- Bành!
Tần Thiên đặt mông ngồi trên mặt đất, một cổ năng lượng khí tức cường đại từ bên cạnh truyền đến, đồng thời, một cỗ ánh sáng màu xanh lam chướng mắt đâm thẳng vào trong ánh mắt của Tần Thiên, khiến cho cậu ấy gần như không thấy rõ lắm mọi thứ trước mắt.
- Bà mẹ nó! Nhiều Thiên Nguyên thạch như vậy?!
Tần Thiên từ trên mặt đất đứng lên, tra nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đang ở một nơi giống như mỏ quặng. Xung quanh thân thể của cậu ấy, trên vách đá, trên mặt đất, toàn bộ đều là Thiên Nguyên thạch màu xanh da trời thuộc tính thủy. Hơn nữa toàn bộ đều là thượng phẩm cùng với cực phẩm Thiên Nguyên thạch, số lượng thượng phẩm Thiên Nguyên thạch tương đối nhiều.
- Đậu xanh rau má, mình đã rơi vào bên trong mạch khoáng Thiên Nguyên thạch sao?!
Tần Thiên nhìn xung quanh thầm nghĩ, tra nhìn một chút, thấy được đầu dây xích vừa rồi, kết nối với một khối Thiên Nguyên thạch hình lục giác chồng chất ở trên mặt đất, trông giống như một trận pháp.
Tần Thiên suy đoán hẳn đó là trận pháp mà vị lão giả Phật môn kia đã tạo ra để nhốt Tổ Ngạc ở cái địa phương này, cung cấp năng lượng để nhốt được Tổ Ngạc. Nguyên nhân đem Tổ Ngạc nhốt ở chỗ này rất có thể là bởi vì nơi này là mạch khoáng Thiên Nguyên thạch, liên tục không ngừng cung cấp năng lượng, năng lượng dồi dào như vậy có thể một mực vây khốn Tổ Ngạc ở nơi đây rồi.
- Con mẹ nó, nhiều Thiên Nguyên thạch như vậy, phát tài rồi!
Đúng lúc này, ba người Phong Tử cũng xuống tới, chứng kiến cảnh tượng như vậy, cả đám đều sợ ngây người, nhao nhao nhảy xuống, nhanh chóng đào lên, bỏ vào trong túi.
- Không cần phải gấp, ở đây đều là của chúng ta rồi!
Tần Thiên nhìn bọn người Phong Tử cười nói, hai mắt bắn ra ánh sáng màu vàng, trực tiếp dùng thấu thị tra nhìn lại, nhìn xem trong nơi này có bao nhiêu Thiên Nguyên thạch.
Một lần xem xét, Tần Thiên đều sợ ngây người, mạch khoáng Thiên Nguyên thạch này vô cùng dài, khoảng chừng một kilomet. Cứ theo mật độ như vậy mà tính toán, ở chỗ này chí ít có vài tỷ thượng phẩm Thiên Nguyên thạch, cực phẩm Thiên Nguyên thạch ít nhất cũng có vài chục vạn.
- Con mẹ nó, lần này thật là phát tài, các cậu tránh ra, tôi muốn đem chỗ này trực tiếp mang đi!
Tần Thiên nhìn ba người Phong Tử nói, trực tiếp mang theo ba người bọn họ bay đi lên, để cho ba người đứng ở phía trên. Sau đó Tần Thiên nhanh chóng động thủ, huyễn hóa ra một cái bàn tay cực lớn, trực tiếp đem cả mảnh đất đào lên, cả đầu mạch khoáng đều bị Tần Thiên đào lên, thu vào trong tiểu thế giới của chính mình.
Ba người Phong Tử bên cạnh nhìn thấy Tần Thiên làm ra chuyện không tưởng như vậy, toàn bộ kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, cái cằm đều nhanh rơi xuống rồi, Tần Thiên thực con mẹ nó là thần sao.
Lấy hết cả mỏ mạch khoáng Thiên Nguyên thạch, Tần Thiên lần nữa tra nhìn bên dưới, nhưng lần này không còn bất cứ thứ gì nữa rồi, chỉ nhìn thấy một ít con cá sấu nhỏ. Tần Thiên trực tiếp phát động công kích, đem trọn mặt đất bên dưới đều cho nổ rớt, phá hủy nhiều lần, triệt để diệt tuyệt những con cá sấu kia, lúc này mới yên tâm.
- Tốt rồi, toàn bộ đều làm xong rồi, chúng ta có thể trở về nhà rồi!
Tần Thiên nhìn ba người Phong Tử cười nói, cực kỳ hài lòng, thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới đi vào Hạp Sơn Thị rõ ràng có được thu hoạch lớn như vậy, có được nhiều Thiên Nguyên thạch như vậy. Những Thiên Nguyên thạch này toàn bộ luyện hóa hết mà nói, không biết có đủ chính mình đột phá đạo tám sao cảnh giới hay không.
- A Thiên, xe của chúng ta không còn nữa, như thế nào trở về đây, làm sao di chuyển?
Phong Tử nhìn xem Tần Thiên hỏi, chiến đấu mới vừa rồi đem phạm vi trong vòng mấy kilomet đều phá nát, xe tự nhiên là biến thành tro rồi.
- Không cần, lần này chúng ta trở về nhanh hơn. Này, các cậu lấy điện thoại di động ra, tra giúp cho tôi, thành phố Quang Châu ở vị trí nào, khoảng cách từ nơi đây đến thành phố Quang Châu là bao nhiêu xa!
