Sau khi đã được hai người bảo an mắt chó coi thường người khác quỳ trên mặt đất xin lỗi, tâm tình của Diêu Phi Yến đã tốt hơn. Từ bên trong siêu thị đi ra, hai người Tần Thiên mười ngón tay đan chặt vào nhau, trông như một đôi nam nữ yêu nhau, cộng thêm sắc mặt Diêu Phi Yến hồng hồng, nhìn qua càng giống hơn.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Diêu Phi Yến như vậy, không nhịn được trêu nói:
- Mặt của cô làm gì đỏ như vậy?!
- A... Có sao, có thể là do trời nóng nực á mà!
Diêu Phi Yến đột nhiên bị Tần Thiên hỏi như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của cô ấy như vậy, nhịn không được nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Thật không, rốt cuộc là do trời nóng, hay là bởi vì nắm tay của tôi, trong lòng nghĩ đến tôi cho nên mặt mới đỏ!
- A... Không có... Cậu... Cậu nói bậy, tôi không có!
Diêu Phi Yến bị Tần Thiên nói như vậy, cả người đều trở nên nóng ran ửng đỏ, trực tiếp cúi đầu, không dám nhìn Tần Thiên.
- Ha ha ha... Được rồi!
Tần Thiên nhìn thấy cô ấy như vậy, cười phá lên, nghĩ thầm nếu tiếp tục trêu chọc cô ấy đôi câu nữa mà nói, phỏng chừng cô ấy có thể sẽ cúi xuống đất tìm khe chui.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên không tiếp tục đùa giỡn với cô ấy, nắm tay cô ấy hướng đi ra bãi đỗ xe.
Còn Diêu Phi Yến trong lòng thầm mắng Tần Thiên là người xấu, biết rõ cô ấy như vậy còn cố ý đùa giỡn, thật là xấu hổ.
Hai người lên xe, Tần Thiên khởi động xe, lái xe chạy trở về trường học.
Dọc theo đường đi hai người Diêu Phi Yến cùng với Tần Thiên đều không nói gì, bởi vì cả người Diêu Phi Yến vẫn còn đang rất xấu hổ, trong lòng nghĩ đến mối quan hệ với Tần Thiên.
- Mình và Tần Thiên tay trong tay trước mặt mọi người, mười ngón đan chặt vào nhau, đây coi là quan hệ như thế nào. Tần Thiên không cự tuyệt mình, đây là thầm chấp nhận mình là bạn gái của cậu ấy sao. Nếu là dạng như vậy, vậy thì thật tốt quá.
Trong lòng Diêu Phi Yến chính là muốn như vậy, cô ấy muốn trở thành bạn gái của Tần Thiên. Từ giây phút hai người bắt đầu hai tay nắm nhau, Diêu Phi Yến phát hiện bản thân xác thực là thích Tần Thiên, hơn nữa còn là đã sớm thích Tần Thiên rồi.
Bất cứ người con gái nào, gặp phải Tần Thiên một anh chàng đẹp trai giàu có như này cũng sẽ thích, huống chi Tần Thiên còn giúp Diêu Phi Yến nhiều như vậy, lâu ngày sinh tình, không cảm thấy yêu thích, đó mới là lạ.
Chỉ là, Diêu Phi Yến không có khả năng xác định Tần Thiên có đúng là thích cô ấy hay không, bởi vì Tần Thiên vẫn không hề thừa nhận, vậy thì có hai loại khả năng, thích cô ấy và không thích cô ấy.
Từ chuyện vừa rồi Tần Thiên cố ý đùa giỡn cô ấy đến xem, Tần Thiên tuyệt đối là biết rõ tâm tư của cô ấy. Biết rõ tâm tư của cô ấy, còn đùa giỡn cô ấy, ở Diêu Phi Yến xem ra, đây tuyệt đối là trăm phần trăm thích cô ấy.
Chỉ là, Tần Thiên vì sao không nói ra miệng, đây chính là ép bức Diêu Phi Yến mà.
Trên thực tế, so với suy nghĩ của Diêu Phi Yến không sai biệt lắm. Tần Thiên đúng là đối với cô ấy có chút tình ý, nhưng bởi vì bận tâm đến lời hứa trước đó với mấy bà vợ ở nhà, không thể tiếp tục thu nạp bạn gái. Cho nên Tần Thiên vẫn còn có chút do dự, tạm thời là không cho Diêu Phi Yến đáp án, quyết định từ từ sẽ đến, dẫn Diêu Phi Yến về nhà, để cho các bà vợ biết một chút, xem bọn họ có phản ứng gì, sau đó mới quyết định.
Dọc theo đường đi, hai người có tâm tư, suy nghĩ một chút, xe đã đến cửa trường học.
Tần Thiên trực tiếp lái vào, lái đến lầu dưới ký túc xá mà Diêu Phi Yến ở, ngừng lại, xuống xe, Tần Thiên chủ động dắt lấy cánh tay của Diêu Phi Yến, đi lên trên lầu.
