Vào lúc ban đêm Tần Thiên mở tiệc chiêu đãi cha mẹ vợ tương lai của hắn một chầu, sau khi ăn xong liền dẫn cha của Lý Phỉ Nhi đi đến một bữa tiệc khác, chính là dẫn ông ấy đi tìm gái đẹp, chơi tình một đêm.
Vốn là Tần Thiên chỉ tùy tiện nói, lừa gạt người cha vợ tương lai này, không nghĩ tới chính là, người cha vợ tương lai này lại giống như loài sói hung mãnh, cơm nước xong xuôi đã ra sức ám chỉ với Tần Thiên muốn đi tìm mấy cô gái đẹp. Tần Thiên rơi vào đường cùng đành phải gọi điện thoại, để cho Phong Tử chuẩn bị mấy cô gái kỹ năng thuần thục, ngực cao mông nở, thiếu nữ trẻ tuổi không bệnh không hại, cho cha vợ của hắn hưởng dục.
- Không có người biết?!
Cha của Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nhỏ giọng mà nói.
- Yên tâm, tuyệt đối không có người biết được!
Tần Thiên nhìn cha của Lý Phỉ Nhi cam đoan nói.
- Tốt, con ngàn vạn không được nói cho mẹ của Phỉ Nhi biết, nếu không chú sẽ thảm mất!
Cha của Lý Phỉ Nhi dặn dò Tần Thiên nói.
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, yên tâm đi, cha vợ... Đúng rồi, mạo muội hỏi một câu, mẹ vợ xinh đẹp như vậy, sao cha còn đi ra ăn vụng làm gì?
Tần Thiên hỏi.
Cha của Lý Phỉ Nhi nhìn sang Tần Thiên, nhỏ giọng nói:
- Tuy là phụ nữ xinh đẹp, nhưng nhìn lâu rồi cũng không có ý nghĩa, đều quen thuộc, không có kích tình!
- À à, thì ra là thế, đi thôi cha, sáng sớm ngày mai con sẽ tới đón cha, chúc cha vui sướng!
Tần Thiên nhìn cha của Lý Phỉ Nhi nói, đưa mắt nhìn ông ấy tiến vào trong phòng, Tần Thiên nhanh chóng rời đi, quay người tiến vào trong một căn phòng khác. Ở nơi này Phong Tử cũng đang ôm mấy cô gái ở uống rượu, nhìn thấy Tần Thiên đã đến, vội vàng đuổi những cô gái này đi ra.
- Bà mẹ nó, cậu cũng quá dữ rồi, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy có người dẫn theo cha vợ đến chơi gái bán hoa đấy!
Phong Tử nhìn Tần Thiên giơ ngón tay cái lên khích lệ nói.
Tần Thiên khoát khoát tay, hắn cũng cảm thấy rất hoang đường, không nghĩ đến mới nhìn qua cha vợ này rất nhã nhặn nghiêm túc rõ ràng còn có một mặt lẳng lơ phóng đãng giống như vậy. Người xưa nói một chút cũng không sai, không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, cha vợ của hắn chính là điển hình cho câu nói này.
- Tới tới tới, uống rượu!
Phong Tử nhìn Tần Thiên nói, cầm đưa cho Tần Thiên một bình rượu, sau đó hai người ùng ục mà uống.
Vừa uống không được bao lâu, điện thoại của Tần Thiên vang lên, Tần Thiên lấy ra, xem xét, chính là Đồng Văn Văn gọi tới, rất là bất ngờ.
- Này! Văn Văn!
- Tần Thiên, em đã trở về, em đang ở sân bay, anh tới đón em được không?
Điện thoại bên kia, Đồng Văn Văn vui vẻ nói chuyện.
- Thật sự sao, em chờ một chút, anh lập tức sẽ tới!
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoại, nói một tiếng với Phong Tử, nhanh chóng đi ra bên ngoài, lái xe đi đến sân bay bên kia. ...
Sân bay quốc tế thành phố Quang Châu.
Đồng Văn Văn từ cửa kiểm tra an ninh đi ra, trong tay không có vật gì, toàn bộ đều được cất ở trong túi trữ vật. Đồng Văn Văn sau khi đi ra trực tiếp đi đến bên ngoài, đứng ở đường lộ bên kia đợi Tần Thiên đến.
Đợi hơn 10 phút sau, một chiếc Lamborghini từ đằng xa đi tới, giống như bay lên, thoáng một phát đã dừng ở trước mặt Đồng Văn Văn, cửa xe mở ra, Tần Thiên từ bên trong đi ra, một tay bế lấy Đồng Văn Văn lên không trung.
- Muốn chết anh rồi, em như thế nào đột nhiên chạy về Đế Đô?!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn bị bản thân ôm vào trong ngực nói, trước khi dẫn Đồng Văn Văn trở về, hắn còn chuẩn bị đi gặp cha mẹ của Đồng Văn Văn, kết quả đã quên rồi, sau khi hắn rời khỏi Đồng Văn Văn lại trở về Đế Đô.
- Em cũng nhớ anh!
