Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1705 - Chương 1710: Dùng Quan Chức Đàn Áp Người Khác

 Chương 1710: Dùng Quan Chức Đàn Áp Người Khác Chương 1710: Dùng Quan Chức Đàn Áp Người Khác Chương 1710: Dùng Quan Chức Đàn Áp Người Khác

- Bã!

- A... !

Người đàn bà mập mạp kia vừa mới dứt lời, Tần Thiên không chút do dự lần nữa hung hăng tát tới, đánh vào một bên mặt còn lại, lần nữa khiến cho bà ta cả người ngã trên mặt đất, trên mặt lại lần nữa đổ máu.

- Con mẹ nó chứ cần biết bà là ai, lại ồn ào tôi sẽ giết chết bà!

Tần Thiên phẫn nộ nói, vừa nghĩ tới Kiều Hi bị mụ mập chết bầm này lách vào sắp ngã trên mặt đất, trong nội tâm Tần Thiên cố nén giận, hận không thể giết chết bà ta tại chỗ.

- Mày... Mày, thằng nhóc con, mày chờ, mày chờ đó, tao sẽ lập tức điện thoại cho chồng của tao, giết chết mày!

Người đàn bà mập ú kia nhìn Tần Thiên giống như nổi điên hô lớn, nằm trên mặt đất trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện cho chồng của bà ta.

- Này... Chồng, tôi bị người ta đánh, sắp bị đánh chết, ông mau gọi người tới cứu tôi, bọn hắn muốn giết tôi... !

Người đàn bà mập ú nằm trên mặt đất gào thét la hét vào điện thoại. Nhưng bọn người Tần Thiên căn bản không để ý tới, nhân viên bán hàng kia đều sợ hãi, vội vàng chạy tới gọi cửa hàng trưởng đi tới, nói cho cửa hàng trưởng nguyên do sự tình.

Cửa hàng trưởng chứng kiến người đàn bà mập ú kia bị đánh cho mặt mũi đều là máu, vẻ mặt đều tái đi, thầm lo nghĩ:

- Đây chính là vợ của cục trưởng Cục Xây dựng, rõ ràng bị người ta đánh thành bộ dạng như thế, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ. Nếu ở nơi khác bị người ta đánh, có đánh chết cũng không có sao. Nhưng chuyện này lại phát sinh trong cửa hàng của mình, thật sự rất phiền toái, không chừng cục trưởng Cục Xây dựng sẽ tiến hành đối phó với mình.

Nhìn thấy Tần Thiên đánh người xong, giờ phút này hắn dẫn theo ba người Kiều Hi thoải mái nhàn nhã lựa túi xách, không có chút nào sợ hãi.

- Vương phu nhân, mau đứng lên, phu nhân không có việc gì chứ?!

Cửa hàng trưởng vịn lấy người đàn bà mập ú kia lo lắng nói.

- Hừ! Lẽ nào lại như vậy, rõ ràng dám đánh tao, chúng mày chết chắc rồi, chớ bỏ đi, chờ chồng của tao đến, sẽ giết chúng mày!

Mụ mập chết bầm từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào bọn người Tần Thiên mắng, nhưng bốn người Tần Thiên đều không chút quan tâm đến bà ta. Cửa hàng trưởng vội vàng vịn lấy bà ấy đi đến quầy hàng bên kia ngồi xuống, đưa khăn tay cho bà ta lau máu.

- Chúng mày chết chắc rồi, chết chắc rồi, lão nương không thể không khiến cho chúng mày chết chắc!

Mụ mập chết bầm nhìn Tần Thiên bên kia hùng hổ nói.

- Phục vụ, hai cái túi này chúng tôi muốn lấy, quét thẻ!

Tần Thiên nhìn phục vụ viên bên cạnh bị dọa hỏng nói, lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho phục vụ viên.

- A!

Phục vụ viên phục hồi lại tinh thần, vội vàng cầm lấy thẻ đi đến quầy hàng bên kia, nhìn cửa hàng trưởng nói:

- Cửa hàng trưởng, người khách bên kia muốn mua hai cái túi xách này, làm sao bây giờ?

