- Oanh!
- A... !
- Oanh!
- A... !...
Trong rừng rậm, Tần Thiên không ngừng luyện tập, không ngừng bị tạc bay ra ngoài, cũng không biết bị tạc bay đi bao nhiêu lần rồi, cả người đều bị nổ cho đen sì, bộ dạng trông giống như người Châu Phi.
Nhưng theo thời gian không ngừng trôi qua, số lần Tần Thiên bị tạc bay đi bắt đầu càng ngày càng ít, tốc độ hai tay huy động cũng bắt đầu trở nên rất nhanh, trở nên trôi chảy hơn. Bởi vì trong quá trình Tần Thiên không ngừng bị tạc dần dần mò tới được cánh cửa, bắt đầu thời gian dần qua thuần thục lên.
- Xíu... uuu!
- Xíu... uuu!
Trên không trung, hai tay Tần Thiên rất nhanh huy động, từng đạo năng lượng màu vàng từ trong tay Tần Thiên bay ra, rất nhanh trên không trung vẽ ra nguyên một đám ký hiệu kỳ quái. Từ việc những ký hiệu này xuất hiện, mớ Thiên Nguyên thạch phiêu phù ở không trung kia cũng dựa theo một loại phương thức kỳ lạ thời gian dần qua xếp đặt lên, tạo thành một cái hình chín cạnh cực lớn.
Đúng lúc này, một cổ lực lượng kỳ dị kinh khủng dần dần từ ở trên cái hình kia tán phát ra. Những Thiên Nguyên thạch kia bắt đầu từ từ phóng xuất ra năng lượng bên trong, tập trung tụ vào chính giữa cái hình chín cạnh, hoạch xuất ra từng đạo đường cong năng lượng, giăng khắp nơi.
Tần Thiên nhìn thấy tình huống như vậy xuất hiện, lập tức mừng rỡ trong lòng, đây là biểu hiện của việc sắp thành công. Tần Thiên nhanh chóng tập trung trăm phần trăm tinh thần, một bên lại một lần huy động hai tay, khắc họa ra một mảnh đạo văn dài hẹp. Mà toàn bộ cái hình chín cạnh cũng dần dần biến lớn lên, rơi trên mặt đất, nguyên một đám đạo văn mà hai tay Tần Thiên vẽ ra đã rơi vào ở trên cái hình chín cạnh kia, làm cho cả chín cạnh của cái hình phát ra năng lượng chói mắt mà khủng bố.
- Uống!
Hai tay Tần Thiên mạnh mà vung lên, mấy chữ cuối cùng cũng rơi xuống, ngay sau đó toàn bộ chín cạnh của khối hình mạnh mà phát ra chín đạo năng lượng bình chướng, nhanh chóng vây kín lại với nhau, tạo thành một khối năng lượng hình hộp.
Tần Thiên từ trên mặt đất đứng lên, nhanh chóng nhảy vào trong đó, hai tay mạnh mà vung lên, trong miệng hét lớn một tiếng:
- Phía đông 500m, đi!
- Xíu... uuu!
Giờ khắc này, tất cả năng lượng bao trùm lấy Tần Thiên, không gian đột nhiên tê liệt. Tần Thiên cùng với khối năng lượng cùng một chỗ biến mất, trên mặt đất cái gì cũng không có lưu lại. Cùng lúc đó, không trung tại phiến rừng rậm ở bên ngoài phía đông 500m một vết nứt không gian mở ra, cả người Tần Thiên từ bên trong đi ra, rơi trên mặt đất.
- Đã thành, ha ha ha ha... !
Tần Thiên hưng phấn hô to lên, cả người nằm trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển, vẻ mặt mỏi mệt. Suốt cả một buổi tối tu luyện trận pháp này, hao phí quá lớn linh hồn chi lực của Tần Thiên rồi, gần như cho rút sạch Tần Thiên, giờ phút này Tần Thiên mệt mỏi không cách nào hình dung được.
- Phải quay trở về đi tắm, ngủ một giấc thật ngon mới được!
Tần Thiên lẩm bẩm, lập tức bóp nát truyền tống tinh thạch, về tới trên đỉnh núi bên trong không gian chiếc nhẫn, ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới rời khỏi đỉnh núi, trở lại bên trong phòng của cậu ấy.
Giờ phút này đã là hơn sáu giờ sáng hôm sau, trên giường Sở Tương Tương cả người không mảnh vải che thân nằm tại đó, ngủ say.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương, hôn cô ấy một ngụm, nằm xuống ở bên cạnh của cô ấy, đem cô ấy ôm vào trong ngực.
- Ưm... Chồng yêu, anh trở về rồi, trận pháp luyện như thế nào rồi?
Sở Tương Tương rất tỉnh ngủ, thoáng cái đã tỉnh lại, hai tay ôm lấy cổ Tần Thiên mà hỏi.
- Ừm, thành công rồi, anh rất mệt mỏi, trước cần ngủ một chút!
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói.
- Được!
Sở Tương Tương nhẹ gật đầu, cả người rúc vào trong ngực của Tần Thiên, nhắm mắt lại. Tần Thiên cũng ôm lấy Sở Tương Tương thật chặt, nhắm mắt lại, hai người ôm nhau ngủ. ...
