Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1784 - Chương 1789: Khởi Hành Đi Paris

 Chương 1789: Khởi Hành Đi Paris Chương 1789: Khởi Hành Đi Paris Chương 1789: Khởi Hành Đi Paris

Sở dĩ Trương Đạt tìm tới nơi này, cũng là bởi vì có người nói cho hắn biết, Mạc Tiểu Vũ đi cùng với một thanh niên cử chỉ rất thân mật ở chỗ này hẹn hò, cho nên hắn mới nhanh chóng chạy tới đây, đến đây nhìn xem là người nào dám đoạt người con gái của hắn.

Kết quả xem xét, Tần Thiên chỉ là một tiểu tử nghèo, nhưng dám ở trước mặt hắn cầm lấy tay của người con gái hắn vừa ý, nói chuyện đả kích hắn, rất nhanh trong nội tâm vô cùng nén giận.

- Hừ! Thằng nhãi, mày là ai, ở đâu xuất hiện, mày lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra, nếu không cho mày đẹp mắt. Nói cho mày biết, Tiểu Vũ là của tao, mày cút sang chỗ khác, nếu không tao sẽ xử mày!

Trương Đạt nhìn thấy cách ăn mặc của Tần Thiên, liền nhận định Tần Thiên không phải là kẻ có tiền, không có bối cảnh gì, cho nên nói lời càn quấy, căn bản không nể chút mặt mũi.

Mạc Tiêu Vũ vừa nghe thấy Trương Đạt nói Tần Thiên như vậy, lập tức trong nội tâm cảm thấy không vui, mở miệng nói:

- Trương Đạt, cậu nói chuyện gì vậy, bớt nói hươu nói vượn cho tôi, từ lúc nào tôi trở thành người của cậu, cậu nói chuyện phải có sự tôn trọng!

- Tiểu Vũ, cô đừng nóng giận hãy nghe ta nói, cô xem thằng nhóc con này, một bộ dạng nghèo kiết xác, khẳng định không phải người tốt lành gì, nói không chừng là một tên lường gạt, quen cô chỉ là muốn lừa gạt tiền của cô thôi. Cho dù không phải, thằng nhãi này nghèo như vậy, như thế nào xứng với cô, nó căn bản là không có năng lực nuôi sống được cô, cô chỉ có ở cạnh tôi mới là đúng đắn!

Trương Đạt nhìn Mạc Tiêu Vũ nói.

- Cậu... !

- Đừng nóng giận, chúng ta đừng so đo với một con chó, bằng không mà nói, người bên cạnh sẽ phân không rõ ai là chó đấy, chúng ta đi thôi, em yêu!

Tần Thiên đã cắt đứt lời nói của Mạc Tiêu Vũ... , trực tiếp kéo Mạc Tiêu Vũ đi khỏi, căn bản chẳng muốn nhiều lời với loại người ngu dốt kia.

- Mày đứng lại cho tao, không được phép đi!

Trương Đạt giận dữ nói, Tần Thiên rõ ràng xem thường hắn, cho nên vội vàng vung tay lên, mấy tên kia sau lưng nhanh chóng đi tới ngăn cản hai người Tần Thiên, chặn ở trước mặt Tần Thiên, vây quanh Tần Thiên, không cho Tần Thiên rời đi, lộ ra bộ dạng hung ác.

- Cậu muốn làm gì, Trương Đạt!

Mạc Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn Trương Đạt cả giận nói.

Trương Đạt nhân tiện nói:

- Tiểu Vũ, tôi thích cô, tôi còn có thể làm gì, cô là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô bị một tên lường gạt lừa gạt, cô đi theo tôi!

Trương Đạt vừa nói, một bên liền thò tay bắt lấy tay Mạc Tiêu Vũ, nhưng Mạc Tiêu Vũ cũng bị Tần Thiên nhẹ nhàng kéo qua một phát, cả người lui về phía sau.

