Tần Thiên còn tưởng rằng là chuyện quan trọng gì, ví dụ như là đại chiến cùng dị năng giả của Châu Âu, cướp đoạt các loại binh khí gì, không nghĩ tới lại là chuyện đơn giản như vậy, chỉ một hội đấu giá mà thôi.
- Có chút chuyện vặt như thế cô cũng tìm tôi, các cô thật sự đã cho rằng tôi rãnh rỗi ngồi không đến nhức cả trứng dái sao. Cô trực tiếp phái người đi mua về là được rồi, không có tiền thì tôi cho!
Tần Thiên rất là phiền muộn nhìn Mị Ảnh.
- Cậu có thể nghe người ta nói cho hết lời rồi trả lời hay không, nếu thật sự đơn giản như vậy chúng tôi sẽ không vắt óc đi tìm cậu, tên khốn nạn, tên ngu xuẩn!
Mị Ảnh rốt cuộc nhịn không được, đứng lên chỉ vào cái mũi của Tần Thiên chửi ầm lên, trực tiếp bộc phát cơn tức.
Tần Thiên bị giật mình, cô gái này, quả nhiên không thể gây sự quá trớn.
- Chị Mị Ảnh không nên quá tức giận, Tần Thiên chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi!
Kiều Hi vội vàng nói.
- Đúng đấy, Mị Ảnh, cô cứ mặt kệ anh ấy, đợi chút nữa tôi giúp cô đánh anh ấy, cô hãy nói tiếp đi!
Lý Phỉ Nhi nhìn Mị Ảnh nói, nói xong giơ tay giá giá quả đấm, uy hiếp Tần Thiên một chút.
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, tức đến tái nhợt, nhanh chóng ngồi xuống, thở mạnh một cái, lần nữa bắt đầu nói.
- Những văn vật kia đối với văn hóa đất nước vô cùng quan trọng, hơn nữa đối với quốc gia cũng đặc biệt chú trọng. Cái này liên quan đến địa vị của quốc gia trên trường quốc tế, thứ này vốn là của chúng ta, căn bản không thể đi mua. Nếu không cho thấy chúng ta đã cúi đầu trước những quốc gia kia rồi, thừa nhận những vật kia là của bọn hắn. Cho nên chúng ta nhất định phải đem mớ văn vật đó mang trở về, hơn nữa, không tốn một phân tiền nào!
- Chỉ là nước Pháp bên kia đã biết rõ chúng ta sẽ làm như thế nào, cho nên đã cho dị năng giả bảo vệ. Căn cứ theo tin tức nhận được, bọn hắn đã phái đến cao thủ đỉnh cấp, bởi vì bọn hắn biết rõ, vì sĩ diện quốc gia mà chúng ta nhất định sẽ phái ra cao thủ đỉnh cấp đến cướp về, cho nên sớm có chuẩn bị. Bọn hắn nhất định sẽ không để cho quốc gia chúng ta lấy về, mục đích đấu giá của bọn hắn, chính là muốn đánh vào mặt của đất nước chúng ta!
- Vốn trong nước bên này, người của Thiên tổ có thể ra tay, nhưng Thiên tổ cũng có chuyện quan trọng cần phải làm, căn bản không có thời gian tiến hành. Hơn nữa, chuyện này không thể huyên náo quá lớn, miễn cho biến thành tranh chấp quốc tế, cho nên không thể dùng người của Thiên tổ và Long tổ ra tay, miễn cho bị người khác bắt được cớ. Người của các gia tộc khác bởi vì trước đó Long tổ cùng với Tần gia kết minh quan hệ, đều không muốn đi làm, cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, người này chỉ có thể là cậu!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên không nghĩ tới một hội đấu giá nhỏ nhoi mà thôi bên trong lại ẩn chưa văn vẻ lớn như vậy, cũng thật sự là đủ phức tạp. Nhưng những người kia cũng thiệt là, người ta đều đánh vào mặt rồi, còn quản gì là tranh chấp quốc tế. Đổi lại là Tần Thiên, trước hết giết rồi nói sau, tựa như M quốc, trước hết giết rồi tính sau, ai không phục đánh người đó, đánh cho phục thì thôi.
Lý Phỉ Nhi nghe xong lời Mị Ảnh nói suy tư một chút, sau đó quay đầu nhìn sang Tần Thiên nói:
- Chồng, chuyện này liên quan đến vinh nhục quốc gia, anh đi đi!
Lý Phỉ Nhi là nhân viên chính phủ, một lòng ái quốc, tất nhiên sẽ ủng hộ Tần Thiên. Đương nhiên, cũng không phải nói Tần Thiên không yêu nước, Tần Thiên cũng là một thành phần yêu nước, chỉ có điều Tần Thiên là người không muốn bị người khác dùng tinh thần yêu nước đến bắt buộc hắn đi làm việc cho bọn người muốn đạt được mục đích của bọn hắn.
Nếu quốc gia có việc, Tần Thiên lập tức không nói hai lời, đích thân ra mặt, chỉ là không muốn bị người khác bắt buộc đi làm việc.
- Chồng, em cũng hiểu được, quân của liên minh tám quốc gia quá ghê tởm, đoạt đồ của chúng ta, chúng ta muốn đi lấy về, anh hãy đi đi. Xem như cho con cái trong bụng của chúng ta tích đức!
Kiều Hi ôm lấy cánh tay Tần Thiên khuyên nhủ.