Đồng Văn Văn ôm lấy cổ Tần Thiên, mặt đỏ bừng nói, miệng đỏ hôn lên trên mặt Tần Thiên mặt một cái:
- Dì nhỏ một mình ở Đế Đô quá cô đơn, em đi qua ở cùng dì ấy!
- À, thì ra là thế, thực lực của em tăng vô cùng nhanh, cũng đã đạt cảnh giới năm sao cấp sáu rồi, xem ra không có anh ở bên cạnh em em đã rất cố gắng!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn nói, tu vi của Đồng Văn Văn tăng nhanh chóng, việc này là do may mắn hấp thu được năng lượng bổn nguyên của hắn, bằng không mà nói không có nhanh như vậy.
- Ừm, mỗi ngày em đều tu luyện, hơn nữa mẹ của anh cũng thường xuyên tới dạy em tu luyện, dì ấy luôn nói với em sinh cho anh đứa bé!
Đồng Văn Văn nói ra đằng sau, sắc mặt ửng hồng, đầu đều chôn ở trong lồng ngực của Tần Thiên.
- Ha ha ha... Thật không, chúng ta đây sẽ đi sinh con nhé!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn háo sắc nói, thò tay ngắt một cái lên phần dưới của Đồng Văn Văn, sau đó bỏ Đồng Văn Văn vào trong xe, nhanh chóng lái xe đi về nhà.
Những mà Tần Thiên cũng không phải trở về nhà hiện tại, mà là trở về nhà trước kia. Chính là ngôi nhà trước đó Tần Thiên đã ở cùng với Tiêu Du, sau khi dọn về nhà mới, Tần Thiên vẫn còn giữ chìa khóa, đã rất lâu không có trở về, đêm nay dẫn theo Đồng Văn Văn khẳng định không có khả năng dẫn cô ấy về nhà kia để làm tình rồi, chỉ có thể đến nơi này.
Tần Thiên và Đồng Văn Văn rất nhanh đã về tới trong cư xá trước kia, xuống xe, Tần Thiên vội vàng ôm Đồng Văn Văn chạy vào trong nhà, mở cửa, một tay ném lấy Đồng Văn Văn lên giường, cả người đè lên.
- Ưm... !
Đồng Văn Văn phát ra một tiếng kêu ngượng ngùng, bờ môi liền bị Tần Thiên khóa chặt, bản thân cũng rất chủ động ôm lấy cổ Tần Thiên, chân cọ lấy cậu nhỏ của Tần Thiên.
- Có phải rất muốn hay là không a!
Tần Thiên vuốt vuốt lấy bộ ngực của Đồng Văn Văn vẻ mặt háo sắc nói.
- Đáng ghét... Nào có hỏi người ta như vậy chứ... !
Đồng Văn Văn ngượng ngùng nhẹ gật đầu, miệng đỏ chủ động nghênh đón, cùng Tần Thiên kích hôn lại với nhau, quần áo trên người hai người bọn họ càng ngày càng ít, cuối cùng hoàn toàn không có, trực tiếp trình diễn một trận đại chiến.
- A... !
- Ưm... A... Ưm... !
Trong phòng, âm thanh tình ái cứ nhộn nhạo. ...
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Tần Thiên đã tỉnh lại, bởi vì hắn nhớ rõ buổi sáng phải đi đón cha của Lý Phỉ Nhi trở về, nếu không sẽ bị mẹ vợ của hắn phát hiện suốt đêm không có trở về thế thì phiền toái.
- Ưm... Tần Thiên!
Đồng Văn Văn bên cạnh cũng tỉnh lại, vương tay ôm lấy eo của Tần Thiên, hai cái ngực to lớn mềm mại đặt ở trên lưng Tần Thiên, làm cho Tần Thiên một hồi kích động.
- Đã tỉnh, ngủ thêm một lát đi, anh đi làm chút chuyện cá nhân, sẽ trở về với em!
Tần Thiên nhìn sang Đồng Văn Văn nói, xoay người ôm hôn Đồng Văn Văn.
- Ừm... !
Đồng Văn Văn mơ mơ màng màng lên tiếng, một lần nữa nằm xuống ngủ, đêm qua đại chiến một trận, trọn vẹn đến ba bốn giờ sáng, đã vô cùng mệt mỏi.
Tần Thiên giúp cô ấy đắp kín mền, lấy điện thoại ra gọi cho cha vợ của hắn, sau đó nhanh chóng lái xe đi đến quán bar Thiên Minh bên kia.
Không bao lâu, Tần Thiên đã đến nơi, cha của Lý Phỉ Nhi đã đợi sẵn ở đó, tinh thần cả người đều tỏa sáng, bộ dạng vô cùng xuân sắc.
- Thế nào, cha vợ thân yêu, tối hôm qua có thoả mãn hay không?!
Tần Thiên nhìn cha của Lý Phỉ Nhi nói.
- Ừm ừm, rất tốt, đứa con rể này rất biết chọn người, cha rất ưa thích, đi, chúng ta trở về, buổi tối lại đến, lần này cha muốn bốn người!
Cha của Lý Phỉ Nhi thoả mãn nói.
Tần Thiên cạn lời không biết nói gì:
- ... !