Tần Thiên nhìn Dương Lão Tam, mỉm cười, nói:
- Tần Thiên!
- Thì ra là mày, lão đại Thiên Bang trong lời đồn, còn tưởng rằng là thế lực nào, thì ra chỉ là một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa!
Dương Lão Tam nhìn Tần Thiên khinh thường nói, hắn biết rõ Thiên Bang, biết rõ Tần Thiên, nhưng không nghĩ tới Tần Thiên lại còn trẻ như vậy.
Tần Thiên nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngày hôm qua, tu luyện giả làm bị thương anh em của tôi là ai, giao ra đây, tha cho ông khỏi chết!
Dương Lão Tam không nghĩ tới ngữ khí của Tần Thiên hùng hồn như vậy, giống như ra lệnh cho đàn em, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức giận nói:
- Hừ! Tần Thiên, nơi này cũng không phải là thành phố Quang Châu của bọn mày. Mày muốn như thế nào thì được thế đó, ở chỗ này, là địa bàn của tao, mày dám uy hiếp tao, mày chán sống à?!
- Ông còn một lần cơ hội, bằng không mà nói, tôi sẽ cho ông biết da thịt bị cắt thành từng mảnh sẽ có cảm giác như thế nào!
Tần Thiên vẫn thản nhiên nói, bộ dạng thư sinh cả người lẫn vật đều vô hại.
- A!
- A... !
- Bành!
Tần Thiên vừa nói xong câu đó, mạnh mà từ đằng sau truyền đến tiếng người kêu la thảm thiết, còn có âm thanh dao bầu chém giết.
- Thiên ca, người của bọn Dương Lão Tam đã tới, có đến vài trăm người, đã đánh giết bảy tám anh em của chúng ta!
Một đứa đàn em đã chạy tới sốt ruột nói với Tần Thiên. Giờ phút này, đằng sau một hồi kêu loạn, thành viên của Thiên Bang nhao nhao tràn vào, phía sau rất nhiều người nắm lấy dao bầu đuổi theo, rất nhanh đã vây quanh ở đám người Tần Thiên. Dương Lão Tam nhìn thấy những người kia, vô cùng vui mừng, bởi vì những người này chính là người của hắn.
- Thiên ca, làm sao bây giờ, chúng ta đã bị bao vây!
Một đứa đàn em khẩn trương nói.
- Đừng lo lắng, Phạm Kiến, Bàn Tử, các cậu đi giết người, ai tiến một bước vào đại sảnh này, giết cho tôi, không cần lưu tình. Những người khác không được nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ!
Tần Thiên thản nhiên nói.
- Vâng, Thiên ca!
Phạm Kiến cùng với Bàn Tử nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng huy động dao bầu trong tay tiến đến đám đàn em của Dương Lão Tam.
- Giết chết bọn nó đi, quá kiêu ngạo rồi!
Dương Lão Tam quát to, kết quả tất cả đàn em của hắn nhanh chóng tấn công về phía hai người Bàn Tử và Phạm Kiến.
- Đồ bỏ đi!
- Đi chết đi!
Phạm Kiến quát to, dao bầu trong tay nhanh chóng bắt đầu múa lượn, giơ tay chém xuống. Đám đàn em của Dương Lão Tam té trên mặt đất, tiến lại gần Phạm Kiến tất nhiên trọng thương.
Bàn Tử bên này càng thêm hung mãnh, trực tiếp đều đem đầu của đám lâu la kia bổ xuống, cảnh tượng máu me cực kỳ khủng khiếp, thủ đoạn tàn nhẫn không cách nào nhìn thẳng. Khách chơi bạc trong sòng bài nhìn thấy đều bị dọa đái, sắc mặt của Dương Lão Tam cũng cực kỳ khó coi, thầm nghĩ:
- Bàn Tử thật lợi hại, không có Diệp trưởng lão căn bản không chống trả nổi hắn. Không nghĩ tới lại tới thêm tên Phạm Kiến nữa, cũng lợi hại như vậy, người của mình vốn cũng không phải là đối thủ của bọn hắn.
- Xíu... uuu!
- A... !
- Xíu... uuu!
Từng tiếng dao găm vào thịt vang lên, người của Dương Lão Tam nguyên một đám ngã trên mặt đất, hoàn toàn không phải đối thủ của hai người Phạm Kiến, thoáng cái đã ngã rạp xuống mặt đất hơn 20 người, chết tổn thương hơn phân nửa.
Dương Lão Tam nhìn thấy mọi chuyện sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vẻ mặt bắt đầu lo lắng, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Diệp trưởng lão làm sao còn chưa tới, người của hắn căn bản không phải đối thủ hai người Bàn Tử.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Dương Lão Tam, rất là bình tĩnh đưa tay qua bên cạnh cầm một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, rất là nhàn nhã nhìn Dương Lão Tam đối diện. Hắn đang đợi, các loại thế lực phía sau Dương Lão Tam đi ra, Dương Lão Tam biết rõ Bàn Tử có thể đánh nhau, tất nhiên sẽ gọi đám tu luyện giả sau lưng tới.