Điều này làm cho Diêu Phi Yến mừng rỡ trong lòng, xem ra Tần Thiên là thật sự thích mình, nhất thời trong lòng Diêu Phi Yến không nhịn được kích động, trên mặt không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười, trong đầu bắt đầu suy nghĩ mông lung...
- Này, cô ở đây cười ngu cái gì vậy, mở cửa đi!
Tần Thiên gõ đầu Diêu Phi Yến một cái nói.
- A... !
Diêu Phi Yến cả kinh, lúc này mới phát hiện đã đi tới cửa, nhất thời sắc mặt quýnh lên, vội vàng buông cánh tay Tần Thiên ra, thò tay vào túi lấy chìa khóa ra mở cửa, dẫn Tần Thiên tiến vào bên trong.
Hai người bọn họ đem đồ đạc đặt ở trong phòng bếp, Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên nói:
- Cậu ở nơi này chờ tôi một chút, tôi đi kêu mấy đứa nhỏ đến, cậu cứ thoải mái, muốn uống gì thì lấy ở trong tủ lạnh, cứ xem như ở nhà của mình, không cần khách sáo!
- Ừm, đi đi!
Tần Thiên gật đầu, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn một chút gian nhà của Diêu Phi Yến.
Căn nhà thật lớn, có hơn một trăm mét vuông, trang trí cũng vô cùng tinh mỹ, đây đều là công lao của Phong Tử. Ngay từ đầu Diêu Phi Yến chỉ muốn một nơi hơn mười mét vuông có thể ngủ, thế nhưng Phong Tử biết Diêu Phi Yến cùng với Tần Thiên có mối quan hệ không phải tầm thường, cho nên không dám chậm trễ, mạnh dạn chọn một căn nhà này giao cho Diêu Phi Yến, Diêu Phi Yến từ chối không được cũng chỉ có thể ở lại.
- Đô đô đô... !"
Lúc này, điện thoại di động của Tần Thiên rung động vang lên. Tần Thiên lấy ra vừa nhìn, thấy tên hiện ra trên màn hình, trên mặt không khỏi lộ xảy ra vẻ bất ngờ, vì số điện thoại người gọi đến là Mạc Tiêu Vũ. Tần Thiên nhìn một chút, sau đó liền nhấn nút trả lời.
- Alo! Là Tần Thiên sao, em là Mạc Tiêu Vũ... Em đã đến thành phố Quang Châu!
Điện thoại chuyển được, giọng nói bên kia truyền đến là của Mạc Tiêu Vũ, nghe có chút không trôi chảy, nghe có vẻ khẩn trương.
- Là anh đây, bây giờ em ở địa phương nào?
Tần Thiên hỏi.
- Em còn chưa tới, đại khái còn khoảng một giờ nữa mới đến trạm xe lửa của thành phố Quang Châu!
Mạc Tiêu Vũ ở bên kia nói.
- Được, vậy để anh đi đón em, em đến nơi thì điện thoại cho anh!
- Dạ dạ, cảm ơn anh, khi nào đến nơi em sẽ gọi điện thoại cho anh!
Mạc Tiêu Vũ nói xong liền cúp máy, Tần Thiên cất điện thoại di động vào.
Lúc này Diêu Phi Yến cũng mang theo bọn nhỏ đã trở về. Những đứa trẻ kia đều nhận ra Tần Thiên, sau khi nhìn thấy Tần Thiên toàn bộ đều hưng phấn tiến đến vây xung quanh Tần Thiên.
- Anh Tần Thiên!
- Anh Tần Thiên!
- Anh Tần Thiên, em muốn được ôm một cái... !
Một đám trẻ tranh nhau đòi được ôm, trực tiếp khiến Tần Thiên cho áp ngã trên ghế sa lon.
- Ha ha ha... Được được được, ôm một cái, ôm một cái, các em có ngoan hay không?
Tần Thiên mỗi tay ôm mấy đứa trẻ, nhìn bọn chúng cười hỏi. Lúc này, lũ trẻ đã không có rụt rè như lúc ban đầu, hoạt bát hơn rất nhiều, tinh thần diện mạo cũng đã khá hơn nhiều. Trước đây bọn chúng trông rất gầy và thiếu sức sống nhìn thấy khiến cho người khác phải đau lòng, hiện tại cơ bản đều đã có dáng vẻ của những đứa trẻ bình thường.
- Cậu trước chơi đùa cùng với bọn trẻ, tôi đi chuẩn bị cơm tối!
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên nói.
- Được, đi đi!
Tần Thiên gật đầu, tiếp tục chơi đùa với đám trẻ này, đồng thời âm thầm tra nhìn một chút thể trạng của những đứa bé này, phát hiện cũng không tệ. Thân thể của Hoàng Hoàng cũng không có bất kỳ dị thường gì, Tần Thiên cũng yên lòng.
- Đến đây, những người bạn nhỏ, chúng ta xem ti vi có được hay không?
Tần Thiên nhìn bọn trẻ hỏi.
- Dạ vâng!
Đám con nít đều đồng thanh trả lời.
- Tốt lắm, tất cả ngồi đàng hoàng, chúng ta xem phim hoạt hình nha!
