Tần Thiên nhìn thấy Mị Ảnh trong ngực bị hắn làm cho tức chết, vẻ mặt thẹn thùng, càng nhìn càng xinh đẹp, càng nhìn càng thấy hấp dẫn, có một loại cảm giác khiến cho Tần Thiên rất kích động muốn hôn, nhưng mà Tần Thiên đã khắc chế rồi, không có xằng bậy, miễn cho Mị Ảnh thật sự nổi điên.
- Cô không phải rất giống tôi sao, rất yêu thích tôi sao, như thế nào không thích tôi ôm cô!
Tần Thiên cười tủm tỉm nhìn Mị Ảnh nói.
- Nói hươu nói vượn, tôi mới không thích, cậu mau buông tôi ra!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, giương nanh múa vuốt, còn muốn cắn người.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng kia của Mị Ảnh, quyết định không đùa giỡn với cô ấy nữa, miễn cho cô ấy thực sự nổi điên lên, trực tiếp buông lỏng cô ấy ra. Không nghĩ tới Mị Ảnh trong lúc nhất thời thất thần, không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng không có lập tức nhảy ra, khiến cho Tần Thiên có chút ngoài ý muốn.
- Làm sao vậy, không buông ra được sao?
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh nói.
- Cậu... Cậu mới không buông ra được!
Mị Ảnh có chút bối rối nói, trên thực tế, Tần Thiên nói một chút cũng không sai, xác thực Mị Ảnh là có một chút không buông ra. Mị Ảnh không nghĩ tới Tần Thiên thật đúng là buông tay khỏi cô ấy, tuy cô ấy muốn như vậy, nhưng trong chớp mắt Tần Thiên đã buông ra, trong nội tâm cô ấy xu thế có chút thất lạc, rất không thoải mái.
Tần Thiên nhận thấy bộ dạng bối rối kia của Mị Ảnh, lộ ra dáng tươi cười có phần thâm ý, dường như là hiểu rõ Mị Ảnh đang suy nghĩ gì.
- Tốt rồi, xe của cô ở chỗ nào, nhanh đưa tôi trở về, vợ của tôi đang ở bên trong nhà chờ tôi. Đúng rồi, trước tôi muốn gọi điện thoại trở về báo bình an mới được!
Tần Thiên vừa nói, một bên lấy điện thoại di động ra tìm được số điện thoại của Lý Phỉ Nhi, bấm gọi, chỉ chốc lát đã chuyển được.
- Chồng yêu, anh thế nào rồi, không có sao chứ, có chuyện gì phát sinh nữa à?!
Điện thoại bên kia, Lý Phỉ Nhi lo lắng hỏi.
- Đương nhiên không có việc gì rồi, chồng của em là ai chứ, sao có thể có chuyện gì được. Các em ở trong nhà chờ, anh rất mau sẽ trở về, đợi chút nữa dẫn bọn em đi ra ngoài chơi, hắc hắc!
Tần Thiên nói chuyện điện thoại.
- Vâng! Chồng yêu, I love you!
Lý Phỉ Nhi ở đầu điện thoại bên kia điềm mật, ngọt ngào nói.
- Anh cũng vậy, anh yêu các em!
Tần Thiên cười nói, cất điện thoại di động vào, lộ ra vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Mị Ảnh bên cạnh nghe thấy Tần Thiên nói chuyện điện thoại, trong nội tâm đột nhiên hiện ra một loại cảm giác tính toán, có loại ghen ghét, có loại hâm mộ. Trong đầu Mị Ảnh đột nhiên toát ra một cái ý niệm, hi vọng Tần Thiên cũng gọi điện thoại với cô ấy giống như vậy.
- Không đúng, không thể, mình như thế nào có thể nghĩ ngợi lung tung như vậy chứ!
Mị Ảnh vội vàng lẩm nhẩm nói.
- Cái gì không thể vậy?
Tần Thiên cười tủm tỉm bu lại hỏi.
- A... Cậu làm gì thế?!
Mị Ảnh vội vàng nhảy ngược ra, trên mặt lần nữa nóng lên, rất là kinh hoảng, giống như bản thân làm chuyện xấu bị người khác thấy được.
- Ha ha ha... !
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng này của Mị Ảnh, tiếp tục cười phá lên.
- Hừ!
Mị Ảnh quảnh mặt nhìn Tần Thiên, hừ lạnh một tiếng, vô cùng bất mãn, vội vã đi đến bên cạnh, mở xe của cô ấy ra.
- Đừng tức giận! Tôi hôn cô một chút nha!
Tần Thiên ngồi trên xe, nhìn Mị Ảnh tiếp tục đùa giỡn nói. Mị Ảnh nhìn cũng không nhìn hắn, mạnh mẽ một giẫm chân ga, xe rất nhanh đã phóng đi ra ngoài, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng. Quả nhiên không thể lại gây sự với cô ấy, nếu không cô gái này không chừng thật sự sẽ lái xe tiễn hắn đến Tây Thiên thỉnh chân kinh. ...
Rất nhanh, Mị Ảnh đã lái xe chở Tần Thiên về tới nhà, dọc theo con đường này, Tần Thiên không có tiếp tục gây sự với Mị Ảnh, hai người đều không có trao đổi gì, cơn lửa giận của Mị Ảnh cũng giảm đi rất nhiều.
