- Tần Thiên, em ở nhà của anh có tiện hay không, mấy chị có ghen hay không a?!
Từ bên trong quán rượu đi ra, Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, cô ấy vốn là muốn ở khách sạn, thế nhưng Tần Thiên lại mời cô ấy về nhà ở, điều này làm cho cô ấy cảm thấy rất không được tự nhiên.
- Chắc chắn sẽ không, các cô vợ của anh rất là hiểu chuyện!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ cười nói.
- Vậy thì tốt rồi!
Mạc Tiêu Vũ gật đầu, sau đó đi theo Tần Thiên lên xe. Phong Tử đã chuẩn bị xe đưa hai người Tần Thiên về nhà. ...
Chạy được không bao lâu, Phong Tử đã lái xe chở Tần Thiên về đến trước cửa nhà, xuống xe, Tần Thiên dẫn Mạc Tiêu Vũ đi vào bên trong nhà. Mọi người đang ở bên trong phòng khách xem ti vi, thấy Tần Thiên mang theo Mạc Tiêu Vũ trở về, lập tức đều nhìn lại.
- Khụ khụ, để anh giới thiệu một chút, vị này chính là Mạc Tiêu Vũ, cháu gái của danh họa Nghi Lão, tới nơi này thực tập, đêm nay sẽ ở chỗ này một đêm!
Tần Thiên nhìn chúng nữ giới thiệu.
- Xin chào mọi người, em là Mạc Tiêu Vũ!
Mạc Tiêu Vũ nhìn chúng nữ ân cần thăm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, cô ấy biết Tần Thiên có mấy người bạn gái, thế nhưng không nghĩ tới có thể nhiều đến vậy, gần cả trăm người, quá kinh khủng.
- Hoan nghênh!
Chúng nữ đứng lên, nhìn Mạc Tiêu Vũ nói.
- Bọn chị đã chuẩn bị cho em một phòng, để chị dẫn em đi xem!
Triệu Nhã Chi đi tới trước mặt Mạc Tiêu Vũ cười nói. Tần Thiên trước đó đã điện thoại nói với các cô ấy, cho nên bọn họ sớm đã thu dọn xong phòng trống.
- Em cảm ơn!
Mạc Tiêu Vũ liền đi theo Triệu Nhã Chi đi lên lầu.
Hai người vừa đi, chúng nữ nhanh chóng xông tới, một tay bắt lấy Tần Thiên đè lại trên ghế sa lon, nhìn Tần Thiên tranh nhau nói.
- Không phải anh nói không tìm phụ nữ nữa sao?!
- Đúng vậy, đồ háo sắc, nói không giữ lời!
- Bọn em không thèm để ý đến anh nữa!
- Nói mau, hai người có quan hệ như thế nào?
- Đúng đó, nói mau, có quan hệ như thế nào?
Mọi người lộ ra bộ dạng thẩm tra phạm nhân nhìn Tần Thiên liên tục nói, Tần Thiên một trận không nói được gì.
- Bọn anh chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, căn bản không phải có ý như bọn em nghĩ, bọn anh biết nhau qua buổi triển lãm tranh, Tây Đảo Hợp cũng đã gặp!
Tần Thiên nhìn chúng nữ nói.
- Đúng vậy, em đã gặp, là vào năm ngoái!
Tây Đảo Hợp gật đầu, nhớ lại thời điểm năm ngoái, đã từng gặp Mạc Tiêu Vũ ở buổi triển lãm tranh được Nghi Lão giới thiệu.
- Thật không?
- Xác định không có quan hệ sao?
- Xác định không có đối với con gái nhà người ta có ý niệm bất lương gì trong đầu sao?
- Chắc chắn sẽ không ở sau lưng bọn em ăn vụng sao?
- Dám chắc sẽ không nửa đêm chạy vào phòng người ta sao?
Tần Thiên:
- ... !...
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, hơn sáu giờ Tần Thiên đã rời giường, hôm nay là thứ Hai, Mạc Tiêu Vũ phải đi đến trường học báo danh, chính thức học tập.
Tần Thiên dẫn theo cô ấy ra bên ngoài ăn bữa sáng, sau đó lái xe đưa cô ấy đi tới học viện Mỹ thuật tại thành phố Quang Châu.
Học viện Mỹ thuật tại thành phố Quang Châu là một trong trường học trọng điểm của tirng G, cùng một cấp bậc với đại học Quang Châu. Năm đó lúc Tần Thiên thi đại học nguyện vọng đầu tiên của cậu ấy là vào học viện Mỹ thuật thành phố Quang Châu, kết quả kém may mắn không có trúng tuyển.
- Tần Thiên, ông của em dặn em hỏi anh một chuyện, tại sao anh không đi tìm ông ấy học vẽ vậy?
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên nói.
- Chuyện này, gần đây tương đối bận rộn, chờ ta có thời gian rảnh nhất định sẽ đến!
Tần Thiên cười nói, hiện giờ nào có thời gian ở không mà đi học vẽ, kế hoạch thống trị cùng với hy vọng của cả tu luyện giới đều còn chưa hoàn thành, đợi đối phó đây hết thảy rồi hãy nói sau.
