Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1764 - Chương 1769: Chơi Chán Rồi Tính Sau

 Chương 1769: Chơi Chán Rồi Tính Sau Chương 1769: Chơi Chán Rồi Tính Sau Chương 1769: Chơi Chán Rồi Tính Sau

Tốc độ Tuệ Giác đại sư đi đến cũng không chậm, vừa nghe được Tần Thiên đã đi ra, lập tức trước tiên chạy đến nơi này. Trước muốn thu hồi lại bảo vật trấn viện của Phật môn, gậy tích trượng cửu hoàn, tránh để đêm dài lắm mộng, bảo vật không quay trở lại thì phiền toái.

- Nhanh như vậy sao, mời ông ta vào!

Tần Thiên nói.

- Vâng!

Đệ tử Tần gia nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, đã dẫn Tuệ Giác đại sư râu trắng đi đến.

- A Di Đà Phật, lão nạp Tuệ Giác sớm đã nghe nói Tần gia chủ tuổi trẻ thông minh, thiên tư tuyệt đỉnh, chính là nhân trung long phượng, một mực chưa được diện kiến, tiến vào đây có cơ hội nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh, phước báu ba đời. Tần gia chủ so với trong tưởng tượng của ta còn cao hơn một bậc, Tần gia có ngài, rất may mắn!

Tuệ Giác đại sư vừa tiến đến đã mỉm cười nhìn Tần Thiên loạn khoa trương một trận, đem những từ ông ta có thể nghĩ đến để khoa trương con người đều đã được dùng hết.

Tần Thiên đối với điều này vô cùng vừa lòng, người ta khoa trương chính mình như vậy, mình cũng không thể không đáp lễ đúng không, Tần Thiên suy nghĩ, sau đó tươi cười nói:

- Tuệ Giác đại sư quá khen, vãn bối chỉ là có chút không giống người thường mà thôi, ngược lại là Tuệ Giác đại sư ngài, càng già càng dẻo dai, bằng chừng ấy tuổi, vẫn anh tuấn xuất khí như thế, chỉ sợ là lừa được không ít lão ni cô a... A... Sai rồi sai rồi, là thế, không ít lão ni cô sùng bái đại sư, ha ha... Không biết nói chuyện, thứ lỗi, ha ha ha... !

Lời nói này một loạt phun ra, người bên cạnh cũng nhịn không được che miệng lại hé miệng cười trộm. Tần Thiên cũng quá không biết nói chuyện, cười chết người rồi.

Tuệ Giác đại sư sắc mặt một hồi âm tình bất định, mấy câu trước nghe khá tốt, đang chuẩn bị tiếp thu lời khích lệ của Tần Thiên, như thế nào vừa đến khúc sau đã rất nhanh biến vị, lại còn nói ông ấy lừa lão ni cô, lẽ nào lại như vậy. Sao không nói ông ấy lừa gạt tiểu ni cô, à, không đúng, lớn nhỏ cũng không thể nói như vậy. Nhưng cuối câu Tần Thiên lại nói xin lỗi, Tuệ Giác đại sư cũng không tiện phát tác, đành phải cùng cười khan hai tiếng, đơn giản chỉ cần nhịn là được, chính mình dù sao còn yêu cầu người ta.

Tần Vô Phong nhìn thấy biểu hiện của Tần Thiên, trong nội tâm âm thầm bật cười, Tần Thiên đây nhất định là cố ý.

Đúng vậy, Tần Thiên xác thực là cố ý, đối với việc Tuệ Giác đại sư này đến đây đòi lại thánh khí, cũng giống như kẻ thù của hắn, hắn sao có thể lại để cho ông ấy sống yên ổn được, khẳng định phải trêu đùa một phen, sau đó mới để cho ông ấy mượt mà cút ra ngoài.

- Khục khục, A Di Đà Phật, Tần gia chủ, thật sự là nhân vật ẩn dấu, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, phương thức nói chuyện người thường đều không có khả năng suy đoán, lão nạp bội phục. Tần gia chủ, lần này lão nạp tới đây vì mục đích gì ắt hẳn gia chủ cũng đã biết rõ!

