Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1650 - Chương 1655: Toàn Bộ Bị Đá Rơi Xuống

 Chương 1655: Toàn Bộ Bị Đá Rơi Xuống Chương 1655: Toàn Bộ Bị Đá Rơi Xuống Chương 1655: Toàn Bộ Bị Đá Rơi Xuống

Mấy vạn con rắn xuất hiện, trước không nói đến sẽ xử lý như thế nào, chỉ nhìn thấy thôi đã khiến cho trong lòng người phát lạnh.

Căn cứ theo ghi chép, Âm Dương xà chính là độc xà tồn tại ở thời kỳ Hồng hoang, thực lực cực kì khủng bố, nhưng điều khủng bố là nằm ở chỗ độc tính của nó. Độc tính của nó và tất cả loại rắn khác đều không giống nhau, độc tính của nó có thể trực tiếp ảnh hưởng tới nguyên thần của người khác, đây là mặt khác của loại rắn này.

Độc tính của Âm Dương xà cả đám âm linh cũng có thể tiêu diệt, cực kỳ bá đạo, cho nên xưng là Âm Dương xà. Hơn nữa hành tung cực kỳ thần bí, gần như không cách nào phát hiện, một khi bị nó chui vào trong thân thể, không có đan dược giải độc siêu cấp, chỉ có con đường chết. Hơn nữa, nó còn có thể ở trong cơ thể của người khác đẻ trứng, thân thể trở thành thức ăn cho rắn con, vô cùng đáng sợ.

- Nhanh, tất cả mọi người lui ra phía sau!

Tần Thiên nhìn về phía bọn người Yêu Dạ hô to. Giờ khắc này, Yêu Dạ bắt lấy Hùng trưởng lão nằm trên mặt đất và mọi người cùng một chỗ nhanh chóng lùi về phía sau. Những con rắn kia xà cũng nhanh chóng đuổi theo bọn người Tần Thiên.

- Đi chết đi!

Tần Thiên xuất ra hoả tiễn, đối với bên kia nhanh chóng bắn phá.

- Oanh!

- Oanh!

- Oanh!

- Oanh... !

Tần Thiên trực tiếp bắn ra hơn mười pháo, bao trùm phạm vi một hai ngàn mét, lốm đa lốm đốm năng lượng màu xanh da trời rớt xuống, đã rơi trên mặt đất, nhiệt độ chợt hạ, rất nhanh đã đông cứng được tất cả Âm Dương xà.

- Rầm rầm rầm... !

Lập tức, tiếng nổ lớn khủng bố vang lên, giống như tiếng pháo liên tiếp nổ vang. Giờ khắc này, năng lượng tạc lên đầy trời, tất cả con rắn đều bị nổ bay lên, trực tiếp tạc nát bấy, mặt đất hoàn toàn bị nổ thành một cái hố to.

- Rống... !

Đột nhiên con rắn lớn nhất trong đó phát ra tiếng kêu khủng khiếp, nó cũng không bị tạc chết, từ trong hầm bay ra, thân hình dài hơn trăm mét bò nhanh về phía bọn người Tần Thiên. Trong miệng nó hộc ra chất lỏng màu trắng, giống như mưa to vọt bay về phía mọi người bên này.

- Chạy mau!

Yêu Dạ hô lớn, nhanh chóng chạy thật xa, những người khác cũng như thế, đẩy nhanh tốc độ.

- Oanh!

Một tiếng nổ vang thật lớn, nọc độc màu trắng rơi trên mặt đất, như là một quả đạn pháo nổ tung, trực tiếp ăn mòn mặt đất, tạo thành một cái hố to, uy lực hoàn toàn vượt qua hỏa tiễn của Tần Thiên. Thứ chất lỏng này nếu chạm vào trên thân người, chắc hẳn sẽ chết không toàn thây, xương cốt đều không còn gì.

- Nhanh, đạo trưởng, nổ súng, bắn chết bọn chúng!

