Sau trận chiến đấu này, bọn người Tần Thiên bắt đầu nghỉ ngơi và hồi phục, cũng không có nóng lòng đến tiến công các gia tộc khác, mà tĩnh dưỡng chữa thương, bởi vì quá nhiều người bị thương, cần phải trị liệu khôi phục.
Những gia tộc còn lại kia cũng không có ai đến công kích Tần Thiên bên này, khả năng vẫn còn xông vào cửa ải.
Buổi tối, Tần Thiên dẫn theo cả đám, trực tiếp lấy củi lửa cùng với yêu thú từ trong tiểu thế giới đi ra, châm lửa trong thành bắt đầu nướng thịt, lấy rượu ra, mọi người cùng nhau uống, vô cùng hưởng thụ.
Đám người đệ tử Thánh địa chưa từng trải qua cuộc sống về đêm như vậy, uống rượu ăn thịt, còn có thể ngắm nhìn rất nhiều trai đẹp cùng với mỹ nữ, cả đám đều vô cùng hưng phấn. Nhất là những nam đệ tử kia, đối với nữ đệ tử của Côn Luân Tiên Cung vô cùng nhiệt tình, nguyên một đám dùng sức nịnh nọt, a dua.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, đêm nay ta muốn ôm huynh ngủ, Tiêu Du tỷ tỷ, ba người chúng ta tối nay ngủ chung với nhau đi!
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên cùng với Tiêu Du bên cạnh cười híp mắt nói, một bộ dạng tinh quái, rất là đáng yêu, nhất là uống một chút rượu, sắc mặt hồng hồng, thoạt nhìn càng thêm mê người, để cho người nhịn không được muốn hôn một cái.
- Tần huynh, huynh thật đúng là có phúc khí tốt a!
Hiên Viên Thác ở bên cạnh cười nói.
- Đâu có đâu có, chỉ có chút, chỉ có chút mà thôi!
Tần Thiên làm bộ khiêm tốn nói, nhưng trong nội tâm lại vô cùng cao hứng, một tay ôm một người, trái ôm phải ấp vô cùng sung sướng. Nhưng việc này có thể làm tức chết Hiên Viên Phiêu Nhi bên cạnh, nhìn thấy Tần Thiên cùng với hai người Triệu Tiểu Nhã nhiệt tình như vậy, trong nội tâm cô ấy đặc biệt khó chịu, há miệng lớn uống rượu, hung hăng cắn thịt nướng, trông giống như có thù oán gì với thịt nướng.
Bên cạnh, Hiên Viên thác nhìn thấy bộ dạng của sư muội hắn như vậy, rất là đau lòng, trong nội tâm rất muốn nói chuyện một chút với Tần Thiên. Có vẻ như trước kia cũng đã nói rồi, nhưng Tần Thiên không có bất kỳ biểu thị nào, trong nội tâm Tần Thiên đến cùng đang suy nghĩ điều gì.
- Tần Thiên, ngươi đi theo ta!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy Tần Thiên hai tay ôm hai nữ nhân, cũng nhịn không được nữa, ghen tuông bộc phát, trực tiếp đứng lên, nhìn Tần Thiên tức giận nói.
- Làm gì vậy, tiểu nha đầu, uống say rồi à!
Tần Thiên cũng không có đứng lên, mà cười tủm tỉm nhìn sang Hiên Viên Phiêu Nhi, thuận tay uống một ngụm rượu.
- Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên tức giận nói, nói xong xoay người rời đi.
- Không rảnh, ta không đi!
Tần Thiên cự tuyệt nói.
- Ngươi dám!
Hiên Viên Phiêu Nhi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Thiên cả giận nói. Hiên Viên Thác bên cạnh xem xét, rất muốn ra tay khuyên bảo Hiên Viên Phiêu Nhi, nhưng Tiêu Du lại ra hiệu hắn không cần làm vậy. Tiêu Du đã nhìn ra Hiên Viên Phiêu Nhi có chuyện gì, với tư cách cũng là nữ nhân, Tiêu Du tự nhiên đã nhìn ra Hiên Viên Phiêu Nhi đang ghen tị.
- Tiểu thiên, nhanh đi!
Tiêu Du nhìn sang Tần Thiên nói.
Tần Thiên nghe thấy Tiêu Du để cho hắn đi, rất là bất đắc dĩ, buông tay khỏi người hai đại mỹ nữ, chính giữa đứng lên, đi đến bên cạnh Hiên Viên Phiêu Nhi.
- Hừ!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ rất là phẫn nộ, nhanh chóng đi vào trong bóng tối phía xa. Tần Thiên theo ở phía sau, đi thẳng đến vị trí không có người, rất an tĩnh, lúc này mới ngừng lại.
- Này, tiểu nha đầu, cô gọi ta tới làm gì, ở đây tối đen như mực, cô gọi ta tới nơi này sẽ không phải là muốn làm gì ta chứ. Ta cho cô biết, ta đã có gia có thất, cô đều nhìn thấy, ngàn vạn lần không được xằng bậy, nếu không chính phủ sẽ xử phạt cô đấy!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi khẩn trương nói.