Tuệ Giác nhìn Tần Thiên tiếp tục nói.

- Ta biết rõ? Tuệ Giác đại sư, vãn sinh ngu dốt, cũng không thích nam nhân, hơn nữa còn là lão nam nhân xuất gia, không nên hiểu lầm, ta không phải kỳ thị đại sư, coi như là tuổi trẻ ta cũng không có ý định... Ai, rất hay nói loạn, tóm lại ta chính là không thích nam nhân, không cách nào cùng đại sư tâm ý tương thông, đại sư không nói mục đích đến đây, ta làm sao biết được, đúng không?!

Tần Thiên cười tủm tỉm nhìn Tuệ Giác thao thao bất tuyệt.

Tuệ Giác thiếu chút nữa cả người đều ngã sấp xuống đất, khóe miệng trắc run rẩy thoáng hiện, âm thầm oán hận:

- Tên Tần Thiên này, có thể bình thường một chút không, đây đều là lời nói vớ vẩn gì vậy, ngươi chơi ta à. Hơn nữa, còn nói không biết, giả bộ hồ đồ sao, tốt, không biết đúng không, ta đây sẽ xác minh nói cho ngươi biết.

Cứ vậy mà tâm tình thoát hiện, sau đó Tuệ Giác đại sư đã khôi phục bộ dáng lúc trước, một bộ bảo tướng trang nghiêm nhìn Tần Thiên nói:

- A Di Đà Phật, Tần gia chủ, ngài đã không biết, ta đây sẽ chỉ rõ, ngài vượt của ải trong thành trì khinh bỉ đánh bại nhà đệ tử Kim Thiền Tử của ta. Hơn nữa cướp đi thánh khí trấn viện Phật môn bọn ta, gậy tích trượng cửu hoàn, vật đó chính là bảo vật tương truyền các đời của Phật môn bọn ta, bảo vật Đại Thánh Phật A Di Đà lưu lại. Vật đó đối với Phật môn bọn ta vô cùng trân quý, không cần nói cũng biết, lão nạp Tuệ Giác lần nữa, khẩn cầu Tần gia chủ giao trả lại vật ấy cho bọn ta, bọn ta có thể dùng vật phẩm khác trao đổi, hy vọng Tần gia chủ đáp ứng!

Tần Thiên nghe xong lời Tuệ Giác nói, liền bừng tỉnh đại ngộ mà nói:

- À, thì ra là chuyện này sao, Tuệ Giác đại sư ngài không nói sớm, thiệt là, một chuyện nhỏ mà thôi, ta còn tưởng rằng cái gì. Còn giữ, tất nhiên phải trả, khẳng định còn, vật phẩm trao đổi gì đấy, không cần, ta trực tiếp trả lại cho các người!

Lời này vừa ra tới, Tần Vô Phong bên cạnh thiếu chút nữa co quắp ngã xuống đất. Tần Thiên này, vừa rồi cũng không phải nói như vậy, như thế nào trong nháy mắt đã thay đổi chủ ý, như thế hào phóng phải trả lại, chuyện này, vừa rồi cũng không có đụng vào đầu óc.

Tuệ Giác đại sư trong lúc nhất thời cũng như nằm mộng, hoàn toàn không nghĩ tới, Tần Thiên đơn giản như thế đã đồng ý, hạnh phúc tới quá đột ngột.

- Thế này không phải là đùa nghịch chính mình chứ... , đợi một tý, trước không nên quá vui mừng, hỏi tinh tường trước lại vui mừng sau.

Nghĩ tới đây, Tuệ Giác đại sư mở miệng hỏi:

- Tần gia chủ nói có phải là thật sự không, không có trêu đùa lão nạp chứ?!

- Không có, Tuệ Giác đại sư, đại sư đã suy nghĩ nhiều, ta như thế nào sẽ trêu đùa đại sư, coi như đại sư có ngược đãi háo sắc, ta cũng sẽ không trêu đùa đại sư. Ta đối với nam nhân không có hứng thú, đại sư chớ suy nghĩ quá nhiều!