Tần Thiên nhìn về phía Trương Tứ Phong hô lớn.

Trương Tứ Phong vội vàng lấy súng tiểu liên ra đối với Âm Dương xà to lớn kia quét ngang tới. Tần Thiên cũng nhanh chóng lấy ra hai cây súng khác ra, đưa cho Yêu Dạ và Hạc Vô Song mỗi người một thanh.

- Nhắm ngay con rắn lớn, bóp cái này là được rồi!

Tần Thiên nhìn hai người Yêu Dạ nói, dạy bọn họ bắn súng như thế nào, nhanh chóng bóp cò, hướng về phía Âm Dương xà.

- Đột đột đột... !

Năng lượng có ánh sáng màu xanh da trời quét ngang tại trên người con rắn to lớn kia, mãnh liệt nổ tung. Nhưng căn bản không gây được tổn thương gì cho con rắn đó, chỉ tạm thời trì hoãn tốc độ của nó mà thôi, căn bản cũng không có biện pháp gì phá vỡ lớp vảy của nó, lực phòng ngự cực kỳ cường hãn.

- Không có tác dụng đâu, lực phòng ngự của nó so với thượng phẩm chiến khí cùng một cấp bậc. Đánh vào thân thể của nó căn bản chính là uổng phí công sức, phải đợi tấn công vào mắt của nó!

Yêu Dạ ở bên cạnh hô, con mắt là nơi duy nhất không có vảy che chở, là điểm yếu nhất của nó.

Lập tức, viên đạn của mọi người toàn bộ hướng về phía con mắt của Âm Dương xà bắn phá tới.

- Rống!

Âm Dương xà nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa phun ra nọc độc với số lượng lớn tấn công bọn người Tần Thiên.

- Vô lượng ngươi thọ Phật, chạy mau đi!

Trương Tứ Phong xem xét, vội vàng hô lớn, rất nhanh chạy vội ra xa, bọn người Tần Thiên cũng vội vàng tránh né.

- Oanh!

Lại là một tiếng vang thật lớn, tiếng nổ khủng bố vang lên, mặt đất lần nữa bị tạc thành một cái hố to, rất là dọa người.

Đám người Tần Thiên cũng không quay đầu lại chạy tới bên cạnh vách núi, chưa bao lâu đã chạy tới bên bờ vực, không còn đường có thể đi, trừ phi nhảy xuống dưới, đây chính là đi gặp người chết. Mà giờ khắc này, con rắn lớn đã dồn đến trước mặt, khoảng cách bất quá hơn 100m, trong nháy mắt có thể nhào đầu về phía trước.

- Không có biện pháp, nhảy xuống đi!

Tần Thiên hô to.

- Vô lượng thọ Phật, ta ngã chết như vậy còn không bằng liều mạng với ngươi!

Trương Tứ Phong lẫm liệt hô lớn.

- Đúng thế, chúng ta không bằng cùng liều mạng với nó!

Hạc Vô Song cũng nói.

- Yên tâm, sẽ không để cho các ngươi phải chết, đạo trưởng, đem ngươi quan tài ra!

Tần Thiên nói.

- Làm gì?

Đạo trưởng khó hiểu nói, sau đó lấy chiếc quan tài ra. Tần Thiên trực tiếp đem quan tài thu vào trong tiểu thế giới của hắn.

Đạo trưởng nhìn thấy, vô cùng khẩn trương nói:

- Tần huynh, đến lúc nào rồi, ngươi lại đoạt quan tài của ta, nhanh trả lại cho ta!

Trương Tứ Phong đau khổ kêu gào.

- Bớt nói nhảm, xuống dưới!

Tần Thiên nhìn đạo trưởng hô, trực tiếp một cước đạp hắn rơi xuống dưới.

- A!

Đạo trưởng hét thảm một tiếng, cả người nhanh chóng rớt xuống. Bọn người Yêu Dạ nhìn thấy đều choáng váng, không biết Tần Thiên muốn làm gì, giết người diệt khẩu sao.

