Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1765 - Chương 1770: Hẹn Hò

 Chương 1770: Hẹn Hò Chương 1770: Hẹn Hò Chương 1770: Hẹn Hò

- Thế thì, Tần gia chủ, không biết ngài có ý định khi nào trả cho bọn ta?

Tuệ Giác đại sư không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ mong Tần Thiên chơi chán rồi trả cho ông ấy.

- Việc này sao, rất khó nói, chắc cũng chỉ vài ngày mà thôi, đại sư đừng vội, trở về trước đi, ta nhất định sẽ trả lại cho đại sư. Tuệ Giác đại sư, Tần Thiên ta đã nói ông còn không tin sao, Tần gia bọn ta như thế nào đã nói không giữ lời, nếu đại sư không tin bọn ta, ta đây sẽ không trả nữa!

Tần Thiên nhìn Tuệ Giác tức giận nói.

- Không có không có, như thế nào không tin được!

Tuệ Giác vội vàng nói, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại thầm nghĩ, tin tưởng Tần gia các ngươi còn có thể, về phần ngươi, nhân phẩm còn cần phải chờ khảo nghiệm.

- Ừm ừm, thế thì được rồi, Tuệ Giác đại sư, bọn ta sẽ không tiễn, xin mời!

Tần Thiên nhìn Tuệ Giác nói.

Tuệ Giác gật đầu nói:

- Đã như thế, lão nạp xin cáo từ, kính xin Tần gia chủ giữ lời hứa!

- Nhất định, nhất định, ta lấy nhân phẩm ra cam đoan, nếu còn lo lắng ông nên đi mua bảo hiểm!

Tần Thiên cười híp mắt nói, Tuệ Giác nghe thiếu chút nữa lảo đảo té lăn trên đất, hay là tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này thì tốt hơn, lại cùng Tần Thiên nói chuyện, làm không tốt bệnh tim cũng bộc phát.

Mọi người đưa mắt nhìn thấy Tuệ Giác đã đi ra, nhao nhao vỗ tay. Nhất là Tần Vô Phong, có thể nói là ông ấy vô cùng cao hứng, Tần Thiên này há mồm thật sự là lợi hại, nói cho Tuệ Giác một câu đều nghẹn không ra, chỉ có thể ấm ức đi trở về, không công mà lui.

- Gia chủ, kế tiếp ngài định làm như thế nào, ngài không phải thật sự chơi vài ngày sẽ trả lại cho hắn chứ?

Tần Văn hỏi.

- Ngươi cảm thấy đồ vật đã nằm trong tay ta còn có thể trả lại hay không, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!

Tần Thiên vỗ vỗ đầu của hắn nói, lời nói vài ngày nữa cũng chỉ là nói mò, trận đấu hoàn tất hắn sẽ bỏ chạy, tìm được hắn rồi nói sau, đồ vật đến tay Tần Thiên, như thế nào còn có thể trả lại.

Thời gian đấu võ rất nhanh đã được định đoạt, định tại ngày sau, để cho tất cả mọi người tĩnh dưỡng thật tốt, tinh lực đầy đủ rồi mới tái chiến.

Buổi tối, Tần Thiên đang tu luyện, Hiên Viên Phiêu Nhi tìm tới, kéo Tần Thiên đi ra ngoài, hẹn hò cùng với Tần Thiên. Tiểu nha đầu này vừa mới cùng Tần Thiên xác định quan hệ, trong nội tâm rất là kích động, thiếu nữ yêu đương điềm mật, ngọt ngào vừa mới bắt đầu lên men, công tác chuẩn bị nhộn nhịp, rất là nhiệt tình.

- Nơi này tối như vậy, muội dẫn ta tới nơi này, muội có ý đồ gì, không phải muội muốn làm gì ta đi à nha!

Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi đùa giỡn nói.

- Huynh nằm mơ đi, lưu manh, ai muốn làm gì huynh chứ!

Hiên Viên Phiêu Nhi gắt gao nhìn Tần Thiên một cái.

- Thật sao, ta còn tưởng rằng muội muốn ăn thịt ta, thế thì thật không có ý nghĩa rồi, ta trở về tu luyện đây!

Tần Thiên lắc đầu, phóng khoáng nói, nói xong muốn đi, nhưng lại bị Hiên Viên Phiêu Nhi cho kéo lại, vô cùng tức giận.

- Tên khốn nạn này huynh có thể đừng hay nổi giận với ta được không, không thể đối xử tốt với ta một chứ à?!

Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên, mặt mũi tràn đầy ai oán nói. Người ta yêu đương đều ngọt ngào thân mật, cô ấy yêu đương thế nào lại bi kịch như vậy, lo lắng như vậy, cảm giác luôn bị ức hiếp.

- Ha ha ha... Được rồi, chỉ nói giỡn thôi, xem bộ dạng của muội kìa, ôm một cái!

Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi cười nói, một tay hoành bế lấy cô ấy, ngồi xuống mặt đất, đem cô ấy đặt ở trên đùi của hắn ngồi, ôm cô ấy, để cho cô ấy dán vào trong lòng của hắn.

Điều này làm cho Hiên Viên Phiêu Nhi cực kỳ cao hứng, lập tức rất là phối hợp ôm lấy cổ Tần Thiên, thẹn thùng mà nói:

- Tần Thiên, huynh còn chưa nói lời yêu ta nữa, huynh nhanh nói cho ta nghe một chút!

