Rất nhanh, đã đến thời gian tan học, Dư Kiều đổi xong quần áo, hai người bọn họ rời khỏi khu bơi lội, đi ra bên ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra, tại sao em lại trở về đại học Quang Châu làm giáo viên?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nghi ngờ hỏi.
- Không có cách nào khác, anh không nuôi em, em không còn như trước, đành phải tới nơi này làm giáo viên giảng dạy. Em thật sự là đáng thương mà, có một người chồng có tiền như vậy còn phải đi ra ngoài làm việc nuôi sống bản thân!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên với vẻ mặt đáng thương nói.
Tần Thiên nghe được trán ứa ra mồ hôi:
- Nghiêm chỉnh mà trả lời, đừng nói giỡn nữa!
- Hì hì, bởi vì tổng bộ thiết lập em làm việc ở bên cạnh, tất nhiên ở đây tìm một chỗ công tác che dấu tai mắt người khác rồi, đồ đần!
Dư Kiều gật điểm Tần Thiên cái mũi, rất là thân mật.
- Thì ra là như vậy, đúng rồi, hiện tại em đang ở chỗ nào, anh nhớ được thế nhưng mà anh bảo em ở trong nhà, như thế nào em lại chạy mất, đã có chuyện gì xảy ra!
Tần Thiên nghi hoặc nhìn Dư Kiều, trước khi đi hắn đã để cho Dư Kiều ở cùng một chỗ với chúng nữ, như thế nào Dư Kiều một mình chạy đi.
Dư Kiều nghe được mấy lời của Tần Thiên lập tức sắc mặt trở nên ảm đạm.
Tần Thiên lập tức nhíu mày, vội vàng hỏi:
- Làm sao vậy? Có phải bọn họ đã nói em điều gì hay không?
- Không phải, không có anh ở đó, một mình em ở với mọi người, luôn cảm thấy không thể hòa hợp, nên em không thể ở!
Dư Kiều nói.
- Như thế nào lại vậy, em suy nghĩ nhiều quá, đêm nay hãy cùng anh trở về. Thiệt là, một mình em ở bên ngoài, không may xảy ra chuyện thì làm sao, đêm nay cùng anh trở về, gần đây anh đều ở trong nhà, anh sẽ ở cạnh em!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói.
- Thật sự sao?!
Dư Kiều vô cùng vui mừng, rất là cảm động nhìn Tần Thiên, có loại cảm giác xúc động muốn khóc. Tần Thiên không ở trong nhà, Lăng Vũ cũng không, cô ấy luôn cảm giác bản thân không cách nào sinh hoạt dung nhập được với những người vợ còn lại kia, cho nên tìm cớ chuyển ra ngoài.
- Đó là đương nhiên, lừa em làm gì, đúng rồi, Tiểu Vũ thế nào, em ấy như thế nào trở về bế quan?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều hỏi.
- Em cũng không biết, mẹ của cô ấy gọi cho cô ấy trở về, dường như có cái gì truyền lại cho em ấy, đoán chừng rất nhanh sẽ đi ra, đến lúc đó anh sẽ biết!
Dư Kiều trả lời.
- À, thì ra là như vậy, đi thôi, chúng ta đi đến nhà của em, thu dọn đồ đạc, cùng anh trở về!
Tần Thiên nhanh chóng kéo Dư Kiều đi đến bãi đỗ xe, đưa Dư Kiều lên xe, cả hai người cùng đi đến chỗ ở hiện tại của Dư Kiều.
Nơi Dư Kiều ở chính là một căn nhà được cô ấy ở trước đó, từ sau khi chuyển ra khỏi nhà cô ấy đã trở lại nơi này.
Hai người Tần Thiên rất nhanh đã đến nhà của Dư Kiều, mở cửa, Dư Kiều không thể chờ đến lúc khóa cửa lại, cả người nhảy lên trên người của Tần Thiên, hai chân kẹp lấy eo Tần Thiên, bàn tay trắng như ngọc ôm lấy cổ Tần Thiên, hôn lên một cái, cực kỳ sốt ruột.
Tần Thiên tự nhiên cũng sẽ không chậm trễ, hai tay trực tiếp duỗi vào bên trong áo cánh dơi rộng thùng thình của Dư Kiều, hai tay nắm lấy hải quả cầu to lớn mềm mại của Dư Kiều, vuốt ve mơn trớn.
- Ưm... !
- Ta muốn... !
Dư Kiều nhìn Tần Thiên nói, hai người song song ngã xuống giường. Dư Kiều nhanh chóng cởi bỏ quần áo, quần đùi trực tiếp được cởi ra, lộ ra quần áo lót ren màu đen hơi mờ, vùng mỹ diệu như ẩn như hiện, rất là hấp dẫn người.
- Hắc hắc, có như vậy nữa sao?!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cười xấu xa nói, một tay kéo kéo lấy áo ngực của cô ấy, lộ ra hai cái bánh bao to lớn.
- Anh cứ nói đi!
Dư Kiều vừa nói, một bên cầm lấy cậu nhỏ căng to của Tần Thiên trực tiếp nuốt vào, lâu như vậy không có làm tình rồi, được nếm hương vị tình yêu Dư Kiều như thế nào chịu được, tự nhiên là vô cùng chủ động.
- Ưm... !
- A... !
Trong phòng, một mảnh xuân quang vô hạn. ...
Chạng vạng tối.
