- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, quan tài hung hăng nện trên mặt đất, bọn người Tần Thiên toàn bộ bị hất văng ra, đồng loạt thổ huyết. Đồng thời đỉnh núi bị đâm nát, vô số phiến đá lớn cũng rất nhanh rớt xuống, bọn người Tần Thiên còn chưa có phục hồi lại tinh thần liền bị chôn ở phía dưới.
Bọn người mặc áo bào màu trắng nhìn thấy đám người Tần Thiên bị chôn ở phía dưới, lập tức phi tốc chạy tới, một đoàn người vây chung quanh bốn phía, nhìn xem đống đất đá chồng chất phía dưới, ai cũng không có động thủ, mà là lẫn nhau quan sát đối phương, lộ ra vẻ cảnh giác.
Bởi vì tình huống giờ phút này đến xem, bọn người Tần Thiên là tuyệt đối không chạy được, như vậy Thần mạch đồ chắc chắn là của bọn hắn. Chỉ là Thần mạch đồ chỉ có một tấm, nhưng nhân số lại rất nhiều, hơn nữa còn là người bất đồng phe phái, căn bản không thể phân chia, cho nên chỉ có một người có thể có được Thần mạch đồ.
Nhưng là ai cũng sẽ không cam lòng để cho người khác lấy đi Thần mạch đồ, cho nên muốn có được Thần mạch đồ mà nói, như vậy nhất định phải giết chết đối thủ mới có thể có được.
- Oanh!
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn, đất đá nổ tung, Tần Thiên ôm lấy Sở Tương Tương từ bên trong bay ra, trôi nổi ở giữa không trung phía trên. Hai người bọn họ toàn thân đều rách tung toé, khóe miệng máu tươi chảy ròng, sắc mặt có chút trắng bệch, trông bộ dạng có chút yếu ớt.
Ánh mắt mọi người lập tức đã rơi vào trên người Tần Thiên, bởi vì mọi người đều biết Thần mạch đồ ở trên người Tần Thiên.
- Oanh!
- Oanh!
Đúng lúc này, Trương Tứ Phong khiêng quan tài cùng với hai huynh muội Yêu Dạ cũng bay ra, ba người cũng vô cùng chật vật. Vừa rồi một nhóm người này công kích thật sự là quá hung mãnh, nếu không phải có quan tài của Trương Tứ Phong bảo vệ, tuyệt đối chết trôi chết nổi rồi.
- Vô lượng thọ Phật, chúng ta bị bao vây!
Trương Tứ Phong nhìn thấy có nhiều người như vậy, vẻ mặt cảnh giác, cực kỳ nghiêm túc, gương mặt không còn có nửa điểm hèn mọn bỉ ổi, nhanh chóng đem quan tài thu vào.
Rất nhiều ánh mắt của bọn hắn đều chăm chú vào trên người Trương Tứ Phong, lộ ra vẻ tham lam, bởi vì quan tài trên người Trương Tứ Phong cũng là rất nghịch thiên, vừa rồi nhiều người công kích như vậy đều bị đỡ được, cái quan tài này tuyệt đối không phải là phàm vật.
- Tiểu tử, đem Thần mạch đồ giao ra đây, tha cho ngươi một con đường sống!
Một tên trong đám người mặc áo bào màu trắng nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, trên người sát khí vô cùng sắc bén, giống như lợi kiếm, đâm thẳng thân thể Tần Thiên. Bốn tên mặc áo bào màu trắng khác cũng giống như thế, chăm chú nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn lướt qua chung quanh bốn người, trên mặt mỉm cười, sau đó nói:
- Cho các ngươi tất nhiên là không có vấn đề, chỉ có điều ta lấy ra các ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?!
- Đương nhiên, ngươi chỉ cần lấy ra, ta tự nhiên sẽ buông tha cho các ngươi!
Bọn người mặc áo bào màu trắng lập tức miệng đầy đáp ứng nói.
Tần Thiên nghe xong lời của bọn chúng nói, tay vừa xoay, một chiếc nhẫn xuất hiện ở trên tay Tần Thiên, đương nhiên đó chính là không gian giới chỉ của tên thanh niên mặc áo bào màu tím Luyện Ngục môn kia.
- Đây là lấy được từ trên người của tên Luyện Ngục môn kia, Thần mạch đồ đang ở bên trong, chỉ có điều các ngươi nhiều người như vậy đều muốn có nó, ta đưa cho ai mới được đây này!
Tần Thiên nhìn bọn hắn chậm rãi nói, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh.
- Đương nhiên là đưa cho ta!
- Phi! Dựa vào cái gì đưa cho ngươi!
- Đúng đấy, nên đưa cho ta!
- Đưa cho ta!
- Cho ta!
- Tiểu tử, đưa ta... !...
Trong nháy mắt, một nhóm người này liền bắt đầu ồn ào lên, Tần Thiên quan sát bọn hắn, trên mặt lộ ra đầy dáng vẻ tươi cười, trực tiếp nói:
- Các ngươi đều muốn có nó, như vậy ai cướp được chính là của người đó, đuổi theo a!
