Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1978 - Chương 1983: Đi Đến Trường Học

 Chương 1983: Đi Đến Trường Học Chương 1983: Đi Đến Trường Học Chương 1983: Đi Đến Trường Học

Buổi chiều.

Tần Thiên rời khỏi biệt thự, lái xe đi đến trường học. Tần Thiên muốn đi đến trường học không phải là đại học Quảng Châu, mà là trường học mà cậu ấy đã cho Diêu Phi Yến cùng với bọn người Phong Tử cùng nhau xây dựng nên.

Tần Thiên chuẩn bị đến đó xem trường học phát triển thế nào, thuận tiện chào hỏi một chút Diêu Phi Yến cùng với những đứa trẻ kia, xem hiện tại bọn họ ra làm sao rồi.

Vừa nghĩ, vừa lái xe, qua không bao lâu, Tần Thiên đã đi tới cửa trường học.

Hôm nay là chủ nhật, học sinh không cần đi học, cho nên cửa trường học ngoại trừ bảo vệ ra thì không có ai cả.

Bảo vệ đều nhận ra được Tần Thiên, thấy Tần Thiên tới vội vàng cho đi, đồng thời gọi điện thoại thông báo cho Diêu Phi Yến, nhưng lại bị Tần Thiên ngăn cản. Tần Thiên chuẩn bị cho Diêu Phi Yến một bất ngờ, cho nên không cho bảo vệ thông báo cho cô ấy.

- Giúp tôi đi đỗ xe, cám ơn cậu!

Tần Thiên nhìn bảo vệ gác cửa nói, nhanh chóng hướng phía trong trường học mà đi. Bảo vệ gác cửa nhìn chìa khóa xe trong tay, cực kỳ kích động, trong lòng thầm nghĩ:

- Mình được đỗ xe cho Thiên ca, sau này có thể đi ra ngoài khoe khoang rồi.

Tần Thiên cũng không biết người bảo vệ gác cửa này còn có loại tâm tư như thế, vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh. Trường học hiện đang xây dựng trái lại tốc độ cực kỳ nhanh, bởi vì tập đoàn của Tần Thiên đã cho đầu tư hàng loạt nguồn tài chính vào trong này, tất nhiên là sẽ rất nhanh.

- Xem thử Diêu Phi Yến, cô nàng kia đang làm gì!

Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ, linh hồn lực phóng ra bên ngoài, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ trường học. Tin tức từ mọi ngóc ngách đều hiện rõ ràng ở trước mắt Tần Thiên, Tần Thiên rất nhanh đã phát hiện Diêu Phi Yến, chỉnh quần áo nón nảy chỉnh tề, chuẩn bị ra cửa.

- Cô nàng này muốn đi làm gì?

Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ, nhanh chóng chạy như bay hướng đến chỗ Diêu Phi Yến ở ký túc xá. Chỉ trong vòng mấy giây, Tần Thiên đã xuất hiện ở cửa ký túc xá của cô ấy, ngồi trên ghế dài ở cửa hoa viên, chờ Diêu Phi Yến đi xuống.

Lúc này Diêu Phi Yến đang từ trên thang lầu đi xuống, khí trời đã tiến vào đầu hạ, Diêu Phi Yến đổi lại một thân ăn mặc trang phục đơn giản. Một bộ váy màu trắng phối hợp với một chiếc áo cánh dơi màu đen, tóc cột đuôi ngựa, mang kính râm, chân mang một đôi giày cao gót kiểu La Mã màu đen. Cả người nhìn qua giản lược, vóc dáng hoàn mỹ không gì sánh được, vô cùng mê người.

Diêu Phi Yến chuẩn bị đi mua một ít đồ dùng hàng ngày cùng với một ít đồ ăn về, buổi tối nấu cho bọn nhỏ thêm bữa ăn. Trước đây việc nấu thêm bữa ăn tối cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ, có thể cho bọn nhỏ ăn no là tốt rồi, hiện tại không giống vậy, tất cả đều là nhờ có Tần Thiên, Tần Thiên trợ giúp bọn họ, cải biến tình trạng của tất cả mọi người.

- Cũng không biết Tần Thiên đi làm cái gì, lâu như vậy cũng không tới trường học!

Diêu Phi Yến vừa đi, vừa lầm bầm nói thầm, trong lòng bắt đầu nghĩ tới Tần Thiên, trong đầu không khỏi quanh quẩn bóng dáng của Tần Thiên. Giờ khắc này, tim của cô ấy không khỏi đập thêm nhanh, sắc mặt cũng ửng đỏ lên, Diêu Phi Yến cũng không biết vì sao, nghĩ tới Tần Thiên sẽ như vậy, hơn nữa gần đây cũng luôn nhớ tới Tần Thiên, hai ngày này buổi tối đi ngủ, thậm chí đều mơ thấy Tần Thiên.

Diêu Phi Yến cảm giác bản thân hình như đối với Tần Thiên có chút bối rối, không biết là nguyên nhân gì, dường như là đã thích Tần Thiên.

- Không được! Mình làm sao có thể thích Tần Thiên, mình không xứng với anh ấy, anh ấy đã có nhiều bạn gái như vậy, xinh đẹp như vậy, làm sao có thể sẽ để ý tới mình, không có khả năng như vậy!

Diêu Phi Yến vừa đi, một bên trong miệng nhỏ giọng nói thầm. Cô ấy mới vừa nói xong, liền phát hiện trên ghế dài lầu dưới có một người đang ngồi, một người thanh niên, cô ấy vô cùng quen thuộc người con trai này.

- Tần Thiên!