- Bán cái gì, đó là thứ tôi vừa ý, tôi đấy, bọn nó đừng mơ tưởng, đợi chút nữa bọn nó nhất định phải chết rồi!

Mụ mập chết bầm lập tức phẫn nộ hô.

Hiện tại Tần Thiên đã đánh vị Vương phu nhân này, hai cái túi xách bản số lượng có hạn kia là thứ Vương phu nhân vừa ý, Tần Thiên lại muốn mua, phục vụ viên đương nhiên là không dám tự tiện làm chủ rồi, đành phải hỏi cửa hàng trưởng.

Cửa hàng trưởng nghe xong, đều choáng váng, bà Vương phu nhân này không đơn giản, nhưng bốn người Tần Thiên có địa vị cũng không đơn giản. Đây chính là túi xách bản số lượng có hạn, trên trăm triệu một cái, Tần Thiên mắt cũng không nháy mắt đã thanh toán rồi, điều này có thể là loại người bình thường dám làm sao.

Nếu bán cho Tần Thiên, điều đó tất nhiên là đắc tội Vương phu nhân, còn nếu không bán cho Tần Thiên, tất nhiên là đắc tội Tần Thiên. Tuy không biết Tần Thiên có lai lịch gì, nhưng người ra tay hào phóng như vậy, lai lịch không thể đơn giản, tất nhiên cũng không phải là gia thế đơn giản.

Cửa hàng trưởng bắt đầu cảm thấy khó xử, do dự một chút, nhìn nhân viên cửa hàng nói:

- Cô trước chiếu cố Vương phu nhân, tôi qua bên kia theo chân bọn họ nói!

Cửa hàng trưởng nói xong liền cầm lấy thẻ ngân hàng đi đến chỗ của bốn người Tần Thiên bên kia.

- Bốn vị khách nhân, xin chào, tôi là cửa hàng trưởng ở đây, tôi họ Trương. Hai cái túi xách này cậu muốn mua, chỉ sợ là không thể bán cho cậu được rồi!

Cửa hàng trưởng nhìn bốn người Tần Thiên khó xử nói.

Tần Thiên nhìn người phụ nữ cửa hàng trưởng này chừng 30 tuổi, nhíu lông mày, nhìn nhìn về phía mụ mập chết bầm bên kia, sau đó nói:

- Mụ mập chết bầm kia uy hiếp cô sao, mụ mập chết bầm đó có địa vị gì, các cô sợ bà ta như vậy?!

- Bà ấy là phu nhân cục trưởng Cục Xây dựng, chúng tôi đắc tội không nổi, mong mọi người thông cảm. Bốn vị khách nhân, tôi đề nghị mọi người đi nhanh lên, bà ấy cũng không phải là người có thể dễ trêu chọc!

Cửa hàng trưởng nhỏ giọng nhìn Tần Thiên nói, vừa nói một bên quay đầu lại nhìn mụ mập chết bầm ở quầy hàng bên kia, dường như lo lắng bà ta nghe được.

- À, thì ra là như vậy, làm quan đó sao, khó trách kiêu ngạo như vậy. Bây giờ làm quan chức thật đúng là có tiền, mua được túi xách hàng hiệu trên trăm triệu, việc này đã vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân!

Tần Thiên lẩm bẩm, cửa hàng trưởng nghe được sắc mặt đều thay đổi.

- Hừ! Lẽ nào lại như vậy, một cục trưởng xây dựng nhỏ nhoi rõ ràng dám kiêu ngạo như vậy. Tôi ngược lại muốn nhìn, bọn họ có thể làm gì được chúng tôi, hôm nay tôi, còn muốn mua hết hai cái túi xách này!

Lý Phỉ Nhi phẫn nộ nói, với tư cách cảnh sát, cô ấy ghét nhất, chán ghét nhất chính là chuyện bất bình, rõ ràng mang danh quan chức đi dọa người, vậy thử nhìn xem bà ta đàn áp như thế nào.

- Được, vợ, em thích, anh sẽ mua cho em. Tính tiền, cô không cần lo lắng mụ đàn bà mập ú kia, tôi cam đoan với cô, trong tiệm các cô sẽ không có việc gì, yên tâm!

