Cảnh sát tới rất nhanh, không được mấy phút đã có hai cảnh sát đi tới, một nam một nữ, đồn cảnh sát gần bên quảng trường, nhận được báo nguy sau đó nhanh chóng chạy tới.
Người bảo an vóc dáng thấp bé thấy cảnh sát tới, liền cười híp mắt đón tiếp, nhìn người cảnh sát nam nói:
- Lưu cảnh quan, chính là hai người bọn họ trộm đồ, không thừa nhận, lại rất kiêu ngạo, mời cảnh quan đến xem!
Tên bảo an vóc dáng thấp bé nói xong tiếp theo đem sự tình còi báo động vừa rồi vang lên nói một lần cho hai người cảnh sát này.
Người cảnh sát nam ngó nhìn người bảo an vóc dáng thấp bé, nghe xong lời của hắn, gật đầu, không nói gì, sau đó quay đầu hướng phía hai người Tần Thiên nhìn lại, quét mắt nhìn hai người, sau đó mở miệng nói:
- Chào hai người, tôi là cảnh sát của đồn công an quảng trường Phân Thủy Phổ Cảnh Lưu, đây là chứng nhận cảnh sát của tôi. Hai người các cậu tên họ là gì, làm phiền đem giấy căn cước của các cậu ra ra cho tôi xem!
- Được, cảnh quan!
Tần Thiên cười cười, ngẫu nhiên đem thẻ căn cước ra, Diêu Phi Yến cũng đem thẻ căn cước ra. Vị cảnh sát nam tiếp nhận thẻ căn cước, tra nhìn một chút, không có phát hiện vấn đề gì, sau đó liền trả lại cho hai người.
- Hai vị, bọn họ hoài nghi hai vị trộm sản phẩm bên trong siêu thị, cho nên tôi mời vị tiểu thư này phối hợp một chút, cởi quần áo ra kiểm tra, do vị nữ đồng chí cảnh sát này của chúng tôi tới kiểm tra, hy vọng hai người hợp tác!
Vị cảnh sát nam ngó nhìn hai người Tần Thiên lễ phép nói.
Tần Thiên nhìn vị nam cảnh sát, gật đầu, sau đó nói:
- Việc này không thành vấn đề, nhưng mà đồng chí cảnh sát, nếu là chúng tôi không trộm đồ, chuyện này nên giải quyết như thế nào bây giờ. Phải biết rằng, đây chính là liên quan đến thanh danh của chúng tôi, bọn họ trước mặt mọi người nói xấu chúng tôi, dựa theo pháp luật, đây có thể tố bọn họ tội phỉ báng!
Lời này vừa ra tới, hai người bảo an trong lòng đều chấn động, người bảo an vóc dáng thấp bé kia tùy tiện nói:
- Tôi... Chúng tôi không có phỉ báng hai người các cậu!
- Chuyện này sau này hãy nói, sau khi kiểm tra hoàn tất, nếu mà các cậu không trộm đồ mà nói, như vậy chúng tôi sẽ để cho bọn họ nói xin lỗi hai người. Đương nhiên, cậu cũng có thể vận dụng pháp luật truy cứu quyền lợi, các cậu có thể tự mình thương nghị, bây giờ chúng tôi tới kiểm tra trước!
Vị nam cảnh sát tiếp tục nói.
- Được, không thành vấn đề, vậy hãy để cho bọn họ kiểm tra đi!
Tần Thiên nhìn sang Diêu Phi Yến nói.
- Được!
Diêu Phi Yến gật đầu.
- Phanh!
Lúc này cánh cửa phòng an ninh đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi đeo cà vạt vội vã chạy đến, cái trán đều là mồ hôi hột, nhìn qua giống như mới vừa vận động mạnh.
Người đàn ông trung niên này vừa tiến đến, thấy Tần Thiên, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, trực tiếp tái nhợt.
- Ngài... Thiên ca... !
Người đàn ông trung niên nhìn Tần Thiên, khẩn trương nói đều nói không nên lời, cả người cúi đầu, cũng không dám nhìn Tần Thiên, một bộ dáng dấp chuột thấy mèo.