- Các ngươi cũng thế!

Tần Thiên nhìn thấy trong lúc nhất thời ba người Yêu Dạ còn không có phục hồi lại tinh thần, mỗi người bị hắn đạp một cước, toàn bộ bay xuống.

- A!

- A... Ngươi dám giết bọn ta!

Hạc Vô Song phẫn nộ mà nói.

- Bớt nói nhảm, lão tử là cứu các ngươi!

Tần Thiên cả giận nói, hai tay mạnh mà vung lên, vô số tơ nhện nổ bắn ra, như là mũi tên nhọn, nhanh chóng bay xuống phía dưới, chuẩn xác vô cùng quấn quanh trên thân thể của từng người bọn họ, nhanh chóng giữ chặt toàn bộ bọn hắn. Sau đó Tần Thiên thoát ra toàn bộ tơ nhện, đính vào bên trên vách núi, bám chặt vào một chỗ, miễn cho bọn hắn thật sự té xuống ngã chết.

Tất cả mọi người cho rằng đều bị Tần Thiên mưu sát, trong nội tâm vô cùng phẫn nộ, trực tiếp mắng chửi tổ tông mười tám đời của Tần Thiên. Nhưng đám người bọn hắn không hiểu thấu rõ ràng bị tơ nhện cho quấn chặt lấy, lơ lửng ở giữa không trung, cả đám đều không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ có tên đạo trưởng kịp phản ứng, Tần Thiên đây không phải giết bọn hắn, mà là cứu bọn hắn. Những tơ nhện này đều là kiệt tác của Tần Thiên, muốn để cho bọn hắn đọng ở trên vách đá tránh thoát công kích của Âm Dương xà.

- Những tơ nhện này là sao, có chuyện gì đã xảy ra?

Yêu Dạ nghi ngờ nói.

- Đây là Tần huynh, hắn đã cứu chúng ta!

Trương Tứ Phong nói.

- Cứu chúng ta, hắn không phải muốn giết chúng ta sao?

Đầy ngập lửa giận, Hạc Vô Song khó hiểu mà nói.

- Vậy bây giờ ngươi cảm thấy ngươi đã chết sao, hơn nữa, hắn giết chúng ta có được điều tốt gì?!

Trương Tứ Phong nhìn sang Hạc Vô Song nói, Hạc Vô Song nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là như thế, có chỗ tốt gì.

- Tần Thiên cứu được chúng ta, chỉ là, Tần Thiên ở đâu? Tại sao Tần Thiên không có nhảy xuống?

Trương Tứ Phong rất là nghi hoặc thầm nghĩ.

- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, ngươi làm ta sợ muốn chết, Tần huynh!

Trương Tứ Phong phục hồi lại tinh thần hô to, nhưng lại không thấy Tần Thiên đáp trả, điều này lại để cho Trương Tứ Phong rất là nghi hoặc.

- Tần huynh! Tần huynh, ngươi ở nơi nào?

Trương Tứ Phong hô, nhưng không có người trả lời hắn.

Đột nhiên lúc đó, Trương Tứ Phong có dự cảm không lành:

- Tần Thiên cầm đi quan tài của ta, đều đá bọn ta rơi xuống, Tần Thiên sẽ không phải tự thân đi giết con Âm Dương xà kia chứ, chuyện này chính là muốn chết.

- Tần huynh, Tần huynh, Tần huynh, ngươi không được nghĩ không thông, ngươi không thể chết được, ngươi có chết cũng không thể lấy đi quan tài của bổn đạo gia. Ngươi mau xuống đây trả lại cho ta, con rắn lớn kia không phải là thứ ngươi có thể đối phó đó!

Trương Tứ Phong sốt ruột hướng về phía trên hô lớn.

Đáng tiếc không có bất kỳ người nào đáp lại hắn. ...

Bình Luận (0)
Comment