- Thế nào, em cảm thấy như thế nào, anh thấy bộ dạng của em rất là khó chịu, nếu không hay là anh đưa em đi về nhà nghỉ ngơi!
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Mạc Tiểu Vũ, lo lắng mà nói.
- Không... Không cần, em nghỉ ngơi một chút là được rồi, anh ôm em đi vào trong đại học Hoa Thanh ngồi một lát, em nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi!
Mạc Tiểu Vũ khoát tay nói.
Tần Thiên nhìn cô ấy, nhẹ gật đầu, liền ôm Mạc Tiểu Vũ đi vào bên trong.
Một thanh niên đẹp trai, ôm theo một cô gái xinh đẹp tiến vào trong sân trường, là điều cực kỳ gây sự chú ý, đưa tới không ít ánh mắt của mọi người.
- Người kia hình như là Mạc Tiểu Vũ hoa khôi của khoa mỹ thuật tạo hình, như thế nào bị thanh niên kia ôm đi. Không phải là cô ấy không có bạn bè sao, người kia ôm cô ấy là ai, hai người có quan hệ thân mật như vậy chẳng lẽ cô ấy đã tìm được bạn trai!
- Đúng vậy, tin tức đặc biệt lớn a, Mạc Tiểu Vũ bị một người thanh niên ôm!
- Thằng nhãi này là ai, thuộc khoa nào, lại dám ôm lấy Mạc Tiểu Vũ trong tay, không sợ bị Lương Thiếu giáo huấn sao?!
Rất nhiều người nhao nhao bàn tán, Tần Thiên cũng nghe thấy tất cả, không nghĩ tới Mạc Tiểu Vũ trong trường học lại rất nổi tiếng, nhưng Tần Thiên không để ý đến những lời này, mà là ôm Mạc Tiểu Vũ ở bên cạnh tìm một vị trí, đặt Mạc Tiểu Vũ ngồi xuống.
- Tần Thiên, còn muốn làm phiền anh một chuyện. Anh... anh có thể hay không... có thể giúp em đi mua vật kia hay không?
Mạc Tiểu Vũ nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói. Vừa rồi trải qua đau đớn, phía dưới đã chảy máu rồi, hôm nay cô ấy không có mang theo băng vệ sinh, cho nên muốn đi mua nó, tránh để cho làm dơ quần, do quá đau bụng, không có biện pháp đi mua, chỉ có thể lại nhờ vả Tần Thiên đi mua.
Tần Thiên nghe xong liền hiểu được phải đi mua thứ gì, lập tức sắc mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng, không nghĩ tới phải giúp Mạc Tiểu Vũ đi mua băng vệ sinh.
- Việc này... Vậy được rồi, mua của thương hiệu nào, ở đâu có bán!
Tần Thiên có chút xấu hổ hỏi.
- A... Thương hiệu nào cũng được, loại sử dụng ban ngày là được, ở bên cạnh cổng trường học có một siêu thị!
Mạc Tiểu Vũ cúi đầu, cũng không dám nhìn Tần Thiên, không nghĩ tới rủ Tần Thiên cùng đến đi trường học, lại gặp chuyện như vậy, khiến cho cô ấy có cảm giác rất là mất mặt.
- Được, vậy em hãy chờ một chút, anh rất mau sẽ trở về!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiểu Vũ nói xong, nhanh chóng rời đi, đi ra ngoài cổng trường, tốc độ rất nhanh, hơn mười giây đồng hồ, Tần Thiên đã đi tới siêu thị mà Mạc Tiểu Vũ nói, tại bên trên khay chứa hàng bắt đầu tìm kiếm.
- Xin hỏi cậu, cậu cần tìm gì, tôi có thể giúp cậu!
Một nữ nhân viên bán hàng đi tới nhìn Tần Thiên hỏi.
- A... Chuyện này... Chuyện này, bạn gái của tôi... Bạn gái của tôi... Thứ kia của cô ấy đến rồi, muốn tôi mua giúp một loại dành cho ban ngày, cô có hiểu không?
Tần Thiên nhìn nữ nhân viên bán hàng kia, mặt đều nghẹn đỏ lên.
- Phốc phốc!
Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy Tần Thiên ngượng ngùng, nhịn cười không được mà ra, nói:
- Đi theo tôi!
- Vâng... Cảm ơn!
Tần Thiên lúng túng nói, đi theo đằng sau cô ấy, nữ nhân viên bán hàng đưa cho hắn một gói. Tần Thiên vội vàng chạy tới quầy hàng tính tiền, mấy bác gái chung quanh nhìn thấy Tần Thiên cầm băng vệ sinh đều quăng đến ánh mắt khác thường, khiến cho Tần Thiên xấu hổ chết rồi.
- Khỏi thói!
Tần Thiên trực tiếp vứt lại 100 tệ, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
- A!
Tần Thiên vừa đi ra ngoài cửa không được vài bước, bỗng nhiên ngay lúc đó, một người bên cạnh vọt ra, sau đó trực tiếp ngã ngược lại trên mặt đất ở trước mặt hắn, ôm chân thảm kêu lên:
- A! Đau quá, cậu đạp vào tôi rồi, chân của tôi gãy rồi, chân của tôi đã gãy, cậu phải bồi thường cho tôi, không được phép bỏ đi!
