Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1907 - Chương 1912: Tử Hoàng Rời Đi

 Chương 1912: Tử Hoàng Rời Đi Chương 1912: Tử Hoàng Rời Đi Chương 1912: Tử Hoàng Rời Đi

- Bế quan? Ặc, ngươi không phải là vừa rồi đã bế quan tu luyện hoàn tất rồi sao, tại sao lại phải bế quan nữa?

Tần Thiên nhìn sang Tử Hoàng khó hiểu hỏi.

Tử Hoàng lắc đầu, nhìn Tần Thiên nói:

- Lần bế quan này không giống với lần trước, ta không phải ở trong tiểu thế giới của ngươi bế quan, mà là phải rời khỏi đây, ta muốn đi tìm một nửa khác của ta, sau khi tìm được thì sẽ bế quan!

- Cái gì??! Đợi một tý, ngươi phải rời khỏi ta, tìm được một nửa khác của ngươi, sau khi tìm được sẽ bế quan. Bà mẹ nó, ngươi cũng quá thèm khát rồi, cả ngày trốn trong phòng làm, không sợ thận hư sao. Còn có, ngươi không phải Kiếm linh sao, tài giỏi sao!

Tần Thiên vẻ mặt hoài nghi nhìn Tử Hoàng nói.

- Cút! Bổn hoàng ta nói một nửa khác là một nửa thân sau của Kiếm linh ta, không phải nữ nhân!

Tử Hoàng cả giận nói, vung tay lên, chiến kiếm màu tím bắt đầu từ trong tiểu thế giới của Tần Thiên bay ra, chỉ còn lại có nửa khúc trên, một nửa thân dưới đã không có.

- Ngươi nói rõ ràng nha, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tìm nữ nhân này, ngươi muốn nữ nhân nơi này ta có rất nhiều, Nhật Hàn Âu Mỹ hay là bản địa đều có, cái gì cần có đều có!

Tần Thiên nhìn xem Tử Hoàng nói.

Tử Hoàng:

- ... !

- Không cùng tiểu tử nhà ngươi nói mò, ta phải đi, ngươi nhớ kỹ lời nói của ta thì tốt rồi!

Tử Hoàng nhìn sang Tần Thiên nói.

- Chờ một chút! Ngươi như thế nào bỗng nhiên ngay lúc này lại muốn đi, ta thế nhưng mà nhớ rõ trước đó ngươi chết đều muốn lại ở chỗ này của ta, bây giờ lại đột ngột phải đi rồi, một chút dấu hiệu đều không có, ngươi không phải là có chuyện gì gạt ta chứ?!

Tần Thiên vẻ mặt hoài nghi nhìn Tử Hoàng, thầm nghĩ:

- Thằng này không phải ở trong tiểu thế giới của mình đã phá phách gì rồi đi à nha.

Tần Thiên vội vàng kiểm tra một chút, phát hiện hết thảy đều bình thường.

- Bổn... Bổn hoàng có cái gì có thể giấu diếm chứ, chẳng qua là thời điểm đã đến mà thôi!

Tử Hoàng nhìn Tần Thiên nói, nói xong có chút đoạn bắt đầu cà lăm, xem thần sắc của hắn có chút mất tự nhiên, Tần Thiên lập tức càng thêm hoài nghi.

- Thật sao, làm sao ta nghe thấy mà không thể tin được vậy, ta thấy ngươi dường như rất khẩn trương đó a. Nếu ngươi không có gì gạt ta, ngươi khẩn trương cái gì chứ, nói mau, thành thật khai báo, thẳng thắn nói ra, kháng cự càng nghiêm, không nói thì sẽ có gia pháp hầu hạ!

Tần Thiên vừa nói, một bên thò tay đem thanh đồng chiến kiếm ra, ở trước mặt Tử Hoàng huy vũ vài cái, Tử Hoàng bị hù sắc mặt đều trắng đi.

- Ta đã nói không có gì rồi, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta phải đi!

Tử Hoàng vội vàng nói, lời này vừa ra tới, Tần Thiên lập tức càng tin tưởng là không thể không nghi ngờ. Tử Hoàng nhất định là có chuyện gì gạt cậu ấy, tên hèn mọn bỉ ổi này rất không thành thật một chút nào.

- Ngươi dám đi, ta sẽ chém ngươi ra!

Tần Thiên quát.

- Cút! Tiểu tử, ta muốn đi ngươi còn ngăn được ta à!

Tử Hoàng nhìn Tần Thiên khinh thường mà nói.

Tần Thiên suy nghĩ, đúng thế, tên Tử Hoàng hèn mọn bỉ ổi này cường đại như vậy, hắn muốn bỏ đi xác thực là ngăn không được hắn. Chỉ có điều trong nội tâm Tần Thiên cảm thấy ngứa đấy, không biết Tử Hoàng gạt cậu ấy điều gì, rất muốn biết, nhưng nhìn thấy thái độ của Tử Hoàng như vậy, đánh chết cũng không chịu tự nói với Tần Thiên.

Ngẫm nghĩ, Tần Thiên nói:

- Vậy được rồi, ngươi đi đi, bất quá trước khi đi, ngươi có thể giúp ta làm một chuyện hay không. Tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết được một thời gian phải hay không, ta cung cấp nhà ở cho ngươi, phải biết, hiện tại giá phòng rất đắt đấy, nếu không phải ta, ngươi chuyển gạch cả đời cũng không mua được chỗ ở đấy, ngươi nói đúng không?!

Tử Hoàng:

- ... !

- Nói đi, chuyện gì?

Tử Hoàng im lặng mà nói.

