Dư Kiều nhìn bọn hắn, lắc đầu cự tuyệt. Tần Thiên là người nào, đám tiểu tử này đi đến gây sự, đợi chút nữa bị Tần Thiên cho đánh chết thì phiền toái.
- Không cần, các em đi luyện tập đi!
Dư Kiều nhìn đám nam sinh trước mặt nói, sau đó đứng lên, đi tới chỗ Tần Thiên bên kia. Một đám nam sinh nhìn thấy bóng lưng đường cong ưu mỹ của Dư Kiều, nước miếng đều chảy xuống hết.
- Đi, chúng ta đi qua xem!
Một cái nam sinh nói, kết quả là, một đám người nhanh chóng đi theo.
Tần Thiên bên này, nhìn thấy Dư Kiều một thân mặc đồ bơi tâm tình thật tốt, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt tức giận của cô ấy còn có một đám nam sinh háo sắc đi theo sau, rất nhanh tâm tình lại khó chịu. Cho nên ngay lúc đó Tần Thiên nhanh chóng vọt tới trước mặt Dư Kiều, một tay ôm lấy cô ấy vào trong lòng.
- 15 phút, vừa đúng, anh cũng không muộn!
Tần Thiên cười tủm tỉm nhìn Dư Kiều nói.
- Hừ! Tên khốn này, thành thật khai báo, trong khoảng thời gian này đi nơi nào, một chút tin tức cũng không có. Tôi biết ngay, tên khốn nạn nhà anh, luôn miệng nói yêu tôi, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì mất hồn mất vía, quên mất tôi, tên khốn nạn anh có mới nới cũ!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nước mắt hai hàng chảy ra, vẻ mặt đáng thương.
- Anh nào có mới nới cũ, em suy nghĩ nhiều quá, anh phải vội vàng đi chuẩn bị cho trận đấu của các đại môn phái, làm sao có thời giờ đi tán gái, vả lại anh còn đi chuẩn bị tài liệu mang đến cho em tu luyện, cho em đột phá!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói, trở tay lấy ra một không gian giới chỉ.
Dư Kiều nghe xong, nước mắt đã ngừng lại, lộ ra thần sắc hưng phấn, một tay với lấy không gian giới chỉ trong tay Tần Thiên.
- Chậc chậc, em nhìn em, vừa nói đột phá, so với nhìn thấy anh còn vui hơn, xem ra địa vị của anh trong lòng em còn nhỏ hơn những tài liệu tu luyện này!
Tần Thiên chua chát nhìn Dư Kiều nói.
- Hì hì, không có á... , chồng yêu, anh là lớn nhất á... , đêm nay em sẽ đền bù tổn thất cho anh thật tốt thế nào, anh muốn chơi bao lâu cũng có thể!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên hấp dẫn nói, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đỏ tại trên môi Tần Thiên hôn một chút.
- Thật sao... Anh cảm thấy như thế nào là do em rất muốn, không phải đền bù tổn thất cho anh mà giống như em muốn ăn một bữa tiệc lớn vậy!
Tần Thiên cười gian tà nói, Dư Kiều lập tức ngượng ngùng thè lưỡi. Tần Thiên tiếp tục nói:
- Đúng vậy, xác thực là em muốn!
- Ai nha, để anh nhìn xem, hai tháng không gặp, hình như lại lớn lên nữa à!
Tần Thiên ánh mắt háo sắc nhìn Dư Kiều nói, bàn tay lớn lặng lẽ sờ lên ngực của cô ấy. Dư Kiều lập tức sắc mặt đỏ thẫm, vội vàng lấy tay Tần Thiên ra, nơi này chính là trường học, nếu như bị người khác thấy được thì phiền toái.
- Cái này dùng như thế nào, nhỏ máu nhận chủ sao?
Dư Kiều cầm giới chỉ nhìn sang Tần Thiên hỏi.
- Ừm, nhỏ máu nhận chủ là được rồi, em trước thu lại, đợi tan học hãy làm. Đám học sinh kia của em đối với anh rất không vui!
Giờ phút này, ở một chỗ cách đó hơn 10m, một đám học sinh của Dư Kiều đang phẫn nộ chằm chằm nhìn vào Tần Thiên bên này, trong mắt lộ ra một tia lửa giận muốn giết chết Tần Thiên. Một đám tiểu lưu manh này không biết Tần Thiên từ đâu chạy tới, rõ ràng ôm lấy bờ eo thon bé bỏng của nữ thần trong lòng của bọn chúng, thân thể hai người dán vào nhau, còn hôn môi, đáng chết nhất chính là, Tần Thiên còn đưa tay sờ soạng bộ ngực sữa của nữ thần trong lòng bọn hắn, bọn hắn thật không thể chịu đựng được.
Trong suy nghĩ của bọn chúng, Dư Kiều thế nhưng mà vô cùng thánh khiết, sao có thể bị Tần Thiên làm vấy bẩn, coi như muốn làm bẩn, đó cũng phải ưu tiên bọn chúng. Tần Thiên một tên tiểu tốt không biết từ nơi nào toát ra, đã xâm chiếm nữ thần của bọn hắn, đây là muốn tìm đường chết.
- Thế nào, chúng ta phải đi giáo huấn tiểu tử kia một chút!