- Chú biết tôi?!
Tần Thiên nhìn người đàn ông trung niên này nghi ngờ nói.
- Là... Đúng vậy, Thiên ca, tôi là quản lí của siêu thị này, siêu thị này là siêu thị Kỳ Hạ Xích của tập đoàn Tần thị, tôi bây giờ là nhân viên của cậu!
Người quản lý này nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, nói xong nhìn thoáng qua hai bảo an bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, trong lòng trực tiếp muốn bóp chết bọn họ.
Người quản lý này nghe nhân viên cấp dưới nói siêu thị có người trộm đồ, huyên náo rất lớn, cảnh sát đều tới, cho nên thân là người quản lý của siêu thị nên nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Kết quả vừa nhìn, phát hiện nhân vật trộm đồ này lại là Tần Thiên, tại chỗ thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Là người thuộc tầng lớp quản lý ở bên trong tập đoàn Tần thị đối với Tần Thiên là nhất định phải biết, để tránh sau này không cẩn thận đụng phải Tần Thiên không nhận ra được, vậy thì thê thảm.
Không nghĩ tới tuy đã nhớ kỹ nhưng vẫn gặp bi kịch, cấp dưới của mình chính là người lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như heo này. Hiện tại quản lý gần như muốn giết bọn họ, dám hoài nghi Tần Thiên trộm đồ, mẹ kiếp, người ta có vô số tài sản, cần phải trộm chút đồ của mày sao, khốn thật.
Hai tên bảo an không biết tình huống gì, thấy bộ dạng quản lý đối với Tần Thiên rất khách khí, nói cái gì nhân viên cấp dưới của tập đoàn Tần thị và vân vân, nhưng lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn hai người bọn họ. Tuy rằng hai người không biết chuyện gì xảy ra, nhưng một loại dự cảm không ổn cũng đã xông lên đầu.
- A, thì ra là như vậy, chú hãy ở một bên chờ xem, không cần nói, chúng tôi đang theo thông lệ kiểm tra rồi!
Tần Thiên nhìn quản lý nói, nói xong nhìn về phía nam cảnh sát bên cạnh, nói:
- Bắt đầu kiểm tra đi!
Vị cảnh sát nam nhìn thoáng qua Tần Thiên cùng với người quản lí có chút nghi hoặc, sau đó phân phó cho vị nữ cảnh sát kia dẫn Diêu Phi Yến vào một gian phòng nhỏ bên trong phòng an ninh đi vào kiểm tra.
Năm người Tần Thiên đứng ở bên ngoài chờ, ai cũng không nói gì, riêng quản lí rất khẩn trương, hai tên bảo an kia có chút hoảng hốt, nam cảnh sát thì có chút nghi hoặc, mà Tần Thiên vẫn là gương mặt bình tĩnh.
Diêu Phi Yến cùng với vị nữ cảnh sát kia ở bên trong một gian phòng nhỏ kiểm tra được vài phút liền đi ra. Hai người bảo an này lập tức đó là rướn cổ lên nhìn về phía nữ cảnh sát, vẻ mặt mong đợi chờ nữ cảnh sát kia tuyên bố.
- Cô gái này không có trộm đồ!
Nữ cảnh sát nhìn mọi người nói.
Lời này vừa ra tới, nhất thời hai tên bảo an cả người đều sắc mặt trắng bệch, người quản lí kia càng là vẻ sắc mặt giận dữ nhìn về phía hai người bọn họ, một bộ dạng muốn giết người.
Vị nam cảnh sát nghe xong kết quả, nhìn hai người Tần Thiên nói:
- Cảm ơn hai người đã phối hợp!
Nói xong nhìn về phía này hai người bảo an:
- Các cậu hãy nói lời xin lỗi với hai cô cậu này đi!
- Hai vị cảnh sát, việc này siêu thị chúng tôi sẽ xử lý, cũng không cần làm phiền hai vị nữa, cám ơn hai vị đã đến đây!
Quản lý lập tức đứng dậy, nhìn hai người cảnh sát nói.