- Chồng yêu!
Vừa xuống xe, hai người Lý Phỉ Nhi và Kiều Hi đã lao đến, rất là hưng phấn.
- Đừng nhúc nhích, hai em làm gì vậy, nhanh đứng lại, coi chừng em bé trong bụng!
Tần Thiên nhìn hai người Lý Phỉ Nhi vội vàng nói, nhanh chóng đi đến, một tay ôm lấy hai người bọn họ vào trong lòng, cực kỳ lo lắng, điều này lại để cho hai người bọn họ rất là vui vẻ.
- Chồng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lý Phỉ Nhi hỏi, Kiều Hi cũng là vẻ mặt chờ mong đợi Tần Thiên trả lời.
- Không có gì, chỉ là trước đó giáo huấn một tên ngu dốt. Thằng ngốc đó cảm thấy khó chịu, cho nên gọi người tới giết anh, kết quả ngược lại bị anh giết!
Tần Thiên nhẹ nhõm nói, vừa nói một bên ôm hai người bọn họ đi vào trong phòng, chút nào đã quên Mị Ảnh đi theo đằng sau.
- Chồng à, anh về sau có thể không nên giết người hay không, bọn em đều đang mang thai, anh nên vì con của chúng ta mà tích phúc đức!
Kiều Hi nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên nhẹ gật đầu, dẫn theo hai người bọn họ ngồi xuống, từ từ nói:
- Đúng vậy, có lẽ nên như vậy, nhưng người mà chồng các em giết đều là người xấu. Anh cũng không giết lầm người tốt, cho nên, vậy cũng là vì dân trừ hại, vì con cái của chúng ta tích đức!
- Thật sao, thế nhưng mà em cảm thấy, cảm thấy không tốt lắm!
Kiều Hi lo lắng nói.
- Chồng à, em cũng hiểu được!
Lý Phỉ Nhi bĩu môi nói.
- Được rồi, anh tận lực bớt giết người, cho bọn hắn hối cải có cơ hội để làm lại con người mới!
Tần Thiên cười nói, ôm hai người Kiều Hi hôn một chút, khóe mắt liếc qua phát hiện Mị Ảnh đang đứng ở bên cạnh, lúc này mới nhớ tới, Mị Ảnh cũng đã đi theo hắn trở về.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên liền quay đầu nhìn Mị Ảnh nói:
- Đồng chí lái xe, tôi đã an toàn về đến nhà rồi, cô có thể trở về!
- Cậu mới là lái xe, tên khốn nạn này, không chọc tôi cậu sẽ chết sao?!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên khó chịu mắng.
- Hì hì, Mị Ảnh, cô không cần lo cho anh ấy. Nào, đến đây với chúng tôi!
Lý Phỉ Nhi nhìn Mị Ảnh cười nói, đứng lên, kéo Mị Ảnh ở bên cạnh ngồi xuống.
- Mị Ảnh, cô tìm chồng của chúng tôi làm gì, có phải lại có nhiệm vụ gì hay không?
Lý Phỉ Nhi nhìn Mị Ảnh hỏi, Mị Ảnh nhẹ gật đầu, mới vừa rồi bị Tần Thiên chọc tức đều đã quên.
Tần Thiên liếc nhìn Mị Ảnh, vọt miệng nói:
- Cô đừng nói, tôi cho cô biết, cái nhiệm vụ chó má gì đó của các cô, tôi tuyệt đối không làm!
Trên thực tế, nếu Mị Ảnh tới gọi hắn đi hỗ trợ, Tần Thiên thật đúng sẽ không cự tuyệt, có thể sẽ đồng ý. Nhưng là do hai gã ngốc của Thiên tổ lo lắng hắn sẽ không đi, rõ ràng dùng phương thức áp chế đến uy hiếp Tần Thiên đi, vậy là tìm cái chết.
Tần Thiên làm sao có thể sẽ để cho người khác uy hiếp, nhất là, đám người này rõ ràng biết rõ hai cha con Mãn Giang muốn đối phó với hắn lại không giúp đỡ, mà sử dụng loại phương thức kia đến áp chế hắn. Điều đó làm cho Tần Thiên dấy lên một loại cảm giác bị bày mưu tính kế, rất là khó chịu.
Tần Thiên không thích bị người khác tính toán, cho nên, muốn hắn làm nhiệm vụ, thật không có cửa.
Mị Ảnh vừa muốn mở miệng, Tần Thiên một câu đã đem nén trở lại, khí Mị Ảnh trực tiếp muốn đứng lên đánh người.
Lý Phỉ Nhi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Mị Ảnh, vội vàng nói:
- Mị Ảnh, đừng tức giận, chồng chúng tôi chính là như vậy, cô cũng không phải không biết, cô nói trước xem, nhiệm vụ gì?
Mị Ảnh nghe được nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Văn vật mà quốc gia đã mất, hiện tại xuất hiện ở hội đấu giá của nước Pháp. Những năm cuối triều Thanh bị quân tám quốc gia liên minh từ Viên Minh Viên cướp đi mười hai tượng đồng cầm tinh, quốc gia hy vọng có thể đoạt lại!...