- Được rồi, Hoàng Hoàng gần đây thế nào rồi, con bé có phát sinh chuyện gì không?
Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến hỏi, đứa bé gái đó cùng có một căn bệnh như Kiều Hi, thân thể có chút kỳ quái, cho nên Tần Thiên có chút bận tâm.
- Hoàng Hoàng không có việc gì, thân thể của em ấy vẫn khỏe!
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên nói.
- Vậy là tốt rồi, chúng tôi đây trước đi mua thức ăn, khi trở về tôi sẽ giúp Hoàng Hoàng kiểm tra một chút, nhìn xem thế nào!
Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến nói, sau đó hai người đi ra bên ngoài. ...
Tần Thiên lái xe, rất nhanh đã dẫn Diêu Phi Yến đi tới bên trong siêu thị to lớn gần nhất, đỗ xe xong, hai người đi vào bên trong siêu thị.
- Tôi muốn mua một ít thịt bò để làm món bít tết cho bọn chúng, tôi gần đây mới học được làm món đó, tối nay sẽ nấu cho bọn nhỏ nếm thử!
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên cười nói.
- Cô làm món bít tết? Mới học? Cô xác định có thể thành công không?
Tần Thiên vẻ mặt hoài nghi nhìn Diêu Phi Yến.
- Khụ khụ... Không nên nhìn người ta như vậy, mặc dù là mới học, thế nhưng nói không chừng sẽ thành công!
Diêu Phi Yến vẻ mặt không mấy phấn khích nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên:
- ... !
- Tôi xem hay là để tôi giúp cô, miễn cho tụi nhỏ gặp phải kiếp nạn, vào bệnh viện sẽ không tốt!
Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến, mồ hôi lạnh ứa ra.
- Đáng ghét, mặc dù tôi là người mới học, thế nhưng cũng không nhất định sẽ làm thành thuốc độc chứ!
Diêu Phi Yến bất mãn nhìn Tần Thiên, bĩu môi, vẻ mặt nũng nịu, nhìn qua cực kỳ đẹp, làm cho người ta muốn hôn một cái.
- Được rồi, vậy thì cô cứ thử một lần!
Tần Thiên nhìn Diêu Phi Yến cười nói.
- Hì hì, vậy nhé, đi, đi mua thức ăn!
Diêu Phi Yến nói xong không tự chủ được kéo cánh tay Tần Thiên lại hướng phía bên trong siêu thị mà đi, thân thể thật chặt dựa vào Tần Thiên, bộ dạng rất là thân mật, khiến cho Tần Thiên không khỏi sửng sốt, Diêu Phi Yến cô cô ấy này muốn làm gì đây.
Diêu Phi Yến cũng trong lòng run lên bần bật, sắc mặt nhất thời đỏ lên, cô ấy không nghĩ tới mình lại làm như vậy, giống như một loại thói quen vậy. Thế nhưng cô ấy cũng không có tách ra, vẫn là cầm lấy cánh tay Tần Thiên, thậm chí không tự chủ được hơi ôm vào, bởi vì cô ấy cảm giác nắm lấy cánh tay Tần Thiên như vậy có một loại cảm giác an toàn không hiểu rõ, rất là yên tâm, hơn nữa Tần Thiên cũng không nói gì, cho nên cô ấy không dự định sẽ buông ra.
Hai người tới quầy thịt tươi trong siêu thị bên này, Diêu Phi Yến chọn một ít thịt bò, để cho người trông quầy thịt tươi cắt thành miếng lớn nhỏ vừa nhau nhiều hình dạng, sau đó thu lấy, tiếp theo liền đi đến quầy rau củ bên kia.
- Tần Thiên, cậu giúp tôi tìm xem, tôi muốn mua ớt xanh, khoai tây, ngô, ba loại rau củ đó!
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên nói, vừa quay đầu, lại phát hiện Tần Thiên đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời sắc mặt bắt đầu ửng hồng lên.