Mấy lời này có thể tức chết Hiên Viên Phiêu Nhi rồi, vốn đã rất tức giận, Tần Thiên còn trêu tức cô ấy. Hiên Viên Phiêu Nhi phẫn nộ trực tiếp giơ tay lên, một cái tát hung hăng đánh lên mặt Tần Thiên.
Nhưng lại bị Tần Thiên rất nhanh một bả tiếp được cánh tay của Hiên Viên Phiêu Nhi, vững vàng bắt lấy, nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi cười tà nói:
- Cô quá không biết chừng mực rồi, muốn làm gì, ta không thích bị hành hạ!
- Ngươi đi chết đi, ai muốn làm gì ngươi, khốn nạn!
Cánh tay còn lại của Hiên Viên Phiêu Nhi cũng hung hăng tát về phía Tần Thiên, nhưng lần nữa bị Tần Thiên bắt được.
- Hai cánh tay đều đã bị nắm chặt, cô bây giờ nên dùng chân đi à nha!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi cười đắc ý nói.
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tần Thiên, thật muốn đánh chết hắn.
- Tần Thiên, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi đến cùng muốn thế nào?
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên cả giận nói.
- Cái gì muốn thế nào, những lời này ta nên hỏi cô mới phải, cô bắt buộc ta đi tới nơi này, muốn thế nào ah, muốn quất ta à!
Tần Thiên hỏi ngược lại.
- Khốn nạn, bớt giả bộ hồ đồ với ta, ngươi... ngươi đối với ta... đối với ta... đối với ta như vậy, ngươi muốn thế nào?
Hiên Viên Phiêu Nhi đỏ mặt nhìn Tần Thiên nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, báng vẻ vô cùng ngượng ngùng.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Hiên Viên Phiêu Nhi như vậy, trực tiếp cười phá lên. Kỳ thật, hắn đã sớm biết Hiên Viên Phiêu Nhi đang ghen, cố ý giả như không biết mà thôi, nha đầu này quá kiêu ngạo, cho nên hắn nghĩ không giáo huấn cô ấy một chút, về sau thu vào trong nhà, như thế nào quản giáo được cô ấy.
- Đối với cô như vậy? Ta đối với cô như vậy là sao? Ta như thế nào không biết ta đã làm gì, nếu cô không nói một chút, ta đối với cô làm sao, bằng không thì ta không biết gì cả!
Tần Thiên tiếp tục giả bộ hồ đồ, đùa giỡn Hiên Viên Phiêu Nhi, trong nội tâm rất là vui vẻ.
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy Tần Thiên rõ ràng giả trang cái gì cũng không biết, khiến cho cô ấy càng thêm tức giận. Không phải là không biết gì, mà Tần Thiên rõ ràng cho thấy hắn đùa giỡn với cô ấy, cô ấy không thể không nói ra.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi sờ ta rồi!
Hiên Viên Phiêu Nhi cắn răng, nhỏ giọng nói, vô cùng ngượng ngùng.
- Hả... Cô nói cái gì chứ, ta không có nghe được, âm thanh quá nhỏ rồi!
Tần Thiên cố ý trêu chọc.
- Khốn nạn... Ngươi cố ý đúng không?!
Hiên Viên Phiêu Nhi tức đến phát nổ.
- Không có, cô nói quá nhỏ giọng!
- Ngươi... Được, ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi sờ ta rồi!
Mỗi chữ mỗi câu tuông ra Hiên Viên Phiêu Nhi đều nhìn chằm chằm Tần Thiên mà nói.
Tần Thiên nghe xong, làm ra bộ dáng quá sợ hãi, hoảng sợ nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi nói:
- Làm sao có thể, cô tưởng tượng sao, ta lúc nào thưởng thức khẩu vị thấp như vậy?!
Những lời này thốt ra từ miệng của Tần Thiên có thể tức chết Hiên Viên Phiêu Nhi, rất nhanh cô ấy không chút do dự nhấc một chân hung hăng đá vào đũng quần của Tần Thiên.
Nhưng Tần Thiên đã nhanh chóng kẹp hai chân lại, trực tiếp giữ lấy chân dài của Hiên Viên Phiêu Nhi, chậm rãi nói:
- Ta nhắc nhở cô không nên làm ra chiêu này!
- Ngươi... !
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên, dùng sức muốn rút chân ra, nhưng lại không có biện pháp, bị Tần Thiên gắt gao kẹp lại.
- Khốn nạn... Ngươi mau thả ta ra... Ô ô ô... !
Hiên Viên Phiêu Nhi vừa nói một bên nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, khóc òa lên.
Bởi vì có cái gọi là anh hùng khổ sở với nước mắt mỹ nữ, Hiên Viên Phiêu Nhi vừa khóc, Tần Thiên đã lập tức mềm lòng, bởi vì Tần Thiên không nhìn được nhất chính là thấy nữ nhân khóc.
- Ách... Cô thật đúng là, đánh không lại người khác thì khóc, cô không còn biện pháp nào khác sao, được rồi, đừng khóc, ta thả cô ra được không!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi bất đắc dĩ nói, buông lỏng tay chân Hiên Viên Phiêu Nhi ra, trong nội tâm cảm thấy còn chưa hả hê, lúc này mới vừa bắt đầu đùa giỡn, thì đã khóc rồi, thật không có ý nghĩa.