Một đứa nam sinh nói.
- Hừ! Phải, đi, giết chết hắn!
- Giết chết hắn!...
Một đám học sinh kéo bè đi tới chỗ Tần Thiên bên này.
Tần Thiên nhìn thấy bọn hắn đi tới, hoàn toàn không để ý đến, mà nhìn Dư Kiều nói:
- Về sau không cho phép em mặc quần áo bạo lộ như vậy, muốn mặc, cũng chỉ có thể mặc cho anh xem, không cho phép cho người khác nhìn thấy, có hiểu không?
- Hì hì, ghen sao?!
Dư Kiều cười híp mắt nói.
- Em cứ nói xem!
Tần Thiên khó chịu nói.
- Được rồi, chồng yêu, sau này em sẽ mặc đồ liền thân, một chút cũng không để lộ, về sau những thứ này em sẽ mặc cho một mình anh xem!
Dư Kiều nói xong, ngọt ngào hôn Tần Thiên một cá, trong nội tâm rất là hớn hở, bộ dạng vô cùng ngọt ngào. Tần Thiên ghen, nói rõ trong lòng của hắn quan tâm cô ấy, trong lòng có cô ấy, Tần Thiên yêu cô ấy, vậy so với bất cứ chuyện gì đều xịn hơn.
- Này! Tên nhóc, thả cô giáo của bọn tao ra!
Đúng lúc này, một âm thanh không hài hòa vang lên, hơn 20 đứa học sinh nam vây đi qua, trực tiếp vây quanh hai người. Nguyên một đám nổi giận đùng đùng, giống như muốn đánh nhau, người ở bên trong khu bơi lội toàn bộ đều bị hấp dẫn nhìn xem.
- Lấy cái tay bẩn thỉu của mày ra, thả cô giáo của bọn tao ra. Cô Dư, không cần sợ, có chúng em bên cạnh, không ai dám thương tổn cô!
Lại một đứa nam sinh khác nói, nói xong muốn đưa tay nắm lấy tay của Dư Kiều dắt đi, nhưng Tần Thiên đã khẽ vươn tay, trực tiếp đem Dư Kiều kéo đến bên cạnh, tránh qua, tránh né tay của tên nam sinh kia. Đồng thời từ trong tiểu thế giới lấy ra một tấm chăn lông, khoác ở trên người Dư Kiều, phòng ngừa Dư Kiều bị những người khác nhìn trộm.
Dư Kiều hạnh phúc mặt đỏ rần, e thẹn, ngọt ngào rúc vào trong ngực của Tần Thiên, một bộ dáng của người con gái say rượu. Người chung quanh nhìn thấy đều choáng váng, đây là tình huống gì, Dư Kiều cùng với Tần Thiên đến cùng là có quan hệ như thế nào.
- Cậu này là học sinh, cậu có chuyện gì sao, tôi với vợ của tôi ôm ấp một cái thì có liên quan gì đến cậu sao?!
Tần Thiên cười tủm tỉm nhìn xem nam sinh này nói.
Lời này vừa ra, lập tức, tất cả mọi người hóa đá rồi:
- Vợ, tên côn đồ này rõ ràng xưng hô Dư Kiều là vợ của hắn, Dư Kiều đã có chồng rồi, đây là có chuyện gì, vì cái gì bọn hắn cũng không biết.
- Các em học sinh, cô giới thiệu một chút, người này chính là chồng của cô, Tần Thiên!
Dư Kiều cũng cười tủm tỉm nhìn mọi người nói.
Mọi người sửng sốt rất lâu, mới hồi phục lại tinh thần.
- Cô giáo Dư, cô đã lập gia đình từ khi nào vậy?
- Đúng vậy, cô Dư, trước đó cô cũng chưa từng nói qua cô đã có chồng!
- Đúng vậy, cô Dư, có phải cô bị thằng đó uy hiếp hay không, cô không cần lo lắng, cô hãy nói cho bọn em biết, bọn em sẽ giúp cô!
- Đúng, cô giáo, không cần sợ, bọn em sẽ giúp cô, có mọi người ở đây, cô không cần sợ hãi, cô hãy can đảm nói ra!...
Nguyên một đám nhìn Dư Kiều kích động nói, đánh chết cũng không tin Tần Thiên là chồng của cô ấy, chỉ tiếc chính là, sự thật luôn tàn khốc như vậy.
- Các em học sinh, cô không có bị uy hiếp, Tần Thiên chính là chồng của cô, các em có thể trở về rồi!
Dư Kiều lần nữa nói.
Một câu khẳng định phủ phàng kia của Dư Kiều triệt để đánh nát tâm trí của đám nam sinh này. Nguyên một đám vô cùng đau lòng, vốn cho là có thể diễu võ dương oai đánh tên lưu manh Tần Thiên kia, sau đó cứu Dư Kiều, một chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới ngược lại bị vả vào mặt, bị dội nước thật mạnh.
- Như vậy sao, thế cô Dư, cô cứ tiếp tục, bọn em đi trước!
Nguyên một đám hùng hổ đi đến, sau đó bộ mặt xám xịt kẹp lấy cái đuôi rời đi, mặt mũi ném đầy đất, để cho người chung quanh vây xem đều rất là khó hiểu. ...