- Vâng, vậy các người hãy xử lý đi, chúng tôi phải trở về!
Nam cảnh sát nói xong, nhanh chóng xoay người cùng với nữ cảnh sát kia rời đi.
Người quản lý nhìn thấy hai cảnh sát đã rời đi, trực tiếp một cái bước xa vọt tới trước mặt hai người bảo an, vung bàn tay lên tát thẳng vào mặt hai người bọn họ.
- Ba ba ba... !
- A!
- A!
Âm thanh bạt tay cùng với tiếng kêu la đau đớn vang lên, hai người bảo an kia trực tiếp bưng kín khuôn mặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn quản lý.
- Hai người ngu xuẩn các cậu, biết người mà hai cậu bắt là ai không, tập đoàn lớn nhất toàn bộ tỉnh G, ông chủ của tập đoàn Tần thị, Thiên ca. Thu nhập một phút đồng hồ của người ta bằng các cậu làm việc đến chết cả đời, cần phải tới nơi này trộm đồ sao, mắt chó của các cậu không biết nhìn, bình thường tôi nói với các cậu như thế nào?!
Quản lí nhìn hai người bảo an giận dữ hét lớn.
Hai người bảo an vừa nghe, nhất thời cả người đều choáng váng, trực tiếp sợ đến té quỵ trên đất. Tập đoàn Tần thị tồn tại, không người không biết không người không hiểu, hơn nữa có người nói bọn họ là ông chủ của cả bang hội lớn nhất khu vực phía nam, Thiên Bang.
Hai người bảo an này thế nào cũng không nghĩ tới bản thân lại đắc tội với một đại ca xã hội đen, thảo nào quản lý kinh hoảng như vậy, vẫn kêu là Thiên ca, thì ra đây chính là người hung tàn nhất toàn bộ phía nam. Hai người bọn họ cư nhiên đắc tội một người như vậy, may mắn Tần Thiên vừa rồi không có tính toán với bọn họ, nếu không, chính ở chỗ giết chết bọn họ, phỏng chừng cũng không có chuyện gì.
Nghĩ đến đây, hai người bảo an hoảng sợ, mồ hôi lạnh ứa ra, cả người phát run lên.
- Tôi... Chúng tôi không biết!
Hai người bảo an vẻ mặt hoảng sợ nhìn quản lí, quỳ trên mặt đất. Tên bảo an vóc dáng thấp bé ban đầu rất phách lối bây giờ lại sợ đến mức trực tiếp tè ra quần, vẻ mặt tro tàn, giống như chó nhà có tang, không còn vẻ phách lối trước đó nữa.
- Hừ!
Tần Thiên nhìn bọn họ hừ lạnh một tiếng, ngẫu nhiên xoay người, quản lý nhìn Tần Thiên vẻ mặt gượng cười nói:
- Thiên ca, cậu muốn xử lý như thế nào?
- Không nên hỏi tôi, phải hỏi cô ấy!
Tần Thiên chỉ vào Diêu Phi Yến bên cạnh nhìn quản lý nói.
Quản lý lập tức nhìn về phía Diêu Phi Yến, ông ấy không biết Diêu Phi Yến là ai, thế nhưng trong lòng suy đoán có thể là người phụ nữ của Tần Thiên, vì vậy thận trọng nói:
- Chị dâu, chị cảm thấy nên xử lý như thế nào a, nếu không tôi để cho bọn họ xin lỗi chị, sẽ đuổi việc hai người bọn họ, chị cảm thấy thế nào?
Diêu Phi Yến nghe được quản lý cư nhiên gọi cô ấy là chị dâu, nhất thời có chút hài lòng, sắc mặt khẽ trở nên hơi đỏ lên, nhưng sự căm hận đối với hai tên bảo an này cũng không có bất kỳ giảm thiểu nào.
- Được, để cho bọn họ xin lỗi!
Diêu Phi Yến nhìn quản lý nói.
- Vâng!
Quản lý lập tức gật đầu nói, quay đầu nhìn hai người bảo an cả giận nói:
- Không nghe được chị dâu nói sao, cút đến xin lỗi!