Nữ nhân mong đợi nhất không gì qua được người đàn ông của cô ấy nói lời yêu thương với cô ấy, lời tâm tình ngọt ngào, hứa hẹn với cô ấy, bất kỳ cô gái nào đều là như thế.

Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Hiên Viên Phiêu Nhi, lần này hắn không có đùa giỡn, nói thẳng:

- Ừm, Phiêu Nhi, ta yêu muội, cả đời này ta sẽ bảo vệ muội, không để cho người khác làm muội bị tổn thương, trừ phi là ta chết đi, nếu không ai cũng không thể tổn thương muội!

- Đáng ghét, không cho phép nói bậy!

Hiên Viên Phiêu Nhi nhanh chóng vương bàn tay bưng kín miệng Tần Thiên lại, trong nội tâm vô cùng vui mừng.

Tần Thiên một thanh đem tay của Hiên Viên Phiêu Nhi lấy ra, thò tay nâng khuôn mặt bé nhỏ của Hiên Viên Phiêu Nhi, đối với đôi môi anh đào của của cô ấy hôn lên, bờ môi của hai người ấn lại với nhau, bắt đầu khẽ hôn nguyên thủy nhất.

Cả người Hiên Viên Phiêu Nhi đều đang run rẩy, tim đập vô cùng nhanh, hưởng thụ loại cảm giác này, rất là chủ động đưa lưỡi vào tận cùng bên trong nhất của Tần Thiên, trong nội tâm có một loại cảm giác tê ngứa, khiến cho cô ấy muốn ngừng mà không được.

Tần Thiên thì một bên hôn, một bên tay trèo lên bộ ngực sữa của Hiên Viên Phiêu Nhi, thời gian dần qua vuốt ve. Hai cái ngực sữa to lớn, một tay căn bản không lấn át được, vô cùng mỹ diệu, lại để cho Tần Thiên vô cùng kích động.

Hôn rất lâu, hai người mới bắt đầu bông ra, Tần Thiên chưa từng có hành động kích thích, chỉ là tay mân mê, không có xằng bậy. Nơi này chính là vùng đất thí luyện, để dã ngoại, không thích hợp làm chuyện nam nữ, hơn nữa mới vừa vặn xác định quan hệ với Hiên Viên Phiêu Nhi, không thể quá nôn nóng.

- Người xấu!

Hiên Viên Phiêu Nhi ngượng ngùng nhìn Tần Thiên, sắc mặt ửng đỏ, thò tay sửa sang lại quần áo trước ngực, vừa rồi chỗ kia bị Tần Thiên sờ nắn khiến cho cô ấy có một loại cảm giác hưng phấn, vô cùng thoải mái, phía dưới hình như chảy ra thứ gì rồi.

- Ta là người xấu, vậy muội còn yêu thích ta!

Tần Thiên cười nói.

- Hừ! Ta chính là thích người xấu, không được sao?!

Hiên Viên Phiêu Nhi giơ đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đánh vào ngực Tần Thiên, vẻ mặt làm nũng, dựa sát vào Tần Thiên, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ hạnh phúc.

Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi, cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Trong đêm tối ôm người mình yêu mến cùng nhau ngắm những vì sao, đây là chuyện vô cùng thơ mộng, Tần Thiên thật muốn mỗi ngày đều được như vậy.

- Chỉ tiếc không có cách nào, mình còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, chấn hưng Tần gia, nhiệm vụ gian khổ cỡ nào chứ, cũng không biết lúc nào mới có thể hoàn thành, mình mới có thể dừng lại, cùng người mình yêu mến vĩnh viễn sống chung một chỗ.

- Ai... !

Nghĩ tới đây, Tần Thiên không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Huynh làm sao vậy, than thở việc gì?

Hiên Viên Phiêu Nhi nghe được tiếng thở dài của Tần Thiên vội vàng hỏi.

- Không có gì, chỉ là nhớ tới nhiều chuyện mà thôi, ta có được nhiều nữ nhân như vậy, lại không thể mỗi ngày ở bên cạnh bọn muội, thật sự là có lỗi!

Tần Thiên nhìn sang Hiên Viên Phiêu Nhi nói.

- Sẽ không đâu, Tần Thiên, chúng ta đều hiểu cho huynh, chỉ cần trong lòng huynh có ta, ta đã vui sướng rồi, tương lai ta cho sanh con cho huynh, có con ở cùng ta, thật giống như có huynh ở bên cạnh!

Hiên Viên Phiêu Nhi vui vẻ nói.

Tần Thiên nghe được không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy từng đợt bi thương.

- Ta sẽ mau chóng hoàn thành chuyện của mình, về sau dẫn theo bọn muội cùng đi đến một nơi không tranh quyền đoạt thế, sinh sống vui vẻ hạnh phúc!

Tần Thiên âu yếm nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi nói.

- Ừm! Tần Thiên, huynh thật tốt, ta yêu huynh!

Hiên Viên Phiêu Nhi vẻ mặt trìu mến nói.

- Anh cũng yêu em, Phiêu Nhi!

Hai người bọn ôm chầm lấy nhau. ...

Bình Luận (0)
Comment