Đám đàn em của Dương Lão Tam thoáng cái đã bị bọn người Tần Thiên giết chết hơn 20 người. Đám đàn em còn lại nhìn thấy đều sợ rồi, không dám bước vào đại sảnh nửa bước, chỉ dám đứng ở cửa lớn nhìn vào. Phạm Kiến cùng với Bàn Tử cũng ngừng giết chóc, hai người toàn thân đều là máu tươi, giống như dã thú tàn bạo.
Tần Thiên ngồi ở chỗ kia nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dương Lão Tam, đột nhiên khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói một câu:
- A Bàn, người ngày hôm qua muốn giết cậu đến rồi!
Bàn Tử nghe xong, lập tức toàn thân đều chấn động, trên người tản mát ra sát khí cường đại vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa ra vào bên kia.
Giờ phút này, bên kia, một lão giả ăn mặc trang phục mộc mạc chậm rãi xuất hiện, Dương Lão Tam nhìn thấy lão giả này, sắc mặt trở nên mừng rỡ:
- Diệp trưởng lão, ông rốt cuộc đã tới, nhanh giết bọn chúng đi!
Dương Lão Tam vừa nói, một bên chỉ vào hai người Bàn Tử cùng với Phạm Kiến.
Gã Diệp trưởng lão kia nhìn về phía Bàn Tử, trong miệng lộ ra một tia cười lạnh:
- Là mày, thật không thể ngờ ngày hôm qua rõ ràng không thể giết chết mày, nhặt được về một cái mạng nhỏ, còn dám quay trở lại đây lỗ mãng, không biết sống chết. Còn dẫn theo một thằng đến giúp đỡ, đáng tiếc quá yếu. Hai người bọn mày cộng lại cũng đánh không lại một tay của ông đây, bây giờ ông đây sẽ kết liễu mày!
- Cái gì, ông động đến cậu ấy một chút thử xem!
Tần Thiên đứng lên, xoay người nhìn về phía lão giả nói. Lão giả kia nghe thấy lời Tần Thiên nói nhanh chóng nhìn về phía Tần Thiên bên này.
- Mày là ai?
Lão giả kia nhìn Tần Thiên quát lạnh nói, có chút nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, khí tức trên thân Tần Thiên rất không tầm thường, dường như là một tu luyện giả, nhưng trên người lại không có bất kỳ năng lượng khí tức, rất kỳ quái.
- Tần Thiên!
Tần Thiên nhìn lão giả kia thản nhiên nói.
- Tần Thiên! Mày là Tần Thiên Tần gia!
Diệp trưởng lão nhìn Tần Thiên giật mình nói.
- Đúng vậy, chính là tôi!
Tần Thiên nhìn lão giả thản nhiên nói.
Diệp trưởng lão nhìn Tần Thiên, đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười.
- Ha ha ha ha... Quả nhiên không ngoài dự liệu của gia chủ, mày thật sự đã đến. Tần Thiên, mày rõ ràng dám một thân một mình rời khỏi thành phố Quang Châu đi đến tỉnh H này, đi vào địa bàn Diệp gia bọn tao, mày quả thực là muốn chết!
Diệp trưởng lão nhìn Tần Thiên kích động, dữ tợn nở nụ cười, không biết vì điều gì.
- Diệp gia? Diệp gia chó má gì, nhìn bộ dáng của lão già ông, giống như tôi với ông có thâm cừu đại hận gì sao?!
Tần Thiên nhìn Diệp trưởng lão chậm rãi nói, hắn nhớ rõ bản thân không có gây sự gì với người nhà họ Diệp.
- Hừ! Không sai, Tần Thiên, mày đã quên rồi sao, năm trước ở hang núi, mày đã giúp thằng nhãi Tạ gia giết người của Diệp gia bọn tao. Thù này, bọn tao một mực nhớ kỹ, hôm nay, rốt cuộc có thể báo thù thù rồi!
Diệp trưởng lão nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, trong tay xuất hiện một khối ngọc phù đưa tin, trực tiếp bóp nát, phát ra ánh sáng.
Tần Thiên nghe xong mấy lời của Diệp trưởng lão liền nghĩ tới, năm trước hắn có đi đến một hang núi gặp được Tạ Phong, cho nên đã giúp Tạ Phong giết mấy người kia.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên đã hiểu rõ:
- Như thế xem ra, diệt Thiên Bang chúng tôi, là bọn ông cố ý gây nên, cố ý dẫn dụ tôi đi ra, giết chết tôi!
- Đúng vậy, mày trốn ở thành phố Quang Châu, có trưởng lão của nhà bọn mày bảo hộ, bọn tao không có biện pháp giết mày. Nhưng một khi mày đi khỏi, thế thì nhất định phải chết!
Diệp trưởng lão đắc ý nhìn Tần Thiên nói.
- Thật sao, các ông thật sự cho rằng dẫn tôi đi ra, có thể giết tôi được sao?!
Tần Thiên nhìn Diệp trưởng lão cười lạnh nói.
- Ha ha ha... Tần Thiên, tao biết rõ mày rất lợi hại, có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng lúc này đây mày nhất định phải chết. Bởi vì lần trước người muốn động thủ giết mày không phải Diệp gia bọn tao, mà là tử địch của mày, ha ha ha ha... !
Diệp trưởng lão nói xong, lần nữa đắc ý cười phá lên. Tần Thiên xem xét một hồi im lặng, thầm nghĩ:
- Lão già này có cần phải vui vẻ đến vậy sao, não tàn à.