Tần Thiên lắc đầu, không nhận, chối bỏ tất cả.

Tuệ Giác không có lời gì để nói:

- ... !

- Thế thì, đã như vầy, Tần gia chủ hãy đem gậy tích trượng cửu hoàn trả lại cho lão nạp, tương lai cần đến sự giúp đỡ của lão nạp thì hãy nói một tiếng, lão nạp tất nhiên sẽ không chối từ!

Tuệ Giác cao hứng nói, rốt cuộc cũng có thể cao hứng, đôi mắt mong chờ Tần Thiên đem gậy tích trượng cửu hoàn lấy ra trả cho ông ấy.

Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng cao hứng của Tuệ Giác, cười nói:

- Chuyện đó... Khục khục, Tuệ Giác đại sư, đại sư trước đừng vui mừng quá sớm... À, không phải, đại sư trước đừng kích động, gậy tích trượng cửu hoàn trả lại cho ngươi là có thể, nhưng vấn đề là, nếu ta nhanh như vậy đã trả lại cho đại sư, việc này truyền đi, mặt mũi Tần gia bọn ta đặt ở đâu được. Chuyện này chẳng phải biểu thị rằng Tần gia bọn ta sợ các người sao, lại để cho các đại gia tộc khác thấy Tần gia bọn ta thế nào, đúng không?!

Vừa mới chuẩn bị vui vẻ chúc mừng, Tuệ Giác đại sư nghe được mấy lời Tần Thiên nói, lập tức đã hóa đá, thầm mắng:

- Quả nhiên là cái bẫy, thằng này chính là để cho mình vui vẻ, sau đó đùa nghịch mình, mình rõ ràng còn tin tưởng hắn, mắc cỡ chết người.

Tần Vô Phong nghe đến đó, lập tức thở dài một hơi, hắn biết, Tần Thiên làm sao có thể sẽ khinh địch như vậy đem thịt mỡ đưa đến tận miệng, việc này không khoa học.

- Đại sư xem, Tuệ Giác đại sư, cái này có phải là gậy tích trượng cửu hoàn hay không, ta ở trong thành chiến đấu lấy được. Ta nhớ quy tắc bên trong nói rõ, ở bên trong có được đồ vật gì thì hoàn toàn có thể chiếm thành của mình, hợp quy củ. Cho nên thứ này ta không thể trả lại cho đại sư, nếu giống như bình thường hiện tại ta đã trả lại cho các ông, ta đem vật trân quý như vậy trả lại cho Phật môn các ông là đạo lý bình thường, các ngươi có lẽ sẽ cảm tạ ta, ta nói rất đúng đúng không. Nhưng ta muốn giữ lại, chờ ta chơi vài ngày, chuyện này qua đi, ta sẽ đem vật này trả lại cho các ngươi, như vậy các đại gia tộc cũng sẽ không chú ý, Tần gia bọn ta cũng sẽ không mất mặt, các ngươi cũng cầm lại được vật bảo, vẹn toàn cả đôi bên. Ta nói rất đúng đúng không, đại sư có phải rất đồng ý với lời ta nói hay không, trong nội tâm có chút ít kích động phải hay không, không cần cảm tạ ta, ta là Hồng Lĩnh Cân!

Tần Thiên nhìn Tuệ Giác đại sư cười híp mắt nói.

Lời nói này vừa ra tới, người chung quanh nghe thấy đều nhanh cười sặc sụa. Tần Thiên thật sự là quá độc ác, bức cho Tuệ Giác không có lời nào để nói, thật sự lợi hại.

Tuệ Giác nhìn Tần Thiên, hoàn toàn bị Tần Thiên nói cho chết đứng, mở miệng không nổi nói cái gì mà phản bác, bởi vì những lời này của Tần Thiên câu nào cũng có lý, không có cách nào phản bác được.

Bình Luận (0)
Comment