Buổi tối, lúc 12h.
Thành phố Thâm Quyến, phía nam thành phố.
Bốn chiếc xe tải không có biển số từ đằng xa đi tới, dừng ở bên đường. Trong xe, ba người Tần Thiên, Bàn Tử còn có Phạm Kiến cùng với mấy thành viên của Thiên Bang đều ở bên trong, trong tay đều cầm dao bầu. Trong ba chiếc xe còn lại cũng là thành viên của Thiên Bang.
- Thiên ca, đối diện chỗ đó chính là sòng bạc Dương Lão Tam!
Bàn Tử chỉ vào một hội sở xa hoa trên đường đối diện nói.
- Được, xuống xe, động thủ!
Tần Thiên nói.
Cửa xe mở ra, ba người Tần Thiên đi xuống, đám đàn em trên ba chiếc trên xe khác cũng đi xuống. Mỗi người trong tay đều cầm dao bầu vô cùng sắc bén, mỗi người đều mang sát khí ngộp trời, rất nhanh vọt tới hội sở đối diện.
Giờ phút này, hội sở bên kia, bảo an canh cổng nhìn thấy bọn người Tần Thiên lao đến, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng cầm lấy bộ đàm hô to:
- Nhanh, thông báo cho Tam ca, có người đến đập phá quán!
Hô xong, hắn lập tức đóng cửa kiếng lại, vội vàng chạy vào bên trong.
- Xíu... uuu!
- Oanh... !
Phạm Kiến trực tiếp cầm dao bầu trong tay ném lên cánh cửa, giống như tạc đạn, hung hăng đập vào trên cửa lớn. Cửa lớn bằng thủy tinh trực tiếp bị nện cho nát bấy, mảnh vụn vẩy ra bốn phía.
- Các anh em, giết!
Phạm Kiến quát to, cả người nhanh chóng xông vào bên trong.
- Giết!
Bàn Tử hét lớn một tiếng, cũng vọt vào, đằng sau hơn bốn mươi đàn em của Thiên cũng nhanh chóng theo ở phía sau, trong miệng hô hào đánh vào bên trong. Còn Tần Thiên thì đi theo sau cùng, bởi vì thực lực của hắn giết những người bình thường này dễ như trở bàn tay, không có ý định sẽ ra tay, hắn chủ yếu là tới giết những tên tu luyện giả kia, báo thù cho Bàn Tử.
Phạm Kiến cùng với Bàn Tử dẫn người xông vào trong hội quán. Giờ phút này, trong hội quán cũng có rất nhiều người vọt ra, từng người trong tay đều cầm côn sắt và dao bầu. Cầm đầu chính là một tên đàn ông cột tóc, dáng người cao lớn thô kệch, thoạt nhìn cực kỳ hung mãnh, trong tay cầm lấy một cây côn sắt dài hơn một mét.
- Bàn Tử, là mày, không nghĩ tới mày rõ ràng không chết, còn dám trở lại!
Tên đàn ông tóc dài nhìn thấy Bàn Tử, rất là ngoài ý muốn, rất hiển nhiên, hắn có quen biết Bàn Tử.
- Hừ! Hùng Bá, tao trở về chính là để lấy mạng của thằng chó đẻ mày, vì anh em buổi tối hôm qua đã chết báo thù!
Bàn Tử nhìn tên đàn ông tóc dài kia lạnh lùng nói.
- Ha ha ha... Chỉ bằng sức của mày, một thằng mập mạp, còn có mấy chục người kia mà đòi giết bọn tao, quả thực là chê cười. Tao nói cho mày biết, Bàn Tử, người của bọn tao đã theo từ bốn phương tám hướng chạy tới đây, bọn mày đã không còn nơi nào có thể trốn rồi, bó tay chịu trói đi!
Được xưng là Hùng Bá, tên đàn ông tóc dài kia nhìn Bàn Tử quát to.
- Con mẹ mày, nói nhảm nhiều như vậy, mày đi chết đi!
Phạm Kiến bên cạnh khó chịu nói, dao bầu trong tay mạnh mà lần nữa bay đi.
- Xíu... uuu!
Một tiếng dao đâm vào da thịt tiếng vang lên, dao bầu của Phạm Kiến hung hăng chém vào trong đầu Hùng Bá, trực tiếp đâm lên trên, máu đỏ tươi như suối phun vẩy ra bốn phía, khắp nơi đều là máu tanh. Tên Hùng Bá ngã trên mặt đất, trực tiếp chết đi.
Đám anh em xung quanh hắn đều sợ hãi, lão đại của bọn hắn rõ ràng cứ như vậy một đao đã bị người ta cho đi lãnh cơm hộp, rất nhiều người đều sững sờ nguyên tại chỗ, chưa có lấy lại tinh thần.
- Giết!
Phạm Kiến hô lớn, rất nhanh vọt tới đám người bên kia, ra quyền hung hăng nện vào những người kia.
- Bành!
- A!
Phạm Kiến một quyền nện xuống, khuôn mặt của một người trực tiếp bị hắn đập nát, hét thảm một tiếng, đi đời nhà ma. Sau một khắc, Phạm Kiến tiếp tục hướng đánh tới một người khác.
- Giết!
- Giết, giết chết bọn nó, báo thù cho các anh em!
- Giết bọn chúng đi!