- Còn ăn chưa no sao, đã sắp qua một ngày!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều trong ngực hỏi, hai người bọn họ thế nhưng mà đại chiến đến cơm trưa cũng không ăn, không biết chiến đấu đã qua bao lâu, không nghĩ tới Dư Kiều vẫn còn một bộ dạng khát khao, tay còn đang nắm lấy cậu nhỏ của Tần Thiên.
- Hừ! Ai bảo anh đã lâu như vậy, lần sau có thể quan hệ lại không biết là lúc nào rồi, tranh thủ thời gian ăn no một chút, miễn cho chịu đói!
Dư Kiều nói xong, lần nữa xoay cả người đặt ở Tần Thiên bên trên, tiếp tục bắt đầu ăn.
Hai người Tần Thiên một mực chiến đấu đến hơn chín giờ, rốt cục cũng ngừng lại, Dư Kiều cũng mệt mỏi rồi, Tần Thiên cũng đói bụng.
Kết quả hai người Tần Thiên nhanh chóng đi tắm rửa, thu dọn hành lý, đi ra bên ngoài, sau đó lên xe, trở về nhà Tần Thiên. ...
Bệnh viện nhân dân thành phố Quang Châu, phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Trong phòng bệnh, một thanh niên anh tuấn đang nằm ở đó, sắc mặt vô cùng không tốt, rất là khó coi, giống như tức giận chuyện gì, bên cạnh một tên bảo vệ cũng như vậy, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí.
Nếu là Tần Thiên và Lương Như Yên ở đây nhất định có thể nhận ra là ai, người này chính là Mãn Giang đã bị Tần Thiên cắt mất bên dưới. Thằng này phía dưới bị Tần Thiên triệt để chặt đứt, chỉ còn lại có một chút, hoàn toàn không thể sinh hoạt như bình thường. Bệnh viện đã cố gắng hết sức có thể cũng không có biện pháp cứu chữa trở về, bởi vì thật sự bị cắt rất lợi hại, thời gian cũng quá dài.
- Mẹ nó, tao muốn giết chết tên Tần Thiên, chết, chết!
Mãn Giang phẫn nộ nói, dùng sức đánh vào tấm đệm, vừa nghĩ tới tương lai không còn cậu nhỏ, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu, quả thực so với giết hắn đi còn khó chịu hơn.
- Thiếu gia, cậu không nên kích động, bác sĩ nói cậu phải cố gắng giữ tâm trạng bình thường, như vậy mới có lợi cho việc khôi phục miệng vết thương của cậu!
Bảo vệ bên cạnh coi chừng nói.
- Bình thường con mẹ nó, cậu nhỏ của mày bị cắt mất, mày bình thường cho tao nhìn xem!
Mãn Giang chỉ vào tên bảo vệ nổi giận mắng, bảo vệ sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
- Bành!
Vào lúc này, cửa phòng bệnh của bọn hắn mở ra, một gã đàn ông trung niên bụng phệ đi đến, đằng sau đi theo một người thư ký.
- Cha, cha rốt cuộc đã tới, cha phải giúp con báo thù!
Mãn Giang vừa nhìn thấy ông ấy, rất nhanh đã khóc lên.
- Đừng khóc! Còn ra bộ dạng gì nữa!
Gã đàn ông trung niên hướng về phía Mãn Giang quát mắng nói, cực kỳ nghiêm túc, Mãn Giang vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói gì.
Người này chính là cha của Mãn Giang, thị trưởng thành phố Tĩnh Hải, Mãn Ích, nghe không có gì khác với thỏa mãn.
- Hai người đi ra ngoài trước!
Mãn Ích nhìn tên bảo vệ và thư ký phía sau ông ấy nói, hai người bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài.
Mãn Ích nhìn thấy hai người bọn họ đã đi ra ngoài, liền cầm qua một cái ghế, ngồi xuống trước mặt của Mãn Giang.
- Cha đã điều tra qua, tên Tần Thiên là đại ca xã hội đen của thành phố Quang Châu, thực lực vô cùng mạnh. Về phần Lương Như Yên kia, hừ, lá gan của con ngược lại là khá lớn, rõ ràng đi bắt cóc cô gái đó, con biết cô ấy có thân phận gì không hả?
Mãn Ích nhìn Mãn Giang lạnh lùng nói.
- Bối cảnh gì vậy?
Mãn Giang ngu dốt hỏi.
- Hừ! Hiện tại cha của nó chính là Phó cục trưởng Phòng công an tỉnh!
Mãn Ích lạnh lùng nói.
- Cái gì! Phó cục trưởng Phòng công an, như thế nào không nghe cô ấy nhắc qua?!
Mãn Giang giật mình nói.
- Hừ! Người ta cần cả ngày đi khoe khoang ra miệng sao?!
Mãn Ích lạnh lùng nói.
- Chuyện này... Cha, mối thù của con có phải không có cách nào báo hay không?
Mãn Ích nhìn lướt qua phần dưới của Mãn Giang, nói tiếp:
- Báo thù, đây là phải báo thù, dám đụng đến con trai của Mãn Ích, nhất định phải trả cái giá thật lớn. Lương Như Yên kia tạm thời không thể động đến, nhỏ đó có chút bối cảnh, nhưng mà tên Tần Thiên không có vấn đề. Đại ca xã hội đen, quả thực chính là muốn chết, thư ký lúc nảy là người bên cạnh Cục trưởng Phòng công an chính là bạn bè trong chính quyền của cha, ông ấy đã đồng ý giúp chúng ta rồi. Con yên tâm, Tần Thiên đối với con như thế nào, cha sẽ để cho nó chịu đựng đau khổ gấp trăm lần!...