên cạnh nhìn thấy Bạch Linh đột nhiên xuất hiện cũng rất là ngạc nhiên.

- Bớt nói nhảm, ở lại một bên đi!

Tần Thiên nói.

Bạch Linh quan sát đại trận trước mặt, sau đó nhíu chặt lông mày. Tần Thiên nói cho cô ấy biết có thể ở trong khu vực có trạng thái chân không mà di chuyển không có vấn đề, nhưng mà đi mãi không được, cảm giác giống như chỉ đi vòng quanh.

- Trận pháp này rất cao cấp, ta lại chưa từng thấy qua trận pháp như vậy, ta thử xem có thể phá giải hay không!

Bạch Linh nhìn sang Tần Thiên nói, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, năng lượng linh hồn nhanh chóng phát tán ra, xông vào trong đại trận này.

- Đã tìm được!

Chưa được một hồi, Bạch Linh nhìn về phía Tần Thiên kinh hỉ mà nói.

- Nhanh như vậy sao, như thế nào đi ra ngoài!

Tần Thiên gấp gáp hỏi.

- Từ phía trên là đi ra ngoài được rồi!

Bạch Linh chỉ lên đỉnh đầu nói.

- Đơn giản như vậy, nàng xác định không có vấn đề sao?!

Tần Thiên cảm thấy đơn giản đến mức nghi ngờ hỏi.

- Không có vấn đề!

Bạch Linh đảm bảo nói.

- Thế thì tốt, chúng ta thử một lần, đi, rời khỏi chỗ này trước, miễn cho mấy tên vương bát đản ở đây biết, không thể để cho bọn hắn đi ra ngoài, khốn chết bọn hắn!

Tần Thiên chỉ vào những tên kia nói Bạch Linh biết, rất nhanh ba người đỡ lấy quan tài, dần dần đi đến một nơi khác.

Đám người thái tử Đông Thắng cũng không biết bọn người Tần Thiên đang nói cái gì, nhìn thấy ba người bọn họ tiếp tục đỡ lấy quan tài rời đi cũng không có theo sau. Đám người bọn hắn vừa rồi đã bị lừa đến mệt mỏi, không muốn lại bị lừa dối nữa.

Ba người Tần Thiên đi tới một chỗ khác, dựa theo như lời Bạch Linh nói, Tần Thiên đem quan tài giơ lên, thử đi lên trên, phát hiện không có vấn đề gì, quan tài chui vào được một nửa, không có việc gì. Sau đó ba người bọn họ vội vàng cùng nhau đỡ lấy quan tài bay hướng lên phía bên trên.

- Xíu... uuu!

Một đạo hấp lực cường đại trực tiếp đem ba người Tần Thiên hút đi lên. Cảnh tượng trước mắt ba người bọn họ lập tức thay đổi, xuất hiện một vùng sa mạc bao la bát ngát, một chút mát mẻ cũng không có, chỉ có mấy cây khô giống như cây than củi, bầu trời có mười cái mặt trời cao chiếu, tản ra nhiệt độ vô cùng nóng bức. Ba người Tần Thiên đứng trong sa mạc, cảm giác giống như bị ném vào trong lò hỏa thiêu.

- Vô lượng thọ Phật, nơi này là nơi nào, như thế nào có mười cái mặt trời chứ, chúng ta về tới thời kỳ Hồng hoang rồi sao?!

Trương Tứ Phong nhìn lên mặt trời trên không trung cảm thán nói. ...

Bình Luận (0)
Comment