- Hắc hắc, ta phát hiện một cái bảo tàng, nhưng một mình ta lấy không được, ngươi nếu xuất thủ mà nói, khẳng định có thể lấy được, đến lúc đó chúng ta phân chia 5:5 thế nào?

Tần Thiên nhìn Tử Hoàng cười híp mắt nói.

- Bảo vật, ở nơi nào?

Tử Hoàng vừa nghe đến, lập tức hai mắt sáng lên, một bộ dáng sói đói.

- Đi theo ta!

Tần Thiên nhìn Tử Hoàng nói, thu hồi Huyết Linh phân thân, rất nhanh hướng vào chỗ sâu trong cánh rừng rậm này ở bay đi. Thì ra là cái rãnh to lần trước Tần Thiên đã tiến đến, chỗ kia tản ra khí tức tà ác cực kỳ khủng bố. Tần Thiên đi vào đó chính là muốn chết, nhưng Tần Thiên rất muốn biết bên trong là thứ gì, cho nên liền lừa gạt Tử Hoàng đi qua, dùng thực lực của Tử Hoàng, hẳn là không có vấn đề gì.

Tử Hoàng nào biết rằng Tần Thiên là lừa gạt hắn, vội vàng hấp tấp cùng đi tới, đầy trong đầu đều là hình ảnh của bảo vật.

Tần Thiên dẫn theo hắn, rất nhanh hướng phía cái rãnh to lần trước bên kia bay đi, xẹt qua quần phong trùng điệp, không bao lâu, hai người Tần Thiên đã đi tới chỗ đó, thấy được cái hố trời cực lớn kia.

Giống hệt với ngày hôm đó, một cổ khí tức từ phía dưới truyền đến, rất khó nắm bắt.

- Nhìn vào cái hố lớn đó, chính là ở bên dưới, chúng ta 5-5... !

- Xíu... uuu!

Tần Thiên lời còn chưa nói hết, cả người Tử Hoàng lập tức đã bay đến, hướng phía hố to bên kia rất nhanh lao đến.

- Đậu đen rau muống, ngươi không thể độc chiếm, chờ ta một chút a!

Tần Thiên hướng về phía Tử Hoàng hô lớn, nhưng Tử Hoàng căn bản không để ý tới Tần Thiên, trực tiếp biến thành một đạo quang mang đã bay đi vào. Tần Thiên cũng không theo phía sau, mà là ngừng ở phía xa xem náo nhiệt, nhìn xem Tử Hoàng đi vào bên trong sẽ như thế nào.

- Oanh!

- A... Tiểu tử, ngươi lừa ta!

Mạnh mà, đúng lúc này, trong hố lớn bộc phát ra một đạo khí tức tà ác vô cùng khủng bố, quả nhiên là uy lực hủy thiên diệt địa. Tử Hoàng từ trong hầm bay ra, nhưng vừa bay ra ra, một cỗ chi lực hủy diệt vô hình vô cùng khủng bố đã oanh ở trên người của hắn, trực tiếp đem cả người hắn đều bắn cho bay ra ngoài, trọn vẹn hơn mười kilomet, hung hăng đụng vào trên đỉnh một ngọn núi.

- Oanh!

Cả người Tử Hoàng mạnh mẽ đụng vào bên trong ngọn núi khổng lồ, trực tiếp khảm vào trong. Tần Thiên vội vàng bay qua, xem xét Tử Hoàng có sao hay không.

- Này, tên hèn mọn bỉ ổi, ngươi không sao chớ?!

Tần Thiên hướng về phía Tử Hoàng bị khảm ở bên trong hô to.

- Oanh!

Tử Hoàng từ bên trong bay ra, tóc tai bù xù, toàn thân rách tung toé, cực kỳ chật vật, trông giống như một lão ăn mày.

- Tiểu tử, ngươi lừa ta, có bảo vật chó má gì, chỉ là một cỗ quan tài, lão tử thiếu chút nữa bị giết chết!

Tử Hoàng nắm chặt cổ áo của Tần Thiên phẫn nộ mà nói.

- Khục khục... Đừng kích động, lời ta nói đều còn chưa nói xong, ngươi đã vọt vào bên dưới, cái này trách không được ta à. Nói nhanh lên, ngươi ở bên trong thấy cái gì rồi, cái quan tài gì chứ?!

Tần Thiên nhìn Tử Hoàng hỏi, đặc biệt hiếu kỳ.

- Hừ! Ta cũng không thấy toàn diện, chỉ chứng kiến một góc của một cái quan tài, trực tiếp đã bị oanh đi ra, may mà ta chạy trốn nhanh, thực lực cũng khôi phục một chút, bằng không ta đã bị lừa đảo cho hết rồi, ta đi đây, sau sẽ không hẹn!

Tử Hoàng nhìn Tần Thiên cả giận nói, một bả buông tay ra, trực tiếp hướng phía xa bay đi.

- Gặp lại chứ!

Tần Thiên ở phía sau khua tay nói, đáng tiếc Tử Hoàng đã biến mất không thấy.

- Ai, thiếu đi một tay chân rồi!

Tần Thiên lắc đầu có chút tiếc nuối, con mắt nhìn về phía cái hố to kia, rất muốn đi xem, nhưng Tử Hoàng tiến vào đều thiếu chút nữa bị giết chết, Tần Thiên ngẫm nghĩ:

- Thôi được rồi, cảnh giới tám sao chỉ sợ cũng không được, phải cảnh giới chín sao mới được.

- Được rồi!

Tần Thiên nhìn thoáng qua hố to, bóp nát truyền tống tinh thạch, về tới trên đỉnh núi. ...

Bình Luận (0)
Comment