- Hừ! Không có biện pháp sao?!
Lý Phỉ Nhi không cao hứng nói.
Những lời này của Mị Ảnh vừa ra tới, hai người Lý Phỉ Nhi càng thêm mất hứng. Vốn là hai người bọn họ có ấn tượng rất tốt đối với Mị Ảnh, bọn họ còn nghĩ, Mị Ảnh chắc chắn sẽ là vợ tương lai của Tần Thiên, về sau tất cả mọi người là chị em với nhau, cho nên mới phải giúp đỡ Mị Ảnh. Nhưng hiện tại Mị Ảnh lại nói bị trưởng lão của cô ấy hạn chế, không có biện pháp.
Điều này nói rõ chuyện gì, điều này nói rõ Mị Ảnh không phải có lòng hướng về Tần Thiên, bằng không mà nói, bất luận khó khăn như thế nào, cũng có thể đứng về phía Tần Thiên mới đúng.
Trong nháy mắt, địa vị của Mị Ảnh ở trong lòng của hai người bọn họ đã rơi xuống một cấp độ, trực tiếp chuyển đến cấp độ không phải rất tín nhiệm. Thái độ của hai người bọn họ đối với Mị Ảnh cũng lập tức chuyển biến 180°, thậm chí Lý Phỉ Nhi trực tiếp ngồi tránh xa Mị Ảnh qua một bên, có ý phân rõ giới hạn với Mị Ảnh.
Ở trong mắt của hai người bọn họ, Tần Thiên tồn tại giống như thần, kẻ thù của Tần Thiên chính là kẻ thù của bọn họ, người tính toán với Tần Thiên, chính là người xấu, nên giữ khoảng cách đối với người xấu.
Giờ phút này, Mị Ảnh là khóc không ra nước mắt, cô ấy không nghĩ tới bản thân còn nói nói bậy như vậy. Trên thực tế, thật không thể trách cô ấy, trong lúc này những môn đạo này, cô ấy căn bản tựu không thể nghĩ được. Bản thân cô ấy chính là nét phác thảo của một cô gái, đối với công việc điên cuồng nóng vội, đối với những chuyện cảm tình, đạo lí đối nhân xử thế đắn đo vốn không tốt, cũng không am hiểu, chuyện lần này, xem như hai trưởng lão Thiên tổ kia đã đào cho cô ấy một cái hố to.
Giờ phút này, nhìn thấy thái độ của hai người Lý Phỉ Nhi và Kiều Hi, Mị Ảnh trong lúc nhất thời không biết như thế nào mới tốt, cũng không dám nói tiếp nữa, miễn cho nói nhiều sai nhiều.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Mị Ảnh như vậy, nhanh sắp khóc rồi. Tần Thiên cũng hiểu được, kỳ thật trong nội tâm Mị Ảnh tất nhiên là có hắn, chỉ có điều không nghĩ tới nhiều như vậy mà thôi, cho nên Tần Thiên cũng không trách cô ấy, chuyện này tất nhiên là do hai lão già kia bày ra ra không thể nghi ngờ.
- Được rồi, Phỉ Nhi, Hi Hi, các em cũng đừng trách cô ấy, nhất định là hai lão già kia hạn chế cô ấy, mới không cho anh biết!
Tần Thiên nhìn hai người Lý Phỉ Nhi và Kiều Hi nói.
Lý Phỉ Nhi cùng với Kiều Hi đều không vui gật đầu, hiển nhiên, đã có ngăn cách rồi, muốn hóa giải, điều đó vẫn tương đối khó.
- Phỉ Nhi, Kiều Hi, thật sự xin lỗi, tôi thật là không suy nghĩ quá nhiều, không phải cố ý tính kế với Tần Thiên, tôi chính là hay nói giỡn, hai người đừng để trong lòng được không?!
Mị Ảnh nhìn xem hai người sốt ruột nói.
- Được rồi, lần này sẽ tha thứ cho cô, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!
Lý Phỉ Nhi nhìn Mị Ảnh nói, một lần nữa bắt lấy tay của Mị Ảnh, Kiều Hi cũng gật đầu, tỏ vẻ tha thứ cho Mị Ảnh. Mị Ảnh như nhặt được đại ân xá, thở ra một hơi, cảm giác thoáng cái dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó Mị Ảnh nhìn sang Tần Thiên nói:
- Chuyện xin lỗi, tôi sẽ nói với hai vị trưởng lão kia, bọn họ khẳng định nguyện ý, cậu yên tâm đi!
- Ừm! Xin lỗi nói sau!
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh gật đầu nói.
- Vậy được rồi, cứ như vậy đi, tôi đi trước!
Mị Ảnh nhìn ba người Tần Thiên nói, không dám ở lại chỗ này nữa, miễn cho nói nhiều sai nhiều, đem chuyện lần này lại quấy nhiễu nữa, vậy thảm rồi.
- Tôi tiễn cô!
Tần Thiên nói, đi theo Mị Ảnh cùng nhau ra bên ngoài.
Tần Thiên đi theo tiễn cô ấy nguyên nhân chủ yếu là vì cảm giác trong lòng có chút băn khoăn, bởi vì chuyện lần này trên thực tế cũng thật sự không nên trách Mị Ảnh. Cô ấy không phải người quyết định, bị kẹp ở giữa, rất khó quyết định, vô cùng khó xử.
