Tần Thiên mua băng vệ sinh về, nhanh chóng đi vào trong trường học. Mạc Tiểu Vũ ngồi ở trên mặt ghế, sắc mặt so với vừa rồi đã khá hơn một chút.
- Cho em, em có thấy khá hơn chút nào không?
Tần Thiên quan tâm Mạc Tiểu Vũ hỏi.
- Vâng... Nhưng mà, em vẫn chưa đi được!
Mạc Tiểu Vũ xấu hổ mà nói.
Tần Thiên không nói hai lời, liền thò tay bế Mạc Tiểu Vũ lên.
- A... !
Mạc Tiểu Vũ nhỏ giọng kinh hô lên, hai tay nhanh chóng ôm lấy cổ Tần Thiên, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau. Vừa rồi bụng dưới Mạc Tiểu Vũ bị đau nhức căn bản không có biện pháp bận tâm đến việc Tần Thiên ôm cô ấy, hiện tại đã khỏe hơn được một chút, bị Tần Thiên ôm, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nhất là tay của Tần Thiên vừa vặn đặt ở dưới nách của cô ấy, ngón tay có chút đặt ven bầu ngực của cô ấy, làm cho cô ấy có chút cảm giác mất tự nhiên, truyền đến một loại cảm giác khác thường, tim cũng đập mạnh và nhanh hơn.
- Em muốn đi đâu, anh đưa em đi!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiểu Vũ hỏi.
- Ừm... Anh đưa em đến nhà vệ sinh nữ, ở bên kia!
Mạc Tiểu Vũ xấu hổ chỉ vào phía xa nói.
- Được!
Sau đó Tần Thiên ôm Mạc Tiểu Vũ, nhanh chóng đi qua WC bên kia, di chuyển rất nhanh, bởi vì ôm lấy một cô gái đi đến WC, dẫn tới không ít người quay đầu nhìn theo, nhao nhao bàn tán.
Chỉ chốc lát, Tần Thiên đã ôm Mạc Tiểu Vũ đi tới cửa ra vào nhà vệ sinh nữ, đặt cô ấy xuống, để cho cô ấy đi vào bên trong giải quyết vấn đề sinh lý. Tần Thiên thì đứng tại cửa ra vào chờ, trong lòng nghĩ lại mọi chuyện vừa qua, đột nhiên có cảm giác hiếu kỳ, cùng một cô gái xinh đẹp đi đến trường học, kết quả cô gái ấy lại tới kỳ kinh nguyệt, bản thân giúp cô ấy đi mua băng vệ sinh, còn ôm cô ấy đi đến WC toa-lét, ngẫm lại đều cảm thấy thật thần kỳ.
Mạc Tiểu Vũ đi vào bên trong, sau hơn 10' đã đi ra, sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn nhiều, có thể tự mình đi đứng rồi.
- Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi!
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Mạc Tiểu Vũ như vậy, muốn cùng cô ấy tiếp tục đi học hiển nhiên là không thể nào.
- Không cần, chúng ta qua bên cạnh tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, hiện tại em cảm giác tốt hơn nhiều, đã không có việc gì nữa!
Mạc Tiểu Vũ nhìn Tần Thiên cười nói.
- Ừm... Vậy được rồi, anh dìu em đi!
Tần Thiên vừa nói, một bên thò tay nắm lấy tay Mạc Tiểu Vũ, dìu cô ấy đi sang bên cạnh, hai người tìm cái ghế dựa không có người ngồi xuống, hàn huyên.
- Tần Thiên, hôm nay thật sự là không có ý tứ, làm phiền anh rồi!
Mạc Tiểu Vũ nhìn Tần Thiên không có ý tứ mà nói.
- Khục khục... Không có gì, không có việc gì thì tốt rồi!
Tần Thiên có chút lúng túng nói.
- Buổi tối anh tới nhà của em ăn cơm được không, em với ông nội của em đều ở nhà, ông nội của em cũng muốn gặp anh, em sẽ nấu cơm!
Mạc Tiểu Vũ mời nói.
- Ừm, được!
Tần Thiên nhẹ gật đầu dù sao cũng không có việc gì, vậy thì đi thôi.
Hai người anh một câu em một câu hàn huyên tâm sự. Tần Thiên đã rất lâu không có tiếp xúc đến việc vẽ tranh, cho nên cuộc trò chuyện bắt nguồn về đề tài này. Hai người trò chuyện vô cùng thoải mái, hơn nữa ngôn ngữ Tần Thiên ẩn giấu, chọc cho Mạc Tiểu Vũ liên tiếp bật cười, hai người trò chuyện rất vui.
Chỉ chớp mắt, thời gian một buổi sáng đã trôi qua, thân thể của Mạc Tiểu Vũ cũng đã khỏe hơn, không có việc gì rồi, bụng của hai người cũng đã kêu đói, vì vậy chuẩn bị tìm một chỗ ăn cơm trước.
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một âm thanh kêu gọi của người thanh niên. Ngay sau đó, Tần Thiên nhìn thấy mấy đứa nam sinh không kém gì mình từ đằng xa đi tới, dẫn đầu chính là nam sinh mang giày Tây, tướng mạo cực kỳ đẹp trai, trông giống như những minh tinh Hàn Quốc đã qua phẫu thuật thẩm mỹ, điển hình của thiếu niên sát gái, còn mấy người phía sau nhìn có vài phần hương vị tùy tùng.