Người này trực tiếp một phát bắt lấy tay Tần Thiên, kêu lớn lên. Tần Thiên nhìn kỹ, là một ông già, trên chân một chút tổn thương cũng không có, hơn nữa hắn căn bản không có đụng phải hắn, hoàn toàn là tự mình té trên mặt đất, hiển nhiên, đây là muốn lừa đảo.
Tần Thiên xem xét, quả nhiên xung quanh rất nhanh có mấy người chạy tới, hiển nhiên đều là đồng lõa của gã, đối với loại này lừa đảo này, là chuyện Tần Thiên ghét nhất.
- Muốn chết!
Tần Thiên trong nội tâm mắng to, vung tay lên, mấy tên muốn chạy tới trực tiếp bất động ngay tại chỗ, nói cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thiên bên này.
Tần Thiên nhìn phía xa có hai cảnh sát tuần tra đã tới, linh cơ khẽ động, lập tức đối với lão già đang kêu gào thảm thiết trên mặt đất nói:
- Đại gia à, ông muốn bồi thường bao nhiêu tiền, ta chỉ có 200 tệ, ông xem có đủ hay không!
- Không được, chân của tôi đã bị gãy, cậu phải bồi thường một vạn tệ!
Lão già thúi kia nhìn Tần Thiên cự tuyệt nói, tiếp tục kêu thảm lên, chờ mấy tên đồng lõa tới, lại phát hiện mấy tên đồng lõa đứng bất động ở nơi đó, không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng là hắn rất chuyên nghiệp tiếp tục kêu la thảm thiết.
Tần Thiên nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt sốt ruột nói:
- Ông xem, đại gia, tôi thật sự không có tiền gì, không tin ông xem, tôi cho ông nhìn túi tiền của tôi!
Tần Thiên nói xong thò tay lấy túi tiền, mở ra, đưa đến trước mặt lão già thúi đó, bên trong đều là tiền mặt màu hồng phấn.
Lão già lừa gạt nhìn thấy, lập tức hai con mắt tỏa sáng, rất nhanh một thanh bắt tới, trong miệng hô:
- Đây không phải tiền, đây không phải tiền sao?!
Vừa nói, một bên liền giật lấy tiền mặt trong ví tiền của Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy hành động như thế của lão già này, trong miệng lạnh lùng cười, trực tiếp xoay tròn bàn tay, đối với lão già kia trực tiếp hung hăng tát một cái.
- Bã!
- A!
Một tiếng giòn vang, lão già kia chính là bị Tần Thiên tán cho ngã rạp trên mặt đất, bị thương tiền cũng rớt xuống, đầy đất đều là tiền.
- Cảnh sát, mau tới đây, có người cướp ví tiền của tôi!
Đúng lúc này, Tần Thiên đối với hai tuần cảnh phía xa hô lớn, một bên hô một bên thò tay đánh lão già này, quyền đấm cước đá, cái gì cũng đem ra hết, đánh cho lão già này đau đớn thẳng gọi, sắp ngất đi rồi.
Bên kia, hai người cảnh sát kia nghe được tiếng hô của Tần Thiên, vội vàng chạy tới.
- Mau dừng tay, chuyện gì đã xảy ra?
Cảnh sát vội vàng nói.
- Đồng chí cảnh sát, ông già này dưới ban ngày ban mặt cướp ví tiền của tôi, bị tôi bắt được. Anh xem, túi tiền còn nằm trong tay hắn, bên trong có thẻ căn cước của tôi!
Tần Thiên lập tức nhân tiện nói.
- Tôi không có, tôi không có!
Lão già vội vàng hoảng sợ hét lớn, chơi đùa không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, xảo trá không thành ngược lại biến thành tội phạm cướp bóc, trong nội tâm hối hận muốn chết, sớm biết hắn không nên gây sự với Tần Thiên.
- Bớt nói nhảm, nhân chứng vật chứng đều đủ, theo chúng tôi đi một chuyến, cậu cũng theo chúng tôi một chuyến, làm bản tường trình!
Cảnh sát nhìn Tần Thiên nói.
- A... Không được, bạn gái của tôi đã xảy ra chuyện, ta phải nhanh chóng đi cứu cô ấy, không thể đi làm tường trình, anh dẫn hắn trở về là được rồi, tôi đi trước!
Tần Thiên nhìn hai cảnh sát nói, một tay bắt lấy ví tiền của mình, tiền đã rơi cũng không quan tâm, nhanh chóng biến mất. Cảnh sát đến tấm ảnh cũng không kịp nhìn thấy, cuối cùng đành phải bắt lấy lão già kia đi về đồn công an.
- Thả tôi ra, tôi không có cướp tiền, tôi là bị vu oan... Tôi là bị hãm hại đấy... !
Lão già một mực hô to, thế nhưng mà ai mà tin được.
Mấy tên đồng lõa của lão già kia vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn lão già lừa gạt kia bị bắt đi, căn bản không có biện pháp nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc, vẫn đứng ở đó. Kết quả ngày hôm sau đã lên trang đầu tin tức, đồng thời được đưa vào trong bệnh viện tiến hành cứu chữa...