- Thằng ngu mày, tao cho mày một cơ hội, lập tức từ nơi này xéo đi, biến khỏi đây, không cho phép dây dưa với Tiểu Vũ nữa, bằng không mà nói, tao cho mày quỳ xuống đất mà van xin!

Tần Thiên nhìn tên Trương Đạt lạnh lùng nói, vốn không muốn đôi co với loại người ngu dốt này, nhưng là thằng ngốc này một mực tự tìm đường chết, khiến cho Tần Thiên rất không thoải mái.

- Ha ha ha... Chết cười tao rồi, mày uy hiếp tao sao, một thằng như mày cũng dám uy hiếp tao, quả thực là không biết sống chết. Mày biết rõ tao là ai không, tao cho mày biết, tao là người thừa kế của tập đoàn Trương thị, gia sản nhiều vô số, cậu của tao là cục trưởng cục công an ở Đế Đô. Mày rõ ràng dám uy hiếp tao, có tin trong vòng vài phút đồng hồ tao có thể cho người giết chết mày hay không!

Trương Đạt nhìn Tần Thiên khinh thường nói, một tên nhãi con rõ ràng dám uy hiếp hắn, thật sự là chán sống.

- Đúng đấy, thằng nhóc, cút nhanh lên, nếu không sẽ giết chết mày!

- Cút ngay mau lên, chọc Trương thiếu gia của bọn tao, cho mày không còn ở Đế Đô!

- Trương thiếu gia của bọn tao thế nhưng mà có quen biết người trong bộ máy lãnh đạo, mày cũng dám gây, chán sống à!

Mấy thằng tùy tùng bên cạnh Trương Đạt cũng hát đệm nói theo, dùng sức nâng địa vị của Trương Đạt lên, Trương Đạt nghe rất là hưởng thụ, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Tần Thiên, cười lạnh nói:

- Sợ rồi sao, tên nhãi, cút nhanh lên, bản thiếu gia hôm nay nể mặt của Tiểu Vũ không so đo với mày, nếu không sẽ đánh chết mày!

- Cho mày một cơ hội, lập tức cút ngay, nếu không tao sẽ đánh chết mày!

Tần Thiên lạnh lùng nhìn sang Trương Đạt nói.

- Muốn chết, mày sắp chết đến nơi rồi, rõ ràng còn dám uy hiếp tao, quả thực là chán sống. Được, muốn đánh chết tao đúng không, tao đây sẽ đứng ở chỗ này, tao nhìn xem mày có dám là gì tao hay không. Nếu mày không dám đánh tao, tao sẽ đánh gãy chân chó của mày. Nào, tới đây, đánh tao nè, đánh tao đi, cẩu tạp chủng, thứ ngu dốt!

Trương Đạt nhìn Tần Thiên nói những lời cực kỳ hung hăng càn quấy, trực tiếp chỉ vào mặt của Tần Thiên nhục mạ lấy.

Tần Thiên nhìn tên con ông cháu cha này càn rỡ vô cùng, không cần suy nghĩ, trực tiếp giơ bàn tay lên, hung hăng tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.

- Bã!

- A... !

Một tiếng giòn vang, trong thoáng chốc Trương Đạt đã bị Tần Thiên trực tiếp tát một cái ngã trên mặt đất, đánh cho mấy cái răng đều bay ra ngoài, miệng đầy máu liên tục kêu thảm thiết. Mấy đứa tùy tùng và Mạc Tiểu Vũ bên cạnh nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên thật sự có thể ra tay, thật sự dám đánh Trương Đạt.

- Mày... Mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, thằng khốn nạn, bắt lấy nó cho tao, tao muốn giết chết nó!

Trương Đạt phẫn nộ hướng về phía mấy tên tùy tùng của hắn sai khiến, mấy đứa tùy tùng nghe xong, lập tức muốn động thủ.

- Bã ba bã... !

- A!

- A!

- A... !