Tần Thiên nói xong mở ti vi lên, tìm kiếm vài đài, tìm được một đài truyền hình đang phát phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xám, đám nhỏ nhìn thấy sau đó lập tức hô to muốn xem.
- Chúng em muốn xem Cừu Vui Vẻ!
- Xem Cừu Vui Vẻ!
- Được được, không thành vấn đề, vậy thì xem Cừu Vui Vẻ!
Tần Thiên cười nói, buông điều khiển từ xa xuống, cùng đám trẻ con này xem phim hoạt hình chờ đợi cơm tối.
Trong phòng bếp, Diêu Phi Yến nhìn thấy Tần Thiên cùng với đám trẻ xem ti vi, đột nhiên cô ấy cảm giác có hương vị hạnh phúc không gì sánh được. Thật giống như cô ấy và Tần Thiên là một cặp vợ chồng, những đứa trẻ kia là các con của cô ấy, cô ấy đang làm đồ ăn, Tần Thiên làm bạn với trẻ nhỏ, như vậy thật hoàn hảo.
- Muốn thật sự trở thành như vậy, như thế thật là tốt biết bao!
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên cùng với lũ trẻ, trong miệng làu bàu nói. ...
Ăn xong cơm tối, Tần Thiên rời khỏi trường học, lái xe trở về nhà, để lại xe ở nhà, sau đó đi tàu điện ngầm đến nhà ga xe lửa.
Vốn là Tần Thiên muốn trực tiếp lái xe đi, nhưng bây giờ là thời điểm cao điểm, đoạn đường đến trạm xe lửa sẽ rất đông đúc, đoán chừng sẽ kẹt xe, cho nên Tần Thiên dứt khoát đi tàu điện ngầm đến đó.
Từ trạm dừng đến đây vừa vặn hết một giờ đồng hồ, Mạc Tiêu Vũ đã đến trạm xe lửa, đang tại cửa ra của trạm xe lửa bên kia chờ Tần Thiên.
Tần Thiên đi tàu điện ngầm mất 20 phút thì đến nơi, rời khỏi tàu điện ngầm, Tần Thiên đi đến vị trí mà Mạc Tiêu Vũ đã nói, rất nhanh đã thấy được Mạc Tiêu Vũ đang kéo một cái rương hành lý to lớn đứng ở ven đường.
- Tiểu Vũ!
Tần Thiên hướng về phía cô ấy phất phất tay.
- Tần Thiên!
Mạc Tiêu Vũ nhìn thấy Tần Thiên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, kéo lấy rương hành lý nhanh chóng đi tới Tần Thiên bên này.
- Thế nào đột nhiên đến đây vậy, cũng không nói cho anh một tiếng, anh trước chuẩn bị tốt một chút!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ cười nói, đưa tay nhận lấy rương hành lý của cô ấy, dẫn theo cô ấy hướng phía trạm xe lửa mà đi.
- Em quên mất!
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên có chút ngượng ngùng nói.
- Được rồi, lần này tới thành phố Quang Châu dự định làm gì, du ngoạn hay là học tập a!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ hỏi.
- Em tới là để thực tập, em đến học viện Mỹ thuật tại thành phố Quang Châu thực tập, làm trợ giáo cho lớp mỹ thuật tạo hình!
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên, gương mặt hài lòng nói.
- Trợ giáo? Thực tập, em nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi sao?!
Tần Thiên với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Tiêu Vũ, không nghĩ tới Mạc Tiêu Vũ nhanh như vậy đã tốt nghiệp.
- Không phải, em chỉ là sớm hoàn tất học phần. Em theo ông của em đã học được đôi chút, trong trường cũng không học được thêm cái gì, cho nên em muốn làm giáo viên, thể nghiệm một chút. Ông của em cũng muốn cho em đi làm giáo viên, ông nói kỹ năng hội họa của em đã đạt đến một trạng thái bão hòa, đi trải nghiệm đối với việc tiến thêm một bước lớn trong tranh vẽ của em mới có lợi!
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên giải thích.
- À, thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng em nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi chứ!
- Không có a! Em đói bụng rồi, Tần Thiên, chúng ta đi ăn cơm đi, em mời anh!
- Như vậy sao được, nơi này là thành phố Quang Châu, anh là chủ nhà, đương nhiên là do anh mời, làm sao có thể để cho em mời, có đúng hay không?!
Tần Thiên cười nói.
- Dạ dạ, vậy được rồi, em muốn ăn thật nhiều thật nhiều, em đói bụng lắm rồi!
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên có chút ngượng ngùng nói, ngồi xe lửa hơn 5 tiếng đồng hồ, bụng đều đói đến cồn cào.
- Không thành vấn đề, muốn ăn bao nhiêu đều có, chỉ sợ em ăn không vô!
Tần Thiên cười nói, nói xong liền gọi điện thoại cho Phong Tử, để cho cậu ấy đến nhà hàng đặt một bàn tiệc, chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ bọn họ đi qua, sau khi nói xong Tần Thiên liền dẫn Mạc Tiêu Vũ đi đến tàu điện ngầm...