Tần Thiên nói xong liền bắt đầu tiến hành bố trí trận pháp. Hiện tại đã có Thiên Nguyên thạch, Tần Thiên có thể ở phạm vi lớn xuyên việt không gian, trực tiếp về nhà, ở đâu còn cần phải lái xe phiền toái như vậy.
Ba người Phong Tử không biết Tần Thiên muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo, lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ ra, bắt đầu tra cứu.
- Thành phố Quang Châu nằm ở hướng đông nam, cách nơi này 480km!
Phong Tử rất nhanh đã tra được.
- Tốt!
Tần Thiên nhẹ gật đầu, nhanh chóng bố trí nổi lên trận pháp, không bao lâu, toàn bộ trận pháp đã được bố trí hoàn tất.
- Được rồi, vào đi!
Tần Thiên đứng ở trong trận pháp, nhìn ba người bên ngoài, ngoắc tay gọi bọn họ bước vô.
- Cậu đang làm cái gì vậy?!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên nghi hoặc hỏi, đi vào, Phong Tử cùng với Sấu Tử cũng đi theo tiến vào.
- Đứng vững, đợi chút nữa cậu sẽ biết rõ ta làm cái gì!
Tần Thiên nhìn ba người Phong Tử cười nói, lập tức hai tay nhanh chóng chuyển động, khởi động toàn bộ trận pháp.
Lập tức, bốn người Tần Thiên toàn bộ đều được năng lượng bao trùm lại, sau một khắc, không gian vỡ ra, bốn người liền biến mất ở tại chỗ. ...
Ở một nơi tại thành phố Quang Châu.
- Oanh... !
Một thanh âm vang lên, trên đường lớn, không gian đột nhiên vỡ ra, sau một khắc, bốn người Tần Thiên liền từ trong khe rớt xuống, trực tiếp rơi vào trên đường cái.
- Bành!
- A... Đau quá!
Phạm Kiến quát to một tiếng, bởi vì cậu ấy là người nặng ký nhất, rớt xuống nhanh nhất, ba người Tần Thiên một người tiếp một người rơi xuống trên người của cậu ấy.
- Tốt rồi, chúng ta đã trở về thành phố Quang Châu!
Tần Thiên từ trên người Sấu Tử nhảy xuống, rơi vào bên cạnh, nhìn ba người bọn họ nói.
- Không phải chứ, chúng ta đã trở về thành phố Quang Châu rồi hả?
Ba người nhìn Tần Thiên, vẻ mặt hoảng sợ hét lên.
- Đương nhiên, tự các cậu nhìn đi!
Tần Thiên chỉ vào đường phố xung quanh đối với mọi người nói. Đang là giữa đêm khuya, trên đường phố không có một bóng người, khắp nơi một mảnh đen sì, chỉ có lẻ tẻ vài ngọn đèn dầu, căn bản không cách nào phân biệt đây là địa phương nào, nhưng có thể khẳng định một điều đây đã không phải là Hạp Sơn Thị.
- Hình như thật là, nơi này là đường Đức Huệ, tôi nhận ra biển quảng cáo kia!
Phạm Kiến chỉ vào một màn hình quảng cáo điện tử cực lớn trên cao ốc bên cạnh nói.
- Mẹ kiếp! Thật là, Tần Thiên, cậu làm sao làm được, như thế nào thoáng cái đã mang bọn tôi trở về thành phố Quang Châu, đây không phải đang nằm mơ a!
Phong Tử không thể tin được nhìn Tần Thiên thốt lên.
- Đương nhiên không phải nằm mơ rồi, tôi đã dùng trận pháp mang các cậu trực tiếp vượt qua không gian, tốc độ đương nhiên sẽ nhanh!
Tần Thiên nhìn ba người Phong Tử cười nói.
- Trận pháp? Cái đó là gì?
Ba người nghe rất là khó hiểu.
- Chuyện này về sau các cậu sẽ biết, được rồi, các cậu trở về nhà của mình đi!
Tần Thiên nói xong trực tiếp bay lên, bay đi về nhà.
- Mẹ kiếp, cậu mau giải thích cho chúng tôi, giải thích đi... !
Phạm Kiến ở phía sau hô lớn. ...
Ngày hôm sau.
- A... Chồng yêu, anh như thế nào đã nằm ở trên giường, không phải anh đi Hạp Sơn Thị sao?!
Trời vừa mới sáng, Tần Thiên liền bị tiếng thét chói tai đánh thức, mở mắt ra xem xét, Lâm Hiểu Di bên cạnh vẻ mặt giật mình nhìn cậu ấy. Bởi vì ngày hôm qua Tần Thiên nói cậu ấy sẽ đi Hạp Sơn Thị, không nghĩ tới mới vừa sáng tỉnh ngủ, Lâm Hiểu Di đã phát hiện mình rõ ràng bị Tần Thiên ôm, dọa hỏng cô ấy.
- Mọi chuyện đã xong xuôi rồi, cho nên anh đã trở về, thế nào, vợ yêu, vui mừng quá à?!
Tần Thiên ôm lấy Lâm Hiểu Di, rồi hôn cô ấy một ngụm.
- Hừ! Tuyệt đối không vui mừng, ngược lại bị anh hù chết!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên tức giận nói, nhưng hai tay lại ôm lấy Tần Thiên, xoay người đặt ở trên người Tần Thiên, cọ lên, hiển nhiên là muốn làm chuyện như này rồi.
- Hắc hắc, em yêu, em học thói xấu nha!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười xấu xa nói.
- Đều là bị anh lây xấu đấy, cho nên anh phải đền bù tổn thất cho em!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, nói xong liền hướng phía môi của Tần Thiên hôn lên. ...