Bên ngoài tầng hầm, Tần Thiên trực tiếp mở cửa đi ra bên ngoài. Bên kia, mấy chiếc xe phòng chống bạo lực còn đậu ở nơi đó, một đám đặc công đang ở đó hút thuốc cười nói, đột nhiên nhìn thấy đi tới Tần Thiên, cả đám đều ngây ngẩn cả người, không biết tình huống như thế nào.
Tần Thiên nên bị đội trưởng của bọn hắn dẫn vào trong tầng hầm để cho hai cha con Mãn Giang giết chết mới đúng, như thế nào hiện ở bên ngoài hoàn toàn không tổn hao gì. Bên trong rốt cuộc phát sinh tình huống như thế nào, đội trưởng của bọn hắn, còn có hai cha con Mãn Giang.
Lập tức, tất cả đặc công đều đồng loạt cầm súng lên, nhắm ngay Tần Thiên, vô cùng cảnh giác.
- Tần Thiên, chờ tôi một chút!
Lúc này Mị Ảnh cũng từ bên trong đuổi tới, chạy tới trước mặt Tần Thiên. Những tên đặc công kia càng thêm quay cuồng, tại sao lại chạy đến một người nữa, người phụ nữ này là lúc nào đi vào bên trong, như thế nào bọn hắn đều chưa thấy qua.
- Hai người không được nhúc nhích, bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Một tên đặc công cầm súng nhìn Tần Thiên quát.
- Tôi đã giết chết mấy người kia, mấy người nghe được có phải rất vui vẻ hay không?!
Tần Thiên nhìn tên đặc công kia cười híp mắt nói, khẽ đảo tay, trong tay đã xuất hiện một con dao găm rồi, hiển nhiên, Tần Thiên chuẩn bị ra tay giết người.
- Tần Thiên, không được!
Mị Ảnh vội vàng đưa tay, nắm chặt cánh tay cầm dao găm của Tần Thiên, không cho Tần Thiên ra tay giết người. Tuy Tần Thiên có lý do, có thực lực giết người, nhưng Mị Ảnh là người làm theo thể chế, giết người phải cần chứng cớ, có quy củ, không thể tùy tiện xằng bậy, nhất định phải ngăn cản.
- Buông dao găm xuống, nếu không chúng ta sẽ nổ súng!
Tên đặc công kia hướng về phía Tần Thiên quát, các đặc công khác cũng nhao nhao cầm súng tiểu liên hướng phía hai người Tần Thiên bao vây. Trong đó có hai người nhận được chỉ thị, nhanh chóng tiến vào trong phòng, xem đã xảy ra chuyện gì.
- Nhìn cho rõ, đây là cái gì, mau bỏ súng xuống!
Mị Ảnh một tay lấy ra giấy chứng nhận, ném vào trên người tên đặc công cầm đầu kia, hắn lập tức nhận lấy, xem xét, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, Long Tổ, lại là Long Tổ.
- Cô... Cô là... Long... Long... !
- Không sai! Còn không mau thu súng lại!
Mị Ảnh trực tiếp cắt đứt tên đặc công đang khẩn trương nói cà lăm kia. Ngay sau đó tên đặc công vội vàng vung tay lên, nhanh chóng đem súng để xuống.
- Không muốn chết thì mau thả súng xuống!
Tên đặc công đó nhanh chóng hướng về phía những người khác phất tay quát, cả người giờ phút này đều khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, run nhè nhẹ. Cả người không có chút nào bộ dáng cầm lấy súng chĩa vào Tần Thiên ra oai hò hét như vừa rồi.
- Tần Thiên, đã đủ rồi, đưa dao găm cho tôi!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên nói, thân thủ muốn đoạt lấy dao găm của Tần Thiên, nhưng Tần Thiên chăm chú nắm ở trong tay, chính là không để cho Mị Ảnh lấy được, trên người còn tản ra sát khí, hiển nhiên, Tần Thiên còn muốn giết hắn.
- Tần Thiên! Cậu còn như vậy, tôi sẽ không để ý tới cậu nữa!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên kích động nói.
Những lời này vừa ra tới, Tần Thiên lập tức kinh ngạc, bỗng nhiên lúc đó Mị Ảnh cũng sắc mặt đỏ lên. Bởi vì câu nói vừa rồi giống như là người yêu dỗi hờn làm nũng, vô cùng mập mờ, Mị Ảnh đều không nghĩ tới bản thân sẽ nói như vậy, tiềm thức tự động nói ra.
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một dáng tươi cười tà ý, trông không phải có thâm ý.
- Cậu làm gì... Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải là có ý đó!
Mị Ảnh khẩn trương nói, sắc mặt không ngừng đỏ lên, bắt đầu nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn, cúi đầu xuống, không dám nhìn Tần Thiên.
- Không phải vậy là có ý gì, tôi hiểu lầm cái gì chứ, hiểu lầm cô yêu thích tôi sao?!