Hai tên bảo an nghe được lời của quản lý, lập tức bò đến trước mặt Diêu Phi Yến, cúi đầu nói:
- Xin lỗi, bọn em có mắt không tròng, có mắt không nhìn được Thái Sơn, bọn em đã nói xấu chị, bọn em xin lỗi!
- Xin lỗi, xin chị tha thứ cho bọn em, bọn em đảm bảo không có lần sau, van cầu chị tha thứ cho em!
Tên bảo an vóc dáng cao ráo cũng nói.
Thế nhưng Diêu Phi Yến cũng không có phản ứng gì, còn Tần Thiên thì cũng không để ý tới.
Quản lý nhìn thấy hai người Tần Thiên như vậy, vội vàng hướng về phía hai bảo an cả giận nói:
- Không muốn chết thì tiếp tục nói xin lỗi cho tôi, đến khi nào Thiên ca cùng với chị dâu hài lòng mới thôi!
Hai người bảo an này nghe theo lời quản lý nói, nhanh chóng trực tiếp dập đầu tạ tội, quay sang hai người Tần Thiên liên tục dập đầu, tiếng dập đầu một cái rồi một cái vang lên.
- Xin lỗi Thiên ca, xin lỗi chị dâu, bọn em cũng không dám nữa!
- Đúng vậy, bọn em có chết cũng không dám nữa, xin anh chị tha thứ cho chúng em!
- Xin anh chị tha thứ cho chúng em!
- Cầu anh chị tha thứ cho bọn em!
Hai tên bảo an không ngừng xin lỗi, liều mạng dập đầu, đầu đều sứt mẻ.
Tần Thiên nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, không có có bất kỳ đồng cảm, bởi vì đây là bọn họ tự tìm. Tùy tiện nói xấu người khác, trước mặt mọi người yêu cầu một cô gái cởi quần áo kiểm tra, để cho cô ấy mất hết mặt mũi, nhưng lại kiêu ngạo không gì sánh được, mắt chó coi thường người khác, người như vậy phải nên bị nghiêm phạt.
- Vốn các người là vì siêu thị bắt kẻ trộm, là chuyện tốt, nhưng hành vi của hai người quá kiêu ngạo, còn mắt chó coi thường người khác, trước mặt mọi người nhục mạ một cô gái. Nếu là mọi khi hai người căn bản không có cơ lại ở chỗ này nói chuyện, nhưng hôm nay tâm tình của tôi tốt, quản lý, tự ông giải quyết đi, chúng ta đi thôi!
Tần Thiên nhìn sang Diêu Phi Yến nói, nói xong trực tiếp kéo tay cô ấy đi ra bên ngoài. Tần Thiên lười ra tay giáo huấn nhân vật nhỏ như vậy, không có ý nghĩa gì, còn làm mất thân phận của cậu ấy.
- Thiên ca đi thong thả!
Quản lý thấy hai người Tần Thiên đã đi ra ngoài, vội vàng hô, nhanh chóng chạy tới mở rộng cửa cho hai người, tiễn hai người rời khỏi siêu thị, sau đó về lại trong phòng an ninh.
Lúc này, hai người bảo an kia còn quỳ trên mặt đất, cả người lạnh run, hiển nhiên sợ không ít.
- Các cậu... !
- Quản lý, là hệ thống báo động của chúng ta bị hỏng, không phải vấn đề khách hàng!
Lời của quản lý còn chưa nói hết, một nhân viên siêu thị liền từ bên ngoài đi vào, nhìn ông ấy nói.
Hai người bảo an kia nghe thấy lời của nhân viên kia nói, thiếu chút nữa tức chết rồi.
- Hừ! Hai người các cậu, mau thu dọn đồ đạc cút khỏi nơi này, tiền lương tháng này cũng đừng nghĩ lấy!
Quản lý nhìn hai người bảo an trên đất lạnh lùng nói, nói xong liền xoay người rời đi.
Hai người bảo an nghe được lời quản lý nói, trực tiếp ngã trên mặt đất, vẻ mặt tro tàn...