- Ô ô ô... Tần Thiên, tên khốn nạn, không phải người!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên, khóc sướt mướt vô cùng thương tâm, trông giống như Tần Thiên đã lấy đi thứ quý giá của cô ấy.
- Được rồi, đừng khóc nữa, làm như nước mắt không cần tiền, thiệt là!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi nói.
- Đồ đần, có người khích lệ như ngươi vậy sao, ngươi phải ôm ta, an ủi ta, ta xinh đẹp như vậy, ngươi cũng không có chút biểu hiện, ngươi là thái giám à?!
Hiên Viên Phiêu Nhi một bên khóc, một bên quát tháo Tần Thiên, trong nội tâm thật sự là tức chết. Tần Thiên rõ ràng không chủ động ôm ấp an ủi mình, lẽ nào lại như vậy.
Tần Thiên nghe xong Hiên Viên Phiêu Nhi nói rất là im lặng, lần đầu gặp được người chủ động muốn hắn ôm cô ấy an ủi, quá không biết xấu hổ. Nhưng mà Tần Thiên nghe theo tấm lòng yêu mến, tinh thần yêu mến thiếu nữ đẹp, cho nên đã ôm Hiên Viên Phiêu Nhi vào trong ngực.
Hiên Viên Phiêu Nhi rất phối hợp ôm eo của Tần Thiên, mặt dán ở trên lồng ngực của Tần Thiên, lên tiếng khóc.
- Này này, cô nói không giữ lời sao, ta đã ôm cô rồi sao cô còn khóc, làm cho quần áo của ta ướt hết, rất quý giá, thương hiệu Davis, rất đắt đấy!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi cười xấu xa nói.
- Ngươi đi chết đi, người ta đã như vậy, ngươi còn khi dễ người ta, ngươi còn có phải là nam nhân hay không vậy?
Hiên Viên Phiêu Nhi véo lấy eo của Tần Thiên cả giận nói.
- Ha ha ha... Được rồi, vậy thì không khi dễ cô nữa!
- Hừ! Xem ta đây, khốn nạn!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên nói.
- Ừm, xem cái gì, nói đi, cô muốn làm gì?
Tần Thiên vừa mới dứt lời, mạnh mà Hiên Viên Phiêu Nhi trực tiếp kiễng mũi chân, đối với bờ môi của Tần Thiên hôn lên, chủ động phát khởi tiến công, hôn vào trên môi Tần Thiên, cái lưỡi nhỏ thơm tho trắng nõn lập tức chui vào trong miệng Tần Thiên.
Chủ động như thế, ngoài dự kiến của Tần Thiên, nhưng Tần Thiên cũng không cự tuyệt, đồ ăn đã dâng tới miệng, vậy thì ăn thôi.
Rất nhanh Tần Thiên cũng chủ động kích hôn cùng Hiên Viên Phiêu Nhi, hai người ôm nhau, hôn một hồi lâu, thẳng đến không thể hô hấp mới dừng lại. Cả người Hiên Viên Phiêu Nhi đều vô lực co quắp ngã xuống trên người Tần Thiên, tim đập một hồi mãnh liệt, vô cùng kích động.
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi, rất là thoả mãn, kỹ thuật hôn của cô nàng này kém một chút, nhưng vẫn rất khiến cho người khác thích thú, đợi qua một thời gian, dạy dỗ một chút, sẽ trở thành một cái cực phẩm.
Hai người cứ như vậy ở trong bóng tối ôm ấp, một hồi lâu không nói gì.
Đã qua một khoảng thời gian, Hiên Viên Phiêu Nhi nhịn không được, trong nội tâm rất không thoải mái, ngươi đã hôn người ta, nên biểu thị một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiên nói:
- Huynh không có lời gì muốn nói với ta sao?
- Ừm, có!
Tần Thiên gật đầu nói.
- Vậy huynh nói mau!
Hiên Viên Phiêu Nhi ngượng ngùng nói, một bộ dạng thiếu nữ động dục.
Tần Thiên nhìn cô ấy, biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, thái độ chân thực, trong mắt ẩn ý đưa tình mà nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi giẫm lên chân ta rồi!
Hiên Viên Phiêu Nhi đang rất nghiêm túc chờ Tần Thiên thổ lộ tình cảm gì, không nghĩ tới, Tần Thiên rõ ràng vung ra một câu như vậy, chuyện này có thể tức điên Hiên Viên Phiêu Nhi rồi.
- Tần Thiên, ngươi khốn nạn đến vậy sao?!
Hiên Viên Phiêu Nhi nổi giận nói, giống như một con sư tử cuồng nộ.
- Ha ha ha... Được rồi, được rồi, ta sai rồi, ta sai rồi!
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hiên Viên Phiêu Nhi, cười bụng đều rút lại, mà Hiên Viên Phiêu Nhi thì tức đến dạ dày đều bóp méo. Đã sống trên đời ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được tên đàn ông khốn nạn như Tần Thiên, cô ấy còn có thể hết lần này tới lần khác yêu hắn, không cách nào tự kiềm chế, quả thực là không có thuốc chữa.