- Được rồi, cười một cái, chuyện ngày hôm nay cũng không trách cô, tôi cũng giải thích với cô một chút, xin lỗi!
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh cười nói.
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, giờ phút này không biết là nên chán ghét hắn hay là ưa thích hắn mới tốt, nhìn vào Tần Thiên, không biết nói cái gì cho phải, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, bộ dạng có chút choáng váng.
- Như thế nào, tôi đẹp trai xuất sắc quá phải không, yêu mến tôi nữa à, có muốn tôi tiễn cô đi bằng một cái môi thơm hay không?!
Tần Thiên tiến đến trước mặt Mị Ảnh, cười xấu xa nói.
Thần kỳ chính là Mị Ảnh rõ ràng không có né tránh, y nguyên đứng ở tại chỗ. Khoảng cách của hai người chỉ mấy centimet mà thôi, cái mũi gần như đụng vào nhau rồi, cũng có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.
Bỗng nhiên lúc đó Mị Ảnh rõ ràng nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt nắm tay, làm ra bộ dạng cam chịu nhưng chờ đợi. Hành động của cô ấy khiến cho Tần Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Cô nàng này xem ra là thật sự yêu thích Tần Thiên rồi. Nhìn thấy môi thơm đã đưa tới tận cửa, Tần Thiên tự nhiên là không muốn buông tha, rất nhanh nghiêng đầu, hôn vào bờ môi của Mị Ảnh.
Đôi môi đụng vào nhau, giờ khắc này, Mị Ảnh toàn thân đều chấn động, cả người giống như nhũn ra, đứng không yên.
Tần Thiên có thể cảm nhận được sự khác thường của cô ấy, hành động cũng không có tiến thêm một bước nữa, mà là vừa hôn đôi chút, đã dừng lại. Bởi vì nơi này đang ở cổng chính, có quá nhiều bảo vệ ở bên cạnh, Tần Thiên không muốn bị người khác nhìn thấy hắn hôn Mị Ảnh nồng nhiệt.
Đôi môi tách ra, Mị Ảnh từ từ mở mắt ra, nhìn lên Tần Thiên trước mặt, tim đập trước nay chưa từng có nhanh như vậy, cả người đều có chút phát run, toàn thân nóng lên, nhìn Tần Thiên một cái, đột nhiên quay người xông thẳng ra ngoài.
- Cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh như vậy, coi chừng có vật cản!
Tần Thiên ở phía sau cười hô.
- Oanh!
- A... !
Vừa dứt lời, Mị Ảnh liền đâm đầu vào cây cột đèn ven đường, trực tiếp khiến đèn đường đụng cho lệch ra, sau đó lại nhanh chóng chạy đi.
- Chậc chậc, thật sự là mạnh mẽ mà!
Tần Thiên nhìn thấy cây đèn đường bị đụng cho lệch kia, chậm rãi nói, sau đó quay người trở về trong nhà.
Hai người Lý Phỉ Nhi nhìn thấy Tần Thiên trở về, mở miệng đồng thanh mà nói:
- Đại háo sắc!
Bởi vì chuyện vừa rồi bọn họ đều nhìn thấu qua lớp cửa bằng thủy tinh thấy được.
- Khục khục... Chuyện này, anh chỉ là chào tạm biệt cô ấy, không phải muốn đi nước Pháp sao, sớm luyện tập một chút lễ nghi của người ngoại quốc, miễn cho phạm sai lầm, các em chớ suy nghĩ quá nhiều!
Tần Thiên xảo ngôn nói.
- Đi, anh cho rằng bọn em dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao, anh chuẩn bị lúc nào thu nạp cô ấy vậy?
Lý Phỉ Nhi tò mò hỏi, một chút cũng không để ý đến chuyện phải chia xẻ Tần Thiên với những cô gái khác. Kiều Hi cũng thế, mắt to vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.
- A... Không có quyết định này, các em chớ suy nghĩ quá nhiều, anh có bọn em như vậy là đủ rồi!
- Cút! Đồ dối trá!
Hai người Kiều Hi lần nữa trăm miệng chung một lời nói.
- Chủ nhân, Huyết linh một lần nữa đã được ngưng tụ ra, cậu tranh thủ thời gian đi đến phân linh hồn vào bên trong, nếu không sẽ trễ mất!
Trong lúc này, âm thanh của Ba Ba Ca vang lên. Tần Thiên nghe xong, vô cùng vui mừng.
- Tốt! Tôi lập tức đi vào!
Tần Thiên kích động nói, vội vàng quay sang hai người Lý Phỉ Nhi nói:
- Anh có việc phải đi vào trong không gian giới chỉ tu luyện một chút. Đến đây, Phỉ Nhi, đeo nó vào!"
Tần Thiên nói xong nhanh chóng tháo nhẫn xuống, đeo ở trên tay Lý Phỉ Nhi, sau đó rất nhanh tiến nhập vào không gian bên trong chiếc nhẫn. Hai người bọn họ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, không biết có việc gì mà Tần Thiên gấp gáp như vậy.
Bên trong không gian chiếc nhẫn.
Ba Ba Ca đang bay lơ lửng ở giữa không trung, ở trước mặt hắn, một viên hạt châu màu đỏ như máu đang lơ lửng ở trước mặt của nó, đó chính là Huyết Linh châu.
Giờ phút này, Huyết Linh châu, mơ hồ tản mát ra một cổ khí tức rung động, bên trong giống như có một bào thai, lại còn sắp được sinh ra.