Tần Thiên thân thủ, nâng cái cằm của Mị Ảnh lên, vẻ mặt tà ác mà hỏi.
Mị Ảnh lập tức ngây ngẩn cả người, vài giây mới hồi phục lại tinh thần, một thanh đẩy tay Tần Thiên, liên tiếp lui về phía sau hai bước.
- Ai thích cậu, tôi mới không thích cậu, cậu nằm mơ ít lại, mau thu dao găm lại!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên khẩn trương nói.
Ở đây mấy đặc công kia nhìn thấy đều choáng váng, không biết tình huống như thế nào, hai người kia đã xảy ra chuyện gì, như thế nào ngay ở chỗ này liếc mắt đưa tình. Còn có, đội phó của bọn hắn đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải buông súng, hơn nữa nhìn bộ dạng rất sợ hãi người phụ nữ kia, mọi thứ đã có chuyện gì xảy ra, tình huống này là sao, nguyên một đám đặc công đau cả đầu.
Tần Thiên nhìn thấy Mị Ảnh thẹn thùng, bộ dáng quả thực là đáng yêu đến cực điểm, nếu không đùa giỡn cô ấy một chút mà nói, trong tâm của Tần Thiên không thể không yên lòng.
- Thật sao, cô không thích tôi à, cô đã không thích tôi, tôi đây sẽ giết hết bọn họ là được rồi!
Tần Thiên cầm dao găm lên, nhắm ngay một tên đặc công, làm ra bộ dạng sắp giết người.
Mị Ảnh xem xét, cực kỳ khẩn trương, vội vàng thốt ra:
- Tôi thích, tôi thích cậu!
Lời này vừa ra, người ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người, Mị Ảnh cũng thế, phát hiện bị Tần Thiên đùa giỡn, rất muốn đổi giọng, nhưng Tần Thiên lại mở miệng trước.
- Cô yêu thích tôi sao, nhưng tại sao cô vì bọn họ mà khẩn trương như vậy, không nỡ để tôi giết chết bọn họ hay sao, không phải là cô cũng thích bọn họ chứ?!
- Nói bậy, tôi chỉ thích cậu!
Mị Ảnh lập tức cả giận nói, lời kia vừa thốt ra, Mị Ảnh phát hiện bản thân gần như lại bị Tần Thiên đùa giỡn nữa, tức giận tới mức dậm chân.
- Tên khốn, cậu muốn tôi tức chết sao, nhanh bỏ dao xuống, nếu không tôi đánh chết cậu!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên nổi giận nói, một bộ dạng muốn giết người. Mấy tên đặc công xung quanh nhìn thấy đều sững sờ, hai người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào người một nhà lại động thủ, đây là nghệ nhân hài biểu diễn tiết mục sao.
Tần Thiên nhìn thấy Mị Ảnh bị hắn làm cho tức giận như vậy, nhịn không được cười phá lên, rất là vui vẻ, vừa rồi bị gã trưởng lão Thiên Dực làm cho tức giận cũng được tiêu trừ, rất là sảng khoái liền buông dao găm xuống, thu vào.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh cười nói, đi qua kéo lấy tay của Mị Ảnh, đi ra bên ngoài.
- Cậu mau thả tôi ra!
Mị Ảnh vội vàng nói, nhưng Tần Thiên lại không buông ra, ngược lại một tay choàng tới ôm lấy bờ eo thon bé bỏng của Mị Ảnh, trực tiếp ôm Mị Ảnh vào trong lòng. Mị Ảnh vội vàng giãy giụa, nhưng căn bản là vô dụng, thực lực của Tần Thiên quá cường đại, cô ấy có giãy giụa cũng không được gì, hơn nữa, có đánh Tần Thiên hắn cũng không đau, tức chết Mị Ảnh.
Hai người Tần Thiên rất nhanh cùng một chỗ đã đi ra khỏi cửa trang viên này. Những tên đặc công kia sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, hai người kia là xảy ra chuyện gì, làm sao đã đi rồi, thành công rời khỏi vậy sao.
- Cô ấy... Cô ấy không xử phạt bọn mình sao?
Tên đội phó đặc công kia nhìn thấy Mị Ảnh đã rời đi thầm nghĩ.
Hiển nhiên, đó là không có khả năng, hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa, Tần Thiên đã lấy điện thoại ra, gọi cho Lương Văn Đạo, nói cho ông ấy chuyện đã xảy ra bên này. Lương Văn Đạo giận tím mặt, nói với Tần Thiên, ông ấy rất nhanh sẽ tới đó.
- Thả tôi ra, tên khốn, không cho cậu đụng vào tôi... !
Mị Ảnh nhìn thấy Tần Thiên ôm cô ấy, thái độ cực kỳ tức giận, vẻ mặt thẹn thùng cự tuyệt.