Trong chớp nhoáng này, cả người Diêu Phi Yến đều ngây ngẩn, cô ấy không nghĩ tới mới vừa rồi mình còn đang suy nghĩ đến Tần Thiên, Tần Thiên đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô ấy, đây không phải là nằm mơ, cũng không phải ảo giác.

Diêu Phi Yến dụi dụi con mắt, lại bóp lấy cánh tay của mình, xem có đúng hay không là ảo giác, thế nhưng phát hiện trước mắt vẫn là như vậy, nói như thế, đây hết thảy đều là thật, như vậy lời cô ấy vừa mới nói khả năng đã bị được Tần Thiên nghe được.

- A... Tần Thiên!

Trong phút chốc, Diêu Phi Yến trực tiếp kinh kêu lên, sắc mặt trở nên đỏ thẫm, xoay người liền bỏ chạy lên trên lầu chạy. Tần Thiên phía sau vẫn chờ Diêu Phi Yến xuống tới, đột nhiên thấy Diêu Phi Yến sắc mặt đỏ thẫm, thét lên chạy mất, nhất thời rất là nghi hoặc, vội vàng đi theo.

- Hưu!

Một cái lắc mình, Tần Thiên trực tiếp bay lên sân thượng lầu hai, rơi vào trước mặt Diêu Phi Yến. Diêu Phi Yến căn bản không thấy rõ, vội vã, cả người trực tiếp đụng vào trong ngực của Tần Thiên.

- Ha ha ha, có phải nhớ tôi đến vậy hay không, mới gặp đã nhiệt tình ôm lấy tôi như vậy rồi!

Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến trong ngực trêu nói, đưa tay bắt lấy hai tay của cô ấy.

- Cậu... Cậu thế nào nhanh như vậy chạy đến phía trước tôi rồi!

Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên trước mặt, gương mặt hoảng loạn, sắc mặt cực kỳ đỏ.

- Hắc hắc, tôi nhìn thấy cô thấy tôi bỏ chạy, giống như nhìn thấy quỷ vậy, đương nhiên muốn hỏi cô là vì sao bỏ chạy. Nói đi, vì sao cô nhìn thấy tôi lại bỏ chạy như vậy, tôi ăn thịt người sao, hay là vì điều gì khác?!

Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến mỉm cười nói, liếc nhìn ngực của Diêu Phi Yến một cái, thầm nghĩ:

- Vóc người của cô nàng này dường như càng thêm hoàn mỹ, phát triển là rộng lớn mạnh mẽ.

- A... Cậu... Cậu vừa rồi không có nghe được cái gì sao?

Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên với gương mặt khẩn trương, sắc mặt đều hồng đến phía sau tai.

- Nghe được cái gì? Cô mới vừa nói cái gì sao?

Tần Thiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diêu Phi Yến.

Diêu Phi Yến nghe được Tần Thiên nói như vậy, nhìn lại vẻ mặt nghi hoặc bộ dạng không hiểu của Tần Thiên, nhìn qua dường như không nghe được lời cô ấy mới vừa nói, nhất thời trong lòng thở một hơi thật dài, sau đó lắc đầu nói:

- Không, tôi không có nói gì!

- Không? Nhìn mặt cô vừa đỏ vừa khẩn trương đến vậy không phải nói cái gì mà không muốn người khác nghe được đó chứ, nhanh nói ra cho tôi nghe!

Tần Thiên vẻ mặt cười xấu xa nhìn Diêu Phi Yến.

- A... Mới không có, cậu đừng nói bậy, được rồi, cậu đến đây từ lúc nào a, thế nào đột nhiên đi đến trường học, cũng không cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đi đón cậu!

Diêu Phi Yến vội vàng nói, nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện đi , miễn cho Tần Thiên vẫn cầm lấy không tha, đồng thời đưa hai tay từ bên trong tay Tần Thiên rút ra.

- Đã trở về được mấy ngày, cố ý ghé thăm cô một chút, muốn cho cô một chút bất ngờ, không nghĩ tới cô nhìn thấy tôi lại bỏ chạy. Thế nào, cô muốn đi ra ngoài sao?

Tần Thiên mỉm cười, nhìn Diêu Phi Yến hỏi, không tiếp tục truy hỏi cô ấy vì sao chạy.

- À, thì ra là như vậy, cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi chuẩn bị đi ra ngoài đến khu thương mại mua chút đồ dùng hàng ngày cùng với đồ ăn, tối hôm nay cùng với tụi nhỏ ăn cơm cùng nhau, thêm bữa ăn tối, cậu có muốn ăn cùng hay không?

Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên, mặt lộ dáng tươi cười, vẻ mặt hạnh phúc.

- Được, thế thì tôi sẽ đi chung với cô!

Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến cười nói, Diêu Phi Yến gật đầu, sau đó hai người đi xuống dưới lầu.

Hai người bọn họ vừa đi, vừa trao đổi chuyện trường học bên này. Diêu Phi Yến quản lý trường học, mọi chuyện được cô ấy xử lý ổn thỏa, cộng thêm Phong Tử từ phía công ty bên kia điều chỉnh lại một chút nhân viên quản lý hành chính, cho nên việc vận hành chuyện xây dựng trường học vẫn là vô cùng hoàn mỹ.

Bởi vì Diêu Phi Yến quá xinh đẹp, chuyện trường học có một nữ hiệu trưởng xinh đẹp, đã được đám nam sinh nhiệt tình thổi phồng, hiện tại cô ấy hầu như đã trở thành nữ thần của đám nam sinh toàn trường...

Bình Luận (0)
Comment