- Đúng vậy đó, chồng, anh hãy cho con cái trong bụng chúng ta tích chút phúc đức!
Lý Phỉ Nhi cũng nói, hai người bọn họ mỗi người một bên, ôm lấy cánh tay Tần Thiên loạng choạng, bộ dạng làm nũng, nhìn thấy khiến cho Tần Thiên rất khó lòng mà cự tuyệt.
Tần Thiên vô cùng khó xử, thầm nghĩ:
- Nếu đồng ý làm chuyện này, mặt mũi của mình sẽ đặt ở đâu, việc này chẳng phải nguyện theo ý của hai tên gia hỏa Thiên tổ kia sao. Không được, không thể tùy tiện đồng ý, ít nhất, cũng phải để cho hai tên gia hỏa kia tới xin lỗi mình mới được.
- Tần Thiên, bọn họ nói không sai, có lẽ cậu nên vì con cái sắp chào đời của cậu mà tích chút đức!
Mị Ảnh nhìn thấy bộ dạng Tần Thiên chưa quyết định, cũng vọt miệng nói.
Lời này vừa ra tới, Tần Thiên cảm thấy khó chịu, liền lạnh lùng nói:
- Cô đây là dùng con cái trong bụng vợ của tôi mà uy hiếp tôi sao, vậy cô có thể đã tính sai!
Mị Ảnh nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, cô ấy kỳ thật không nghĩ tới việc này, trong nội tâm âm thầm hối hận, sớm biết như vậy cô ấy không nên mở miệng. Vừa rồi hai người Thiên Dực trưởng lão dùng chuyện Tần Thiên giết người để áp chế hắn, Tần Thiên cũng đã khó chịu rồi, cô ấy lại hết lần này tới lần khác còn đâm họng súng vào, thế thì phiền toái.
Lý Phỉ Nhi cùng với Kiều Hi cũng không nghĩ tới Mị Ảnh sẽ nói như vậy, hai người đó tin tưởng Mị Ảnh là vô ý, nhưng vấn đề là Tần Thiên lại cho là như vậy. Hơn nữa, bản thân Tần Thiên đã không muốn đi, điều này thì càng có viện cớ, cố gắng của hai người bọn họ xem như uổng phí.
Kiều Hi nhìn thấy mọi chuyện thoáng cái đã biến thành bộ dạng như vậy, sốt ruột khuyên nhủ:
- Chồng yêu, anh đã suy nghĩ nhiều, Mị Ảnh tuyệt đối không có ý uy hiếp anh, chị Mị Ảnh nhất định là vô ý!
- Đúng vậy đó, chồng, anh không được nhỏ mọn như vậy, Mị Ảnh nhất định là vô ý!
Lý Phỉ Nhi vừa nói một bên hướng về phía Mị Ảnh nháy mắt, ý bảo Mị Ảnh nhanh chóng nói xin lỗi.
Mị Ảnh cũng muốn xin lỗi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên trên trời dưới đất ta là đệ nhất kia, trong nội tâm không chút thoải mái, không muốn xin lỗi, thế nhưng mà không xin lỗi lại không được, đành phải khô cằn mà nói:
- Thực xin lỗi á... , tôi không phải cố ý!
- Như vậy không có thành ý, tôi không tiếp nhận, không biết còn tưởng rằng cô muốn làm gì tôi!
Tần Thiên miễn cưỡng hồi đáp.
Mị Ảnh nghe xong thật muốn bạo khởi bóp chết Tần Thiên, trong lòng thầm mắng:
- Thằng này chính là cố ý làm khó mình, đúng là một tên đại khốn nạn.
- Thực sự xin lỗi, Tần Thiên, tôi sai rồi, có được hay không, tôi cầu xin cậu đi, được không vậy?
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, cố nén lửa giận lớn tiếng nói, đã đạt đến ranh giới bộc phát rồi, đoán chừng nếu Tần Thiên không chấp nhận Mị Ảnh sẽ trực tiếp bắt đầu một trận đại chiến cùng với Tần Thiên.
- Được rồi được rồi, tha thứ cho cô, nhưng mà tôi phải nói trước, muốn tôi đi, không có vấn đề, nhưng là, hai lão già kia phải đến nói xin lỗi tôi. Lẽ nào lại như vậy, biết rất rõ bọn hắn muốn giết tôi, các người cũng không giúp đỡ, ngược lại thừa cơ hội áp chế tôi, quá là kẻ phá hoại rồi!
Tần Thiên tức giận nói, nghĩ đến bị người khác tính toán, trong nội tâm cực kỳ khó chịu.
Lý Phỉ Nhi cùng với Kiều Hi cũng không biết còn có loại sự tình này, liền hỏi:
- Mị Ảnh, chị, đây là có chuyện gì, chị như thế nào tính toán với Tần Thiên vậy?
Sắc mặt của hai người bọn họ trở nên rất khó coi, đối với Tần Thiên không tốt, chính là đối với bọn họ không tốt. Hai người Lý Phỉ Nhi cũng đã hiểu được vì điều gì mà Tần Thiên không muốn đồng ý rồi, thì ra là bị bọn người Mị Ảnh tính kế.
Mị Ảnh bị hai người bọn họ hỏi hang, cũng cảm thấy ngượng ngùng vội vàng nói:
- Trưởng lão nhắn nhủ như vậy, tôi cũng không có biện pháp nào khác!...