- Cậu... Cậu làm gì nhìn tôi chằm chằm như thế, trên mặt tôi có dính gì hay sao?!
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên ngượng ngùng, khẩn trương nói.
- Không phải, nhìn cô thật đẹp a, cho nên muốn nhìn lâu hơn!
Tần Thiên vẻ mặt đùa giỡn nhìn Diêu Phi Yến. Diêu Phi Yến nghe được sắc mặt càng thêm đỏ nhuận lên, trái tim cũng bỗng nhiên đập mạnh hơn, gần như muốn vỡ tung.
- Cậu... Cậu đừng nói bậy, tôi mới không tin đâu, mua... mua đồ ăn đi!
Diêu Phi Yến vội vàng quay đầu lại, cả người khẩn trương nói không nên lời.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Diêu Phi Yến như vậy, không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra cô nàng này thật sự là thích mình rồi, nhưng mà mình đã hứa với chúng nữ là sẽ không tiếp tục thu nạp phụ nữ, chỉ sợ là không thể tiếp nhận Diêu Phi Yến.
Hai người Tần Thiên chọn một hồi, rất nhanh đã mua đủ đồ ăn, đến quầy tính tiền siêu thị bên kia trả tiền, sau đó đi ra bên ngoài. Diêu Phi Yến vẫn như cũ nắm lấy cánh tay của Tần Thiên khiên không buông ra cùng một chỗ đi ra cửa. Diêu Phi Yến phát hiện nắm lấy tay Tần Thiên cùng đi là một loại cảm giác hưởng thụ, cho nên luyến tiếc không muốn buông ra. Mặc dù trong lòng cô ấy cho rằng hành động như vậy thật không tốt, có chút căng thẳng, thế nhưng suy nghĩ trong lòng cùng với hành vi của thân thể lại là hai đường đối lập, căn bản không khống chế được.
- Tích tích tích... !
- Hai cô cậu chờ một chút!
Hai người Tần Thiên đi tới cửa siêu thị, mới vừa bước ra một cước, còi báo động ở cửa liền vang lên, lập tức hai bảo an bên cạnh vội vàng đi tới, ngăn cản hai người Tần Thiên.
- Phiền hai cô cậu đến bên này, mở túi ra cho tôi kiểm tra một chút, xem có đúng hay không có thứ chưa tính tiền!
Một người bảo an trong đó, người bảo an có râu mép vóc dáng thấp chỉ vào hai người Tần Thiên nói.
- Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng tính tiền rồi mà, làm sao lại như vậy?
Diêu Phi Yến lầu bầu nói, rất là nghi hoặc theo Tần Thiên bước qua một bên, đem đồ vật trên tay giao cho hai người bảo an.
Hai người bảo an này nhận lấy, đổ ra toàn bộ, cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện cũng không có dị thường, vì vậy thu dọn xong trả lại cho hai người bọn họ.
Hai người Tần Thiên cầm lên đồ đạc một lần nữa hướng đi ra bên ngoài.
- Tích tích tích tích... !
Còi báo động lần thứ hai vang lên, hai người bảo an này nhanh chóng tiến tới lần nữa biểu thị chặn hai người Tần Thiên.
- Trong túi của hai người có phải là có mặt hàng nào chưa được tính tiền hay không?
Người bảo an vóc dáng thấp bé kia nhìn hai người Tần Thiên nói.
- Cậu có ý tứ, nói chúng tôi trộm đồ hay sao?!
Diêu Phi Yến nghe thấy người bảo an vóc dáng thấp bé kia nói thế, lập tức cảm thấy khó chịu.
- Không, chỉ là lo lắng lỡ mà các cậu không cẩn thận đem đồ vật đặt ở trong túi, như vậy sẽ không tốt, đúng không?!