Tần Thiên mạnh mà vung tay lên, trực tiếp đem không gian giới chỉ trong tay ném ra xa, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như một tia sáng, lóe lên liền biến mất rồi.
Bọn người mặc áo bào màu trắng chứng kiến Tần Thiên rõ ràng đem không gian giới chỉ ném đi, lập tức quay người, nhanh chóng hướng phía không gian giới chỉ đuổi theo.
- Vô lượng thọ Phật, ngươi như thế nào đem Thần mạch đồ ném đi, chúng ta thật vất vả mới lấy được nó!
Trương Tứ Phong nhìn sang Tần Thiên tiếc hận mà nói.
Tần Thiên trực tiếp mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Đạo trưởng, ngươi muốn chết hay là muốn Thần mạch đồ, tranh thủ thời gian chuẩn bị quan tài, chúng ta rời khỏi nơi này, bằng không đợi bọn hắn đã đoạt xong Thần mạch đồ, chút nữa sẽ tới đoạt lấy quan tài của ngươi!
Trương Tứ Phong nghe xong, lập tức cả kinh, vội vàng đem quan tài ra, mọi người nhảy đi lên, nhanh chóng lái quan tài phi thuyền hướng phía xa xa bay đi. Đằng sau truyền đến từng đợt tiếng nổ mạnh, những người kia vì cướp đoạt chiếc nhẫn mà bắt đầu đánh đập tàn nhẫn.
Tần Thiên ở phía xa nhìn thấy chiến đấu bên kia rất là vui vẻ:
- Một lũ ngu dốt, bóng dáng của Thần mạch đồ cũng không thấy liền cho rằng Thần mạch đồ có ở bên trong, thật sự chạy tới tranh đoạt. Đúng là khờ đến cực điểm, thật không biết bọn hắn là như thế nào tu luyện đến loại cảnh giới này đấy, lại có thể ngu đến mức như vậy tin tưởng lời nói của kẻ địch.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
- Tần Thiên, chàng cười cái gì?
Sở Tương Tương nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên như thế vẻ mặt nghi hoặc.
- À... Không có, là ta đang khóc, thoạt nhìn như cười mà thôi, nàng đã hiểu lầm, đúng rồi, nàng không sao chớ, có bị thương không. Mọi người đều không có sao chứ?!
Tần Thiên vội vàng chuyển chủ đề, miễn cho bị Trương Tứ Phong nhìn ra. Nhưng giờ phút này Trương Tứ Phong đã có vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Tần Thiên, xem Tần Thiên một hồi chột dạ.
- Khục khục... Đạo trưởng, ngươi nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, nhìn người ta sẽ không có ý gì đúng không, ta không thích nam nhân, nhất là đạo sĩ!
Tần Thiên nhìn xem Trương Tứ Phong nói.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, huynh thật sự đem Thần mạch đồ ném đi rồi hả?
Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên hoài nghi hỏi. Tần Thiên thế nhưng mà chính xác là loại người gặp tài sáng mắt, rõ ràng sẽ cam lòng đem Thần mạch đồ khó khăn lắm mới lấy được ném đi sao, chuyện này không hợp với tính cách của Tần Thiên. Trương Tứ Phong rất hoài nghi Tần Thiên căn bản đã không có ném đi, mà là tự mình giấu đi rồi, chỉ là đem chiếc nhẫn ném ra mà thôi. Bởi vì từ đầu tới đuôi cũng không thấy qua Tần Thiên đem Thần mạch đồ biểu hiện đi ra, ai biết không gian giới chỉ ném ra bên trong có Thần mạch đồ hay không.
Tần Thiên nghe xong lời Trương Tứ Phong nói, lập tức giận dữ:
- Đạo trưởng, ngươi quá để cho ta thất vọng rồi, ngươi rõ ràng hoài nghi nhân phẩm của ta, quá khiến cho ta thất vọng. Dừng xe... à không, ngừng máy bay... cũng không đúng, ngừng quan tài, chúng ta muốn xuống, không bao giờ... muốn cùng với ngươi chơi đùa vui sướng nữa!
Trương Tứ Phong xem xét Tần Thiên tức giận, vội vàng nói:
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh đừng nóng giận, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, thuận miệng hỏi một chút mà thôi, chớ để ở trong lòng!
- Hừ! Được rồi, thấy mặt mũi hèn mọn bỉ ổi của ngươi như vậy, ta bỏ qua cho ngươi là được rồi!
Tần Thiên khoát khoát tay, bộ dạng rất là rộng lượng. Trương Tứ Phong nghe được rất là phiền muộn, một hồi im lặng, đậu xanh rau má, chuyện này cùng với việc lão tử hèn mọn bỉ ổi có quan hệ gì, quá không liên quan.
Yêu Dạ bên cạnh nhìn thấy Tần Thiên tức giận, mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang, không nói gì.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng biệt khuất của Trương Tứ Phong, trong nội tâm rất là vui vẻ:
- Chơi với lão tử, ngươi còn quá non, hành động của lão tử thế nhưng mà có thể so sánh vua màn ảnh giải Oscar đó a.