Tỉnh H bên này, tình huống khác xa so với tưởng tượng Tần Thiên, phức tạp hơn nhiều. Tuy Diệp gia là bá chủ ở vùng đất này, nhưng thành phố chính thức Diệp gia có thể khống chế lại là thành phố Thâm Quyến, những khu vực giáp ranh Diệp gia không thể khống chế được.
Cho nên, tuy đã nắm được thành phố Thâm Quyến, nhưng không tránh khỏi còn không chính thức nắm được cả tỉnh H. Trừ thành phố Thâm Quyến ra, từng khu vực đều có rất nhiều bang phái nhỏ chiếm giữ, những bang phái nhỏ này số lượng rất nhiều, đều là khu vực rắn rít, so sánh phiền toái.
Tần Thiên ở lại thành phố Thâm Quyến mấy ngày, chỉ biết cùng với Phạm Kiến và Bàn Tử thanh lý toàn bộ thành phố Thâm Quyến, diệt đi Dương Lão Tam, đem thế lực xã hội đen bên dưới thành phố Thâm Quyến tiếp nhận. Dựa vào uy thế của Diệp gia, cường thế của Thiên Bang, còn có sự đè ép của phe bạch đạo, thế lực đen toàn bộ thành phố Thâm Quyến xem như toàn bộ đã rơi vào trong tay Thiên Bang.
Bất quá nhiêu đó còn chưa đủ, Tần Thiên để cho Phong Tử tuyển một nhóm người mới tới, thay máu cho thế lực xã hội đen ở thành phố Thâm Quyến này. Mấy khu vực mấu chốt đều xếp người của hắn vào bên trong, tránh rơi vào việc phản bội, thế thì phiền toái.
Sáu khi chuẩn bị cho tốt hết thảy ở đây, Tần Thiên đã phân phó cho Bàn Tử trước không nên gấp gáp khuếch trương địa phương khác, hiện tại bắt đầu kinh doanh ở thành phố Thâm Quyến, thành địa bàn của mình. Sau đó mới từ nơi khác thành phố Thâm Quyến phát triển, giống như ở thành phố Quang Châu, làm gì chắc đó bắt đầu phát triển, như vậy mới không bị sụp đổ.
- Được rồi, Phạm Kiến, nơi này tạm thời giao cho cậu cùng với Bàn Tử làm, hai người mập mạp chết bầm các cậu đừng làm hư chuyện, có biết không!
Tần Thiên vỗ hai người Phạm Kiến cùng với Bàn Tử cười nói.
- Yên tâm, chắc chắn sẽ không, có Phạm Kiến tôi, vô địch thiên hạ!
Phạm Kiến đắc ý nói, Bàn Tử chỉ cười cười, không nói gì.
Tần Thiên hám trạch nhìn bọn hắn, sau khi nói xong vài câu, liền ngồi trên xe, đi đến sân bay. ...
Thành phố Quang châu, nhà của Tần Thiên.
- Thật là nhàm chán, lão công như thế nào vẫn chưa trở về?!
Lý Phỉ Nhi nằm trên ghế sa lon lầu bầu nói.
- Nếu không chúng ta gọi điện thoại cho chồng đi, hỏi anh ấy một chút lúc nào sẽ trở về!
Kiều Hi bên cạnh nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Không được, anh ấy đang làm việc, chúng ta gọi điện thoại cho anh ấy, sẽ quấy rầy đến anh ấy đấy!
Lý Phỉ Nhi không muốn, chối bỏ nói.
- Sẽ không quấy rầy, làm sao mà quấy rầy chứ, người vợ thân yêu của anh!
Lý Phỉ Nhi vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên vang lên âm thanh quen thuộc của Tần Thiên, hai người bọn họ nhanh chóng nhìn ra phía cửa ra vào, nhìn thấy Tần Thiên cột tóc dài cười tủm tỉm đứng ở nơi đó.
- A... Chồng yêu, anh có thể trở về rồi, em nhớ anh muốn chết!
Lý Phỉ Nhi nhìn thấy Tần Thiên, lập tức xoay người một cái từ trên ghế salon nhảy lên, nhanh chóng nhào tới chỗ Tần Thiên, một phát nhào vào trong ngực Tần Thiên, đôi môi anh đào hung hăng hôn lên miệng của hắn, việc này có thể dọa hỏng Tần Thiên rồi.
Không phải Lý Phỉ Nhi chủ động như vậy khiến cho Tần Thiên sợ hãi, mà là động tác như thế của Lý Phỉ Nhi làm cho Tần Thiên sợ hãi, cô gái này đang mang chửa, như thế nào có thể vận động mạnh đến vậy.
- Được rồi vợ, em phải cẩn thận một chút, em đang mang thai, không nên lộn xộn, nào, anh ôm em ngồi xuống!
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, ôm lấy cô ấy đặt ở trên ghế sa lon.
- Chồng, anh uống nước đi!
Kiều Hi nhu thuận rót cho Tần Thiên một ly nước.
- Ừm ừm, Hi Hi của anh thật chu đáo, đến đây, chồng ôm em một cái!
Tần Thiên nhìn Kiều Hi nói, đem Kiều Hi ôm vào trong ngực, hôn một cái, lập tức Kiều Hi sắc mặt đỏ thẫm, vẫn là mười phần thẹn thùng.