- Tần Thiên, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không muốn đồng ý cũng phải đồng ý, không công nhận cũng phải chấp nhận, về sau Hiên Viên Phiêu Nhi ta đã là người của ngươi rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta, nếu ngươi dám vứt bỏ ta, ta sẽ không chơi với ngươi nữa!
Hiên Viên Phiêu Nhi sốt ruột trực tiếp chủ động nói ra, bởi vì cô ấy cảm giác Tần Thiên đánh chết đều khó có khả năng sẽ chủ động nói trước, cho nên đành phải tự thân vận động, vô cùng bi thúc.
- Chuyện này... Cô làm gì mà hung hăng đến vậy, ta cảm thấy không hứng thú xíu nào, nếu cô ôn nhu một chút mà nói, ta sẽ đồng ý!
Tần Thiên tiếp tục lề mề nói.
- Ngươi... Được, ta có thể ôn nhu một điểm!
Hiên Viên Phiêu Nhi cố gắng kìm nén sự bực tức nói.
- Ừm, còn phải nghe lời ta, không cho phép mắng ta!
- Khốn kiếp... Ta không chửi, mắng huynh được chưa, về sau tất cả ta đều nghe theo huynh, huynh nói cái gì thì ta làm cái đó, được chưa!
- Ừm ừm, nghe rất là mê người, vậy được rồi, ta sẽ đồng ý với muội!
Tần Thiên thoả mãn gật đầu, nhưng Hiên Viên Phiêu Nhi lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì cô ấy phát hiện mình giống như bản thân không lấy được chồng, cho nên phải cường ngạnh chào hàng.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Hiên Viên Phiêu Nhi như vậy, biết rõ cũng nên xong việc rồi, nếu tiếp tục trêu chọc sẽ quá tải.
- Ha ha, được rồi đừng khóc nữa, tiểu nha đầu, muội yên tâm đi, Tần Thiên ta đã sờ soạng muội, khẳng định sẽ chịu trách nhiệm đối với muội!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi, nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán của Hiên Viên Phiêu Nhi, ôm chặt cô ấy vào trong lòng.
Giờ khắc này, Hiên Viên Phiêu Nhi rốt cuộc cũng cảm thấy được một tia ấm áp từ Tần Thiên đối với người yêu của mình, cho nên sự khó chịu tức giận trong lòng cũng tan biến đôi chút, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Từ sau khi trong sa mạc trở về, trong nội tâm của Hiên Viên Phiêu Nhi luôn vẫn muốn Tần Thiên, trong mấy tháng này Hiên Viên Phiêu Nhi có thể nói là cơm nước không vào, trong nội tâm vô cùng dày vò, hôm nay mấy tháng này dày vò kia qua đêm nay triệt để biến mất.
Hiên Viên Phiêu Nhi không còn bị giày vò nữa, nhưng Tần Thiên lại cảm thấy giày vò, bởi vì ôm ấp một đại mỹ nữ, phía dưới của Tần Thiên cực kỳ khó chịu, đã sớm cương cứng.
- Thế thì tốt rồi, chúng ta trở về đi!
Tần Thiên buông Hiên Viên Phiêu Nhi ra, lại ôm lấy phía dưới của hắn, nếu không không chịu được nữa hắn sẽ đẩy ngã Hiên Viên Phiêu Nhi ngay tại chỗ, làm chuyện ấy cùng với cô ấy, ở chỗ này, Tần Thiên cũng không có hứng thú gì.
Nhưng Hiên Viên Phiêu Nhi lại không muốn, y nguyên ôm lấy Tần Thiên, nói:
- Ta không muốn đi về, ta muốn huynh ở nơi này giúp ta, đêm nay huynh hãy theo ta, không được phép trở về!
Bởi vì Hiên Viên Phiêu Nhi biết rõ, một khi Tần Thiên trở về, khẳng định lại ôm ấp hai người Tiêu Du cùng với Triệu Tiểu Nhã, ở nơi nào chàng chàng thiếp thiếp, còn cô ấy thì trở thành người dư thừa, cho nên cô ấy không muốn cho Tần Thiên trở lại. Hơn nữa, đợi chút nữa trở về, mọi người sẽ có ý kiến gì với cô ấy, mọi người sẽ bàn tán cô ấy đã trở thành nữ nhân của Tần Thiên, việc này cũng cảm thấy quá khó xử, cho nên đánh chết cũng không thể trở về.
Tần Thiên không biết trong nội tâm Hiên Viên Phiêu Nhi còn suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi không muốn đi, vì vậy nhân tiện nói:
- Vậy được rồi, chúng ta đi sang bên kia ngồi!
Tần Thiên nói xong liền ôm Hiên Viên Phiêu Nhi bay đến tòa nhà bị phá đổ ở phía xa.
Bọn người Tiêu Du bên này.
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên và Hiên Viên Phiêu Nhi còn chưa trở lại, liền đề nghị đi xem xét, nhưng đã bị Tiêu Du kéo lại, để cho cô ấy đừng đi, đừng quấy rầy hai người bọn họ.
Triệu Tiểu Nhã tự nhiên là đã biết, vì vậy ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia.
Hiên Viên Thác cũng thở dài một hơi, cô sư muội này của hắn rốt cuộc đã được như ý nguyện. ...