Một giấc một ngủ chính là ngủ đến mười hai giờ đêm, sau đó tỉnh giấc Tần Thiên ăn chút gì, lại lần nữa về tới bên trong không gian chiếc nhẫn, tiếp tục luyện tập trận pháp. Tuy đã học xong, nhưng cũng chỉ là truyền tống ở cự ly ngắn mà thôi, hơn nữa không phải luyện được thuần thục, còn nhất định phải nắm vững nhiều hơn mới được.
Vì vậy trong mấy ngày kế tiếp, Tần Thiên trừ ăn cơm với ngủ ra chính là tập luyện trận pháp, không ngừng nghiên cứu khổ luyện, khoảng cách truyền tống cũng từ mấy trăm mét đến mấy ngàn mét rồi lại đến mấy vạn mét, đến hơn mười vạn mét, lại đến trên trăm vạn mét.
Nửa tháng sau, Tần Thiên trực tiếp bắt đầu từ Nam Vực truyền tống đến Bắc Vực, hoàn thành truyền tống với phạm vi cực lớn, đạt đến cảnh giới chung cực của trận pháp. Cùng lúc đó, Thiên Nguyên thạch trên người Tần Thiên cũng bởi vì cậu ấy không ngừng luyện tập cuối cùng nhất tiêu hao không còn một mảnh, một bóng dáng cũng không có, Tần Thiên rất nhanh từ một thổ hào biến thành kẻ nghèo hàn rồi. ...
Quán bar trên phố.
Đêm khuya 12h, Tần Thiên lái một chiếc Porsche màu đen đậu tại cửa ra vào Thiên Minh, bước xuống, hướng phía bên trong đi đến.
- Xin chào Thiên ca!
- Xin chào Thiên ca!
- Xin chào Thiên ca... !
Nguyên một đám đàn em nhìn thấy Tần Thiên, lập tức nhao nhao chào hỏi, rất là kích động. Đối với Thiên Bang, Tần Thiên giống như một vị thần tiên tồn tại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, mỗi người đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
- Ừm, chào mọi người!
Tần Thiên nhìn một đám đàn em của Thiên Bang cười nói, đi nhanh vào bên trong. Bọn người Phạm Kiến đã đứng sẵn ở cửa ra vào nghênh đón Tần Thiên, nhìn thấy Tần Thiên đi tới, lập tức cười lớn đi tới, khoác lấy bả vai của Tần Thiên đi vào bên trong.
- Tần Thiên, tôi đã đột phá đến cảnh giới bốn sao, chúng ta tới luận bàn thoáng một phát như thế nào a, lần này tôi nhất định có thể đánh bại được cậu!
Vẻ mặt Phạm Kiến nhìn Tần Thiên đầy vẻ đắc ý, mỗi lần đều bị Tần Thiên đánh bại, lần này đã tu luyện đến cảnh giới bốn sao, nhất định có thể đánh bại được Tần Thiên, nhất định phải báo thù một lần mới được.
- Được, vậy cậu tới đánh tôi đi!
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến cười nói, đi theo còn có ba người Phong Tử, Sấu Tử và cả Bàn Tử, tiếp tục đi vào bên trong. Toàn thân Phạm Kiến nhưng lại ngừng ngay tại chỗ, cả người đều không thể nhúc nhích, bị một cổ lực lượng vô hình cho chế trụ, cử động như thế nào cũng không cách nào nhúc nhích.
- Bà mẹ nó, đã xảy ra chuyện gì, Tần Thiên, cậu đã làm nên trò gì đối với tôi vậy, như thế nào tôi không nhúc nhích được nữa à?
Phạm Kiến kinh hãi nói.
Tần Thiên nhìn hắn khẽ mỉm cười nói:
- Cậu không phải muốn khiêu chiến với tôi sao, nếu cậu có thể cử động thoáng một phát, thì tính là tôi thua, mặc cho cậu xử trí!
- Ha ha ha ha... !
Lời này của Tần Thiên vừa ra tới, lập tức bọn người Phong Tử toàn bộ cười phá lên. Cả người Phạm Kiến đều khóc, thầm oán trách:
- Đậu xanh rau má, đây là thực lực gì, lão tử không bao giờ muốn khiêu chiến với Tần Thiên nữa.
- Cậu mau thả tôi ra đi, tôi nhận thua á!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên với vẻ mặt bi thúc, mất mặt ném đến nhà bà ngoại rồi.
- Ha ha ha ha... !
Mọi người lần nữa cười phá lên, Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Phạm Kiến như vậy, vung tay lên, giải trừ năng lượng chế trụ, để cho hắn một lần nữa về tới tự do.
- Đậu xanh rau má, con mẹ nó, cậu rốt cuộc là có thực lực gì, như thế nào mạnh như vậy chứ?!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên vẻ mặt phiền muộn.
- Ha ha ha... Tên mập chết bầm, cậu còn muốn dạy dỗ A Thiên báo thù, cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu trước qua được cửa ải của tôi rồi nói sau!
Phong Tử nhìn về phía Phạm Kiến cười trêu nói.
- Còn có tôi!
- Còn có tôi nữa!
Sấu Tử cùng với Bàn Tử cũng đồng loạt lên tiếng, hoàn toàn đều cười phá lên, Phạm Kiến khí thẳng dậm chân.
- Các cậu... Các cậu đều là người xấu... !
- Ha ha ha ha... !
Phạm Kiến tức đến trực tiếp làm nũng, mọi người lập tức lần nữa cười phá lên, cười đến mức bụng đều đau. ...