Tần Thiên nhìn cửa hàng trưởng nói.

- Chuyện này... !

Cửa hàng trưởng rất là khó xử nhìn bọn người Tần Thiên, nghe khẩu khí của Tần Thiên giống như rất có vị thế, nhưng không biết Tần Thiên có địa vị gì. Hắn nói cam đoan cô ấy sẽ không có việc gì, thì nhất định không có việc gì sao, cô ấy không thể tin được.

Bên này đang nói, trong lúc này, cửa ra vào bên kia, truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, một người đàn ông trung niên đầu hói dẫn theo mười người cảnh sát vọt vào trong tiệm. Mụ mập chết bầm kia vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, đã vội vàng khóc lóc nhào tới.

- Chồng, ông xem mặt của tôi, chính là bị thằng khốn nạn bên kia đánh, ông phải báo thù cho tôi!

Mụ mập chết bầm bổ nhào tới trước mặt người đàn ông trung niên đó chỉ vào Tần Thiên phía xa đối với hắn nói. Người đàn ông trung niên hói đầu kia chính là cục trưởng Cục Xây dựng, Vương Kiến Quốc.

Cục Xây dựng cách nơi này cũng không phải rất xa, cho nên vừa nghe được điện thoại của mụ mập chết bầm kia, Vương Kiến quốc đã nhanh chóng gọi điện thoại cho cục trưởng Cục Cảnh sát, để cho họ phái người cùng với ông đến bên này đuổi bắt người đánh vợ ông ấy.

- Lẽ nào lại như vậy, dưới ban ngày ban mặt, lại dám đánh đập người dân, thuộc về tính nghiêm trọng, xem thường chính phủ, bỏ qua pháp luật, bắt bọn họ lại!

Vương Kiến Quốc chỉ vào Tần Thiên bên kia, ra lệnh đối với cảnh sát cùng tới.

- Hừ! Dám đánh tao, tao sẽ cho mày ngồi tù, xử bắn bọn mày. Bắt lại, để cho bọn nó biết rõ kết quả đã đánh tôi!

Mụ mập chết bầm nhìn bốn người Tần Thiên vẻ mặt đắc ý nói.

Giờ phút này, những cảnh sát kia nhưng lại không có hành động, mà là kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, nhìn vào Tần Thiên bên kia, mặt mũi trắng bệch.

Những cảnh sát này đều là người trong cục cảnh sát thành phố. Là người trong cục cảnh sát thành phố, làm sao có thể không biết một trong người trực tiếp lãnh đạo bọn họ Lý Phỉ Nhi. Giờ phút này, bọn họ nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lý Phỉ Nhi, chân đều mềm nhũn.

Nguyên một đám nhìn Lý Phỉ Nhi, từ từ đi tới, cực kỳ sợ hãi.

- Ha ha ha... Đám gái điếm chúng mày, đấu với tao, chúng mày còn chưa đủ tư cách!

- Xem thường chính phủ, xem thường luật pháp, chuyện này chính là kết cục của chúng mày, nhanh bắt lại!

Vương Kiến Quốc cùng với mụ mập chết bầm giờ phút này đều cực kỳ đắc ý. Mới vừa sáng đã đấu với quan chức, quả thực chính là muốn chết, ngồi mà chờ mang gông cùm.

Giờ phút này, có rất nhiều người cũng đến vây xem, bắt đầu nhao nhao thảo luận.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Nghe nói là bốn người trẻ tuổi kia đắc tội người đàn bà mập ú này, không nghĩ tới chồng của người đàn bà mập ú đó là quan chức, tìm cảnh sát tới bắt người!

- Như vậy sao, bốn người trẻ tuổi kia chết chắc rồi!

- Đúng vậy, dân chúng bình thường làm sao có thể đấu lại với quan chức, điều này không phải là tìm chết sao!

- Chính là như vậy, bi kịch... !

Tất cả mọi người cho rằng bốn người Tần Thiên đều chết chắc rồi. Vợ chồng Vương Kiến Quốc cũng đắc ý chờ cảnh sát bắt bốn người Tần Thiên lại.

Nhưng giờ khắc này, đã xảy ra một màn kịch tính.