Bảo an vóc dáng thấp bé nhìn hai người Tần Thiên nói, ánh nhìn cũng hoài nghi nhìn hai người.
Diêu Phi Yến khó chịu liếc mắt nhìn người bảo an này, ngẫu nhiên đưa tay vào trong túi xách của mình tìm kiếm một hồi. Tần Thiên cũng vậy, hai người ở trong túi xách của mình tìm một lần, không có gì cả. Diêu Phi Yến đem cái ví tiền cũng mở ra vẫn là không có gì.
Người bảo an kia nhìn thấy không có vấn đề, liền để cho hai người bọn họ một lần nữa rời đi.
Thế nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, còi báo động lại một lần nữa vang lên. Hai người bảo an cũng một lần nữa ngăn cản hai người, để cho hai người bỏ đồ đạc xuống, từng người một đi ra ngoài.
Kết quả Tần Thiên đi ra ngoài không có vấn đề gì, đến lượt Diêu Phi Yến đi ra ngoài thì chuông cảnh báo lại vang lên.
- Vị tiểu thư này, không có ý gì, phiền cô đi theo chúng tôi, vì để tránh xảy ra hiểu lầm, chúng tôi sắp sửa giúp cô cởi quần áo lục soát một chút, hy vọng cô phối hợp với chúng tôi!
Người bảo an vóc dáng thấp bé kia vẻ mặt cười nhạt nhìn Diêu Phi Yến, hiển nhiên là cho rằng Diêu Phi Yến đã trộm đồ.
- Cái gì! Cởi quần áo lục soát, không thể được, cậu đây là hoài nghi tôi trộm đồ sao?
Diêu Phi Yến nhìn người an ninh này giận dữ nói, đã kiểm tra nhiều lần, nhưng cái gì cũng chưa từng kiểm tra ra, hiện tại lại muốn cô ấy cởi quần áo lục soát, đây không phải là làm nhục cô ấy sao.
- Hừ! Có đúng là cô đã trộm đồ hay không trong lòng cô biết rõ, nếu như cô thật tâm lấy ra, vậy cũng không cần phải cởi quần áo kiểm tra rồi. Nếu không, chúng tôi cũng chỉ có thể tự mình ra tay, hơn nữa, một khi phát hiện cô trộm đồ, đây chính là phải vào cục cảnh sát, tự cô suy nghĩ đi!
Tên bảo an vóc dáng thấp bé nhìn Diêu Phi Yến cười lạnh nói.
- Không sai, tiểu thư, nơi này nhiều người như vậy, cô không muốn bị mất mặt, tốt nhất là ngoan ngoãn đem đồ vật lấy ra, tiết kiệm thời gian, một khi lục soát tìm ra được thì sẽ không hay!
Một bảo an khác vóc dáng cao ráo nảy giờ vẫn không lên tiếng cũng đi đến, cây côn trật tự cũng đã đem ra, dường như muốn ra tay.
Đang nói chuyện, xung quanh đã có không ít người vây nhìn, mọi người đều nhìn về phía hai người Tần Thiên.
- Hừ! Các cậu không được nói bậy, tôi không có trộm đồ, tại sao các cậu không đi kiểm tra có phải là còi báo động của các cậu đã bị hư hay không?!
Diêu Phi Yến nhìn hai tên bảo an cả giận nói.
- Nực cười, còi báo động của chúng tôi làm sao sẽ bị hỏng, nhất định là cô đã trộm đồ, nhanh lên một chút, bằng không đừng trách chúng tôi phải ra tay!
Tên bảo an vóc dáng thấp bé nhìn Diêu Phi Yến lạnh lùng nói, nhận định Diêu Phi Yến trộm đồ.
- Đúng vậy, nhanh lên một chút, gặp hai người các cô có bộ dạng nghèo kiết xác như này, trộm đồ cũng rất bình thường!