- Chồng, em cũng rất chu đáo đấy, anh không tán thưởng em sao?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên làm nũng nói.
- Được được, em rất chu đáo, em thật sự là chu đáo a, thân thể áp vào trên người của anh rồi, em nói em, mang thai còn vận động mạnh như vậy. Lần sau không cho phép nữa, nếu không đánh vào đít của em!
Tần Thiên nhìn sang Lý Phỉ Nhi, ngắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cảnh cáo nói.
- Ô ô... Người ta muốn ôm anh mà!
Lý Phỉ Nhi ủy khuất mà nói.
- Nghĩ tới anh cũng không cho như vậy, có biết không?!
Tần Thiên vừa nói, một bên hôn lên trán Lý Phỉ Nhi, ôm hai người bọn họ, rất là thích ý nằm trên ghế sa lon, trong nội tâm âm thầm kêu thoải mái. Người đàn ông ở bên ngoài liều chết liều sống, về đến nhà có vợ đẹp ôm ấp, thoải mái khỏi phải bàn cải.
- Chồng để em đấm lưng bóp chân cho anh, anh trở về gấp như vậy hẳn là rất mệt!
Kiều Hi nhìn Tần Thiên Ôn Nhu nói, thò tay mát xa cho Tần Thiên.
- Em cũng tới, chồng yêu!
Lý Phỉ Nhi cũng nói, thò tay mát xa cánh tay cho Tần Thiên, một bên mát xa vừa nói:
- Chồng, lần này anh đi nơi nào vậy, làm cái gì, có đi chơi không, lần sau dẫn em cùng đi được không?
- ... Chuyện này, hay là em không nên đi, anh là đi đánh nhau, việc này không thích hợp với em!
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hì hì, ai nói đấy, em thế nhưng mà rất lợi hại đấy, mọi người ở cục cảnh sát đều sợ em đó nha!
Lý Phỉ Nhi cười híp mắt nói, giọng nói giống như một đứa trẻ, rất là đáng yêu, cũng chỉ có ở trước mặt Tần Thiên, cô ấy mới có thể biểu hiện ra vẻ mặt như thế.
- Gia chủ, cha vợ mẹ vợ của cậu đã đến!
Tần Thiên đang hưởng thụ khoảnh khắc, đúng lúc này, một đệ tử Tần gia từ bên ngoài đi tới, nhìn Tần Thiên nói.
- Cái gì! Cha vợ mẹ vợ, chuyện gì thế!
Tần Thiên lập tức từ trên ghế salon đứng lên, cha mẹ vợ, hắn có nhiều người vợ như vậy, hắn nào biết là cha mẹ của người nào. Còn có, hắn có nhiều bà vợ như vậy, cũng không biết cha mẹ vợ có biết hay không.
- Phỉ Nhi, mẹ và cha của con tới thăm con nè!
Đệ tử Tần gia kia vừa định trả lời, một đôi vợ chồng trung niên đã đi đến. Tần Thiên liếc mắt liền nhận ra, đương nhiên đó chính là cha mẹ vợ giàu có của hắn, dùng máy bay tư nhân bay tới.
- Cha, mẹ, hai người làm sao tới đây, làm sao tới cũng không gọi điện thoại trước cho bọn con, bọn con đi đón hai người!
Lý Phỉ Nhi nhìn thấy ba mẹ của mình đã đến, cực kỳ cao hứng, nhanh chóng từ trên ghế salon đứng lên, muốn đi nghênh đón cha mẹ của mình.
- Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống, Phỉ Nhi, con không được đứng lên, cha mẹ đi qua là được rồi
Mẹ của Lý Phỉ Nhi vội vàng nói.
- Phỉ Nhi, nhanh ngồi xuống, con đang mang thai, không được lộn xộn!
Cha của Lý Phỉ Nhi cũng vội vàng nói.
Tần Thiên xem xét, vội vàng bắt lấy tay của Lý Phỉ Nhi, nói:
- Vợ, em ngồi xuống, anh tới đón tiếp chú và dì là được rồi!
Tần Thiên nói xong đặt Lý Phỉ Nhi ở trên ghế sa lon, sau đó đứng lên, nhìn ba mẹ Lý Phỉ Nhi tươi cười chân thành nói:
- Xin chài chú dì, mời ngồi!
- Ài, tiểu Thiên ạ, lần trước chúng ta gặp mặt cũng đã là nữa năm trước, không nghĩ tới lâu như vậy không gặp con, tóc của con đã dài đến thế, càng ngày càng suất khí dì thiếu chút nữa không nhận ra con!
Mẹ của Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên rất là vui mừng nói, nắm thật chặt tay của Tần Thiên.
- Khục khục... Chuyện này, cảm ơn dì, mời ngồi, chú, mời ngồi!
Tần Thiên không có lời gì để nói, mở miệng mời ngồi.
- Chào chú và dì, mời ngồi, con đi pha trà cho mọi người!
Kiều Hi đứng lên nói.
- Đừng, Hi Hi, em hãy ngồi xuống, ở đây để cho anh là được rồi!
Tần Thiên vội vàng nói, mời ba mẹ của Lý Phỉ Nhi ngồi xuống, để cho Kiều Hi ngồi ở chỗ kia, bản thân vội vàng đi pha trà cho hai người. Tần Thiên hoàn toàn không nghĩ tới hai người bọn họ lại có thể đột nhiên đến thăm.