Đám người này rất nhanh đi tới trước mặt hai người Tần Thiên, nam sinh cầm đầu kia trực tiếp nhìn lướt qua Tần Thiên, lộ ra một vẻ khinh thường, lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ, tôi nghe người ta nói cô ở nơi này cho nên đi tới. Hôm nay như thế nào cô không đi học, không có sao chứ, cũng đã giữa trưa, cô chắc đói bụng rồi, tôi mời cô đi ăn cơm, bên cạnh trường học mới mở một nhà hàng Tây không tệ, chúng ta đến đó ăn đi!
Nam sinh nhìn Mạc Tiểu Vũ nói, vừa nói một bên thò tay hướng về phía tay Mạc Tiểu Vũ bắt lấy. Xem ra, thằng này với Mạc Tiểu Vũ vô cùng quen thuộc.
Nhưng Mạc Tiểu Vũ lại nhanh chóng lui về phía sau một bước, tránh được nắm tay của thằng này, nhìn hắn miễn cưỡng cười nói:
- Trương Đạt, không cần, hôm nay tôi muốn đi ăn cơm cùng với bạn của tôi, giới thiệu với cậu, đây là Tần Thiên, đệ tử của ông nội tôi. Tần Thiên, đây là Trương Đạt, bạn học của em!
Mạc Tiểu Vũ vừa nói, một bên từ chối tên thanh niên tên Trương Đạt kia, hướng về phía Tần Thiên, thò tay bắt lấy bàn tay của Tần Thiên, hơn nữa còn là mười ngón tay đan chặt vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ thân mật. Bình thường chỉ có người yêu mới phải làm như vậy, Tần Thiên cùng với Mạc Tiểu Vũ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng Mạc Tiểu Vũ lại làm như vậy, hiển nhiên là có nguyên nhân.
Bởi vì Trương Đạt là người theo đuổi Mạc Tiểu Vũ, chính là con trai của đối tác làm ăn trong công ty của cha Mạc Tiểu Vũ, là một cậu ấm con nhà giàu, đại thiếu gia. Mạc Tiểu Vũ quen biết với hắn cũng chỉ có một tháng, sau lần đầu tiên gặp được Mạc Tiểu Vũ, liền điên cuồng triển khai theo đuổi cô ấy.
Tiếc là không làm gì được, Mạc Tiểu Vũ căn bản đối với hắn không có chút hứng thú, nhiều lần cự tuyệt. Nhưng Trương Đạt vẫn chưa có ý định từ bỏ, mặt dày mày dạn một mực theo đuổi, khiến cho Mạc Tiểu Vũ rất phiền, bởi vì bận tâm đến vấn đề gia thế của hắn, Mạc Tiểu Vũ không dám quá mức đắc tội hắn, chỉ có thể tránh đi.
Không nghĩ tới hôm nay lại bị hắn tìm được, rơi vào đường cùng, cho nên Mạc Tiểu Vũ vừa hay nghĩ đến việc chính là nắm lấy tay Tần Thiên, cho Trương Đạt một cái ảo giác, để cho hắn lầm tưởng cho rằng cô ấy đã có bạn trai rồi, như vậy sẽ biết khó mà lui. Về phần lợi dụng Tần Thiên, về sau cô ấy giải thích với hắn là được.
Tần Thiên liếc thấy tên Trương Đạt này xuất hiện là đã biết có chuyện gì xảy ra, cũng biết ý định của Mạc Tiểu Vũ, vì vậy rất là phối hợp cùng với Mạc Tiểu Vũ mười ngón tay khấu chặt, nhìn Trương Đạt đối diện nói:
- Xin chào, tôi nghe Tiểu Vũ nói về cậu, nói cậu rất tuấn tú, rất được mấy cô gái ưa thích, thường xuyên bảo vệ cho em ấy, cám ơn cậu đã giúp tôi bảo vệ Tiểu Vũ!
Lời này vừa ra tới, Trương Đạt cùng với mấy tên tùy tùng, lập tức sắc mặt đại biến.
- Thằng nhãi, mày... !
Một tên tùy tùng nhịn không được tức giận, nhưng đã bị Trương Đạt nhanh chóng đưa tay ngăn trở, ánh mắt hung hăng trợn mắt nhìn bọn hắn, ra hiệu bọn hắn không được tiếp tục nói.
Giờ phút này, Trương Đạt nhìn động tác của Mạc Tiểu Vũ cùng với Tần Thiên, vô cùng lửa giận. Cô gái hắn vừa ý rõ ràng bị một thằng nhãi con không biết từ nơi nào chui ra cướp đi, còn ở trước mặt hắn biểu hiện sự thân mật, đây quả thực là đánh thật mạnh vào mặt của hắn.
Nhưng Trương Đạt không có lập tức nổi giận, mà là cố kìm nén, hắn muốn nhìn xem tên nhãi đoạt lấy đối tượng yêu đương của hắn rốt cuộc là ai, thầm mắng:
- Lẽ nào lại như vậy, dám đoạt đi cô gái mà hắn vừa ý, quả thực là không biết sống chết.