Mấy thằng đó còn chưa kịp ra tay, Tần Thiên đã nhánh chóng hành động trước, trực tiếp đối với từng đứa tay sai này hung hăng tát một chầu, trực tiếp đánh cho bọn nó toàn bộ nằm lăn trên mặt đất. Mỗi người đều bị đánh cho mặt mũi sưng to, bộ dáng cực kỳ bi thảm, trong miệng thẳng nhả ra máu tươi, toàn bộ đã mất đi sức chiến đấu.

Trương Đạt bị Tần Thiên sắc bén tiến công như thế làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tần Thiên có thân thủ tốt như vậy, người của hắn toàn bộ đều bị đánh cho lê lết, việc này còn thế nào giáo huấn Tần Thiên được nữa.

- Nhớ kỹ lời nói của tao, nếu mày còn dám quấy rối Tiểu Vũ, tao sẽ đánh chết mày!

Tần Thiên nhìn Trương Đạt lạnh lùng cảnh cáo.

- Tần Thiên!

Tần Thiên vừa nói xong, đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng gọi. Tần Thiên thuận thế quay đầu lại nhìn, chứng kiến tiểu tử Tần Văn kia từ đằng xa đi tới, không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Giờ phút này, mấy tên kia nằm trên mặt đất nhìn thấy Tần Văn từ xa đi tới, đột nhiên vui mừng. Tần Văn là người mà bọn hắn có quen biết, người của Tần gia ở Đế Đô. Tần gia, chỉ cần là người ở Đế Đô ai cũng biết, Tần gia có thế lực thế nào, gia tộc khác ở Đế Đô đều phải run rẩy khi nghe tới, danh xưng với đệ nhất gia tộc ở Đế Đô.

Trương Đạt may mắn một lần trong hội nghị thượng diện của Đảng ở Đế Đô quen biết được Tần Văn, vì vậy dốc sức nịnh bợ, rốt cuộc cũng có được một chút quan hệ với Tần Văn. Giờ phút này nhìn thấy Tần Văn đi đến, trong nội tâm trở nên cao hứng, Tần Văn cũng là một người không đơn giản, tuyệt đối có thể hung hăng giáo huấn tên tiểu tử nghèo này.

Nghĩ tới đây, Trương Đạt nhanh chóng hướng về phía Tần Văn hô lớn:

- Tần ca, Tần ca, nhanh cứu tôi, nhanh cứu tôi, tôi là Tiểu Đạt Tử, Tiểu Đạt Tử, có người đánh tôi, anh mau giúp tôi!

Tần Văn rất nhanh đã đi tới, nhìn thấy Trương Đạt nằm trên mặt đất, nhìn lại Tần Thiên, không có lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Cậu đánh hắn?

Tần Văn chỉ vào Trương Đạt nằm trên mặt đất hỏi Tần Thiên.

- Đúng, chính là nó đánh tôi, thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi, đoạt người yêu của tôi, còn đánh tôi, hơn nữa tôi nói ra danh tiếng của Tần ca, nó còn nói anh là rác rưởi, nhục mạ anh, Tần ca, anh nhanh giáo huấn thằng đó!

Trương Đạt nhìn Tần Văn kích động nói, vô cớ thêu dệt một ít.

- Ừm, thằng này nói không sai, tôi đánh nó!

Tần Thiên gật đầu nói.

- Anh xem, nó đều thừa nhận, Tần ca, anh mau giúp em đánh chết nó!

Trương Đạt sốt ruột hô hào.

Tần Văn nghe Trương Đạt nói nhưng lại cười lạnh một tiếng, Tần Thiên tuyệt đối không có khả năng sẽ đi đoạt nữ nhân của người khác. Tên Trương Đạt này hiển nhiên là nói hươu nói vượn, Tần Văn lập tức một thanh bắt lấy Trương Đạt trên mặt đất, nhìn hắn quát lạnh nói:

- Mày biết rõ cậu ấy là ai không, cậu ấy là anh em của Tần Văn tao, mày lại bảo tao đánh em ấy, mày chán sống sao. Hơn nữa, mày có thân phận gì, ra lệnh cho tao đi đánh em ấy, mày chán sống rồi à?!