Đám đàn em Thiên Bang kích động hô lớn, nhanh chóng xông tới, dao bầu trong tay hung hăng chém về phía đối thủ đối diện. Lão đại của đám người kia bị Phạm Kiến giết chết một cách nhanh gọn, trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu hoàn toàn đánh mất, sức chiến đấu sâu sắc hạ thấp, hình thức trận chiến trực tiếp trở thành thiên về một bên.
Đám đàn em Thiên Bang huy động dao bầu trong tay không ngừng chém xuống, người của đối phương không ngừng kêu thảm ngã xuống, máu màu đỏ tươi bốn phía vẩy ra. Bên trên nền nhà khắp nơi đều là cánh tay bàn chân bị chém đứt, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Phạm Kiến cùng với Bàn Tử giết người cực kì thuận tay, hai người bọn họ giống như cỗ máy chiến tranh, một đường vung lên một đường máu đỏ, không ngừng đánh vào bên trong.
Tần Thiên cầm dao bầu chậm rãi theo ở phía sau, giẫm phải vô số xác chết đi vào bên trong.
Rất nhanh, cả đám đã chém giết đám đàn em của Dương Lão Tam ngã rạp trên mặt đất, một tên cũng không để lại, không chết thì cũng bị thương nặng, không có mặt khác.
Tần Thiên giẫm phải đều là thi thể, đi tới phía trước, tới gần một cánh cửa sắt trước mặt. Cánh cửa này thông với tầng hầm ngầm của sòng bạc, giờ phút này đã bị gắt gao khóa lại, bởi vì bên trong đều là khách chơi bạc. Đám đàn em của Dương Lão Tam đều bị giết sạch sẽ, không có người ra để ngăn cản một đoàn người của Tần Thiên, đành phải đóng kín cửa hầm lại, chờ cứu viện đến.
Giờ phút này, bên trong cửa sắt là một đại sảnh đánh bạc vô cùng xa hoa, hơn mười tụ điểm đánh bạc bày ở nơi đó, mỗi một tụ điểm đều vây đầy người.
Nhưng giờ phút này, một người đánh bạc đều không có, tất cả dân cờ bạc đều sắc mặt tái nhợt nhìn ra bên ngoài cửa sắt, bởi vì bọn họ cũng đều biết đã xảy ra chuyện gì.
- Mọi người không cần lo lắng, tiếp tục, tiếp tục, không có chuyện gì đâu, người của chúng tôi rất nhanh sẽ đến, tiếp tục, tiếp tục!
Dương Lão Tam dẫn theo mấy tên đàn em từ bên trong một căn phòng đi ra, nhìn đám dân cờ bạc nói.
Nhưng giờ phút này ai mà tin a, máu tươi từ ngoài cửa thẩm thấu chảy vào, nhìn thấy đều khiến cho lòng người ở bên trong sợ hãi.
- Đáng chết, không nghĩ tới Bàn Tử rõ ràng không chết, còn mang người giết đến nơi đây rồi. Mẹ nó, người của chúng ta có tới hay không, thông báo cho Diệp trưởng lão chưa?
Dương Lão Tam nhìn đàn em bên cạnh hỏi.
- Rất nhanh sẽ đến đây, Diệp trưởng lão nói lập tức tới, không cần lo lắng!
Tên đàn em khẩn trương nói.
- Oanh!
Đứa đàn em kia vừa mới dứt lời, mạnh mà cả cánh cửa sắt đã trực tiếp nổ tung, bay vào trong đại sảnh, đập vào trước mặt mọi người. Tất cả mọi người sợ tới mức bối rối không ngừng lùi ra phía sau, con mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào bên kia.
Giờ phút này, Bàn Tử cầm trên tay một con dao bầu từ từ tiến đến, đi theo đằng sau là bọn người Phạm Kiến, mỗi một người đều cầm lấy một con dao sắc nhọn. Trên người đều là vết máu, mỗi một con dao đều dính đầy máu đỏ, có số thậm chí máu còn nhỏ xuống từng giọt, nhìn thấy cực kỳ kinh hãi.
Dương Lão Tam không nghĩ tới bọn người Bàn Tử có thể hung hãn được như vậy, trực tiếp đá phát nổ của sắt, xông vào, tâm trí cũng nhanh trầm xuống, vô ý thức đã lùi về phía sau hai bước, con mắt nhìn chằm chằm vào Bàn Tử.
- Hừ! Bàn Tử, mày còn dám tới, nhặt về một cái mạng, không né đi còn dám trở lại tìm chết, xem ra mày thật đúng là chán sống!
Dương Lão Tam nhìn Bàn Tử lạnh lùng nói.
Bàn Tử không có phản ứng gì với Dương Lão Tam, mà đứng qua một bên, đúng lúc này, Tần Thiên từ phía sau đi tới.
- Hắn chính là Dương Lão Tam, Thiên ca!
Bàn Tử giơ dao bầu dính đầy máu tươi lên chỉ về phía Dương Lão Tam đối diện đối với Tần Thiên nói.
Tần Thiên nhẹ gật đầu, nhìn về phía Dương Lão Tam, sắc mặt ôn hòa, không thích không giận.
- Mày là ai?
Dương Lão Tam nhìn Tần Thiên lạnh lùng quát, hắn phát hiện Bàn Tử rõ ràng rất khách khí đối với Tần Thiên, lập tức rất nghi hoặc. ...