Tên bảo an vóc dáng cao ráo cũng mở miệng nói thêm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người Tần Thiên. Bởi vì hai người ăn mặc đều rất tùy tiện, không phải quần áo hàng hiệu, ăn mặc cũng không phải rất chỉnh tề. Tần Thiên ăn mặc trang phục tùy tiện, mặc một chiếc quần đùi cũ cũ có chút phai màu, trên thân một món áo sơ mi trắng.
Diêu Phi Yến mặc tương đối chỉnh tề, thế nhưng cũng là quần áo cũ, hàng vỉa hè, toàn thân cộng lại cũng không quá vài trăm. Tuy rằng hiện tại cô ấy có khả năng mua quần áo đắt tiền, thế nhưng đã quen với sự nghèo khó, cho nên không muốn tùy tiện dùng tiền, đối với cô ấy mà nói, trang phục không quan trọng, có mặc là được.
Người bảo an kia chính là nhìn thấy hai người Tần Thiên một thân ăn mặc hàng vỉa hè, cho nên càng thêm hoài nghi hai người trộm đồ.
- Cậu... !
- Để tôi!
Diêu Phi Yến còn muốn cãi cọ với hai người bảo an này, thế nhưng đã bị Tần Thiên cản lại. Tần Thiên đưa tay kéo lấy cô ấy về phía sau, đứng ở trước mặt cô ấy, đối mặt với hai tên bảo an kia.
- Cậu có thể hoài nghi tôi trộm đồ, tôi cũng có thể hoài nghi hệ thống báo động của các cậu xảy ra vấn đề, đúng không?!
Tần Thiên nhìn hai người bảo an thản nhiên nói.
- Bớt nói nhảm, hệ thống báo động của chúng tôi sẽ không xảy ra vấn đề, chính là do các cậu trộm đồ!
Tên bảo an vóc dáng thấp bé một mực chắc chắn hai người Tần Thiên trộm đồ.
- Ha ha, xem ra là các người nhận định là chúng tôi trộm đồ, thế thì tôi cũng lười nói, chúng tôi sẽ không cho các người soát người, các người cũng không có tư cách yêu cầu chúng tôi soát người. Nếu như nhất định cho là chúng tôi trộm đồ vật bên trong, vậy các người mau báo cảnh sát đi!
Tần Thiên nhìn hai tên bảo an thản nhiên nói, có vẻ rất là bình tĩnh.
Hai người bảo an nhìn Tần Thiên, người bảo an vóc dáng thấp bé nói:
- Được, đây chính là cậu nói, theo tôi đến phòng an ninh đi, chờ cảnh sát đến đây!
- Không thành vấn đề, nhưng mà các người tốt nhất là chuẩn bị một chút, nếu là chúng tôi không có trộm đồ, tôi xem các người sẽ làm thế nào!
Tần Thiên nhìn hai người bọn họ khẽ cười nói.
Hai người bảo an khinh thường nhìn Tần Thiên, người bảo an vóc dáng cao ráo mở miệng nói:
- Nếu như hai người không có trộm đồ, chúng tôi tự nhiên sẽ thả hai người đi, nếu như hai người trộm đồ, vậy hai người cứ chờ vào đồn cảnh sát đi, đi theo chúng tôi!
Rất nhanh hai người bảo an đã dẫn hai người Tần Thiên đi đến phòng an ninh bên cạnh, để cho hai người bọn họ ngồi ở trong phòng, sau đó báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến.
- Hừ! Bây giờ hai người hối hận cũng không còn kịp rồi!
Người bảo an vóc dáng thấp bé nhìn hai người cười lạnh nói.
- Là cậu hối hận cũng không còn kịp nữa mới đúng!
Tần Thiên nhìn hai cái bảo an cười nói, tuyệt không kinh hoảng.
Hai người bảo an nhìn thái độ của Tần Thiên vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng có chút bất an, nếu thật là hai người này không có trộm đồ mà nói, thì bọn họ gặp phiền toái rồi. ...