- A... Anh... Anh em?!

Lập tức, đầu óc Trương Đạt trở nên choáng váng, như sắp nổ tung. Tiểu tử nghèo kia lại là anh em của Tần Văn, điều đó thật không có khả năng, thấy thế nào đều không giống.

- Tần... Tần ca, anh không phải là nói giỡn với em chứ?!

Trương Đạt nhìn Tần Văn không thể tin được mà nói.

- Hừ! Loại người rác rưởi như mày, đáng để tao nói giỡn hay sao, mau quỳ xuống cho tao, nhận lỗi với em ấy, bằng không mà nói, cả nhà bọn mày đều xéo khỏi Đế Đô, nhanh lên!

Tần Văn nhìn Trương Đạt khinh thường phẫn nộ quát.

Một rống của Tần Văn, Trương Đạt bị hù trực tiếp đái ra quần, cả người vội vã quỳ trên mặt đất, chơi đùa không nghĩ tới bản thân rõ ràng chọc phải anh em của Tần Văn, dưới gầm trời này tại sao còn có thể có chuyện trùng hợp như vậy.

- Nhanh lên!

Tần Văn hám trạch Trương Đạt vẫn đang ngẩn người quát.

- A... Đúng, đúng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Trương Đạt em đáng chết, em có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn, đắc tội Tần ca, xin tha thứ, sau này em cũng không dám, cũng không dám nữa... !

Trương Đạt quỳ trên mặt đất, liều mạng cầu xin tha thứ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tần Thiên căn bản cũng không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp hỏi Tần Văn bên cạnh:

- Có xe không?

- Có, ở bên kia!

Tần Văn lấy ra một chiếc chìa khóa xe siêu tốc độ, chỉ vào con đường cạnh trường học bên kia, một chiếc xe Bugatti màu đen đang đậu ở đó.

- Ừm, tôi sẽ lái nó!

Tần Thiên nói xong trực tiếp mang theo Mạc Tiêu Vũ đi đến chiếc xe bên đường.

Tần Văn ở phía sau nhìn theo một hồi nghi hoặc, tên Tần Thiên này, lúc nào chạy đến Hoa Thanh để tán gái vậy.

Tần Thiên mở cửa xe, lái xe thể thao cùng Mạc Tiêu Vũ đi ăn cơm, ăn xong đưa cô ấy trở về, hẹn buổi tối sẽ đến nhà cô ấy ăn cơm, sau đó liền trở về nhà, chuẩn bị cùng Tiêu Du tâm tình thoáng một phát.

Không nghĩ tới vừa trở về, đã nhìn thấy Mị Ảnh ở cửa Tần gia chờ hắn.

- Cô ở chỗ này làm gì, nhớ tới tôi nữa à!

Tần Thiên mở cửa sổ xe, nhìn Mị Ảnh cười híp mắt nói.

- Nhanh chóng thu dọn, bây giờ chúng ta khởi hành đi Paris!

Mị Ảnh nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Ngay bây giờ? Không phải nói thứ 5 sao?

Tần Thiên nghi ngờ nói.

- Thứ 5 là ngày hội đấu giá, chúng ta phải đi sớm hơn, hai giờ máy bay sẽ cất cánh, còn nửa tiếng nữa, nhanh đi chuẩn bị!

Mị Ảnh nói.

- Mẹ kiếp, vội vã như vậy, được rồi, đợi thêm một chút, tôi đi thông báo trước một tiếng!

Tần Thiên nhìn Mị Ảnh bất đắc dĩ nói, lập tức xuống xe đi tìm cha mẹ của hắn nói một tiếng, tìm Hiên Viên Phiêu Nhi cùng với Tiêu Du cáo biệt thoáng một phát, sau đó đi theo Mị Ảnh rời khỏi Tần gia, đi đến sân bay. ...

Bình Luận (0)
Comment