- Tần... Tiên sinh, Lý... Cục trưởng... hai người đều ở đây à?

Đội trưởng dẫn đội nhìn Tần Thiên cùng với Lý Phỉ Nhi trước mặt, giờ phút này tâm đều chết lặng rồi. Sao có thể xui xẻo như vậy việc không nên làm lại rơi vào trên đầu của hắn, rõ ràng gọi hắn tới bắt Tần Thiên cùng với Lý Phỉ Nhi, việc này không phải là tìm chết sao. Mặc kệ người ta có phải phạm lỗi hay không, hắn cũng không thể động vào người ta chút nào.

Biểu hiện của đội trưởng đội cảnh sát đã khiến cho tất cả mọi người trong tiệm mở rộng tầm mắt. Đây là tình huống gì, Lý cục trưởng, Tần tiên sinh, đây là có chuyện gì, những người cảnh sát này dường như rất sợ hãi bọn người Tần Thiên.

Vợ chồng Vương Kiến Quốc cũng choáng váng. Vương Kiến Quốc nhìn Lý Phỉ Nhi, cảm giác hình như có chút quen mặt, giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi, nhưng như thế nào đều nghĩ không ra.

- Hừ! Các cậu có bản lĩnh, nghe lời một gã cục trưởng xây dựng, tới nơi này bắt chúng tôi, thật sự là có bản lĩnh đó!

Lý Phỉ Nhi nhìn xem đội trưởng dẫn đầu cảnh sát lạnh lùng nói.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cục phó, chúng tôi không biết là cô, chúng tôi nhận được báo động nên tới đây, thật sự không biết!

Giờ phút này, đội trưởng mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cũng không dám ngẩng đầu lên, những cảnh sát kia đằng sau cũng là như thế.

- Thật sao, như vậy sao, thế thì hiện tại cậu định làm như thế nào?

Lý Phỉ Nhi lạnh lùng nói.

- Tôi... Chúng tôi, chúng tôi lập tức đi trở về!

Đội trưởng vội vàng nói.

- Thật sao, các cậu trở về, không sợ sẽ đắc tội cục trưởng Cục xây dựng, hất bát cơm sao?!

Lý Phỉ Nhi giống như cười mà không phải cười, mở miệng nói, đám cảnh sát này nghe được đều nhanh đái ra quần.

- Phó cục, cô muốn thế nào, cô hãy nói một câu, đừng giày vò chúng tôi!

Đội trưởng nhìn Lý Phỉ Nhi mà sắp khóc.

- Tôi còn có thể thế nào chứ, bây giờ các cậu nên làm gì thì hãy làm như vậy. Hiện tại, tôi đang trong lúc nghỉ sinh, tôi quản không được nhiều như vậy!

Lý Phỉ Nhi lạnh lùng nói.

Đội trưởng nghe xong thiếu chút nữa quỳ xuống với Lý Phỉ Nhi, vội vàng nói:

- Tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng!

Nói xong, đội trưởng vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho cục trưởng Cục Cảnh sát.

Bên này lề mà lề mề, mụ mập chết bầm đã rất nhanh không hài lòng:

- Này, các cậu làm gì cứ lề mề như thế, còn không mau chóng bắt người, không muốn làm sao?

- Các cậu thân là nhân viên chấp pháp, còn không tranh thủ thời gian chấp pháp!

Vương Kiến quốc cũng cả giận nói.

- Câm miệng, khốn nạn, ông muốn chết, nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu!

Đội trưởng đội cảnh sát nổi giận hướng về phía Vương Kiến Quốc giận dữ hét, dọa tất cả mọi người ở đây kêu to một tiếng.

Vợ chồng Vương Kiến Quốc đều choáng váng, một đội trưởng cảnh sát nhỏ nhoi rõ ràng dám rống quát bọn hắn, uống lộn thuốc chăng, không muốn sống nữa sao.

Người vây xem ở đây nghe thấy lời nói của đội trưởng đội cảnh sát đều như nằm mộng, không biết chuyện gì xảy ra, xem bộ dạng như vậy, bốn người Tần Thiên có địa vị dường như không nhỏ. ...

Bình Luận (0)
Comment