- Được rồi, em còn chưa có chỗ ở đúng không, sau này em hãy ở lại nhà của anh đi, nơi này đến trường học cũng tương đối gần, chỉ có chừng mười kilomet, đến lúc đó anh đưa cho em một chiếc xe, em biết lái xe không, có hộ chiếu không?
Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ hỏi.
- A... Không cần phiền phức như vậy, em không có ý định ở lại, đến lúc đó em ở cạnh trường học thuê một phòng trọ là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy!
Mạc Tiêu Vũ vội vàng chối từ, Tần Thiên đối với cô ấy tốt như vậy, khiến cho cô ấy có chút được quan tâm mà lo sợ.
- Không được, cứ như quyết định vậy đi, một mình em tới đây không quen với cuộc sống nơi này, nhiều nguy hiểm. Nếu như ông của em biết anh không chiếu cố em thật tốt, khẳng định sẽ tức giận, quyết định như vậy, không cần em nói!
Tần Thiên cười nói.
- Vậy... Cảm ơn anh!
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên cảm kích nói, sắc mặt khẽ trở nên hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Tần Thiên vừa lái xe, một bên trò chuyện cùng với Mạc Tiêu Vũ, gần hai mươi phút, hai người đã đi tới học viện Mỹ Thuật thành phố Quang Châu. Tần Thiên trực tiếp lái xe vào, tìm một nơi ngừng xe, sau đó dẫn Mạc Tiêu Vũ đi vào bên trong trường học.
Lúc sáng sớm, không ít học sinh đều vội vàng đi học, thấy Mạc Tiêu Vũ bên cạnh Tần Thiên, một đám nhất thời hai mắt chiếu sáng.
Hôm nay Mạc Tiêu Vũ ăn mặc một thân Bohemian váy dài, thuộc về phong cách thời trang của châu Âu, phía sau lưng cùng với trước ngực đều lộ ra hơn phân nửa. Hai ngọn núi cao vót trước ngực vẽ ra một khe rãnh cực kỳ đoạt mắt, thoạt nhìn cực kỳ mê người, cộng thêm khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ của Mạc Tiêu Vũ, không ít nam sinh mắt đều nhìn chằm chằm cô ấy không buông, giống như bị đóng đinh dán chặt vào, khiến cho Mạc Tiêu Vũ rất là khó hiểu.
- Nhìn cái gì vậy, có tin tôi đánh cậu hay không?!
Tần Thiên nộ quát trừng mắt với mấy nam sinh bên cạnh đang chảy nước miếng vẻ mặt hèn mọn nhìn Mạc Tiêu Vũ. Mấy thằng này vẫn theo nhìn chằm chằm, làm cho Tần Thiên rất là khó chịu.
- Khốn kiếp, nhìn vài cái mà thôi, hô hào cái gì?!
Mấy nam sinh hèn mọn trước mặt mọi người cãi lại Tần Thiên.
- Ba!
- A... !
Một tiếng tát tay cùng với một tiếng hét thảm trong nháy mắt vang lên. Tần Thiên trực tiếp vung một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt tên nam sinh hèn mọn cãi lại kia, một cái tát khiến cho nó té lăn ở trên mặt đất.
- Tần Thiên... !
Mạc Tiêu Vũ vội vàng kéo cánh tay Tần Thiên lại.
- Mẹ nó, thằng nhãi này, mày dám đánh tao, con mẹ nó mày biết đại ca của tao là ai không?
Thằng nam sinh bị Tần Thiên đánh đứng lên, bụm mặt, nhìn Tần Thiên la hét. Mấy thằng khốn khác cũng nhanh chóng vây lấy Tần Thiên, một bộ muốn gây chuyện, học sinh chung quanh đều là dừng bước, đều nhìn lại.
- Thằng kia không phải là người của Đao Ca hay sao, thế nào bị người ta đánh a?!
- Mẹ ơi, có người lại dám đánh người của Đao Ca, không muốn sống nữa hay sao?!
- Thằng nhãi này, nó mới tới sao, dám đánh người của Đao Ca!
- Đoán chừng là, nó chết chắc rồi!
Bên trong đám người ầm ĩ bàn tán.
- Hừ! Có nghe hay không, thằng nhóc, ông mày là người của Đao Ca, mày lại dám đánh tao, thực sự là không muốn sống!
Thằng kia nhìn Tần Thiên phách lối nói.
Tần Thiên hoàn toàn không để ý tới, nhìn hai thằng sinh viên vây trước mặt mình, lạnh lùng nói:
- Tao không quản mày là người của Đao Ca Cẩu Ca gì, cút ngay cho tao, bằng không đánh chết mày!
- Khốn nạn, thằng nhãi con, lại dám lớn lối như vậy, còn dám mắng chửi Đao Ca, mấy anh em, ra tay, đánh chết nó!
Thằng sinh viên láu cá bị Tần Thiên đánh lúc nảy giận dữ nói, nhanh chóng kêu gọi đồng bọn bên cạnh ra tay với Tần Thiên.
- Ba ba ba ba... !
- A... !
Một trận bạt tay vang dội vang lên, mấy nam sinh hèn kia còn không kịp giơ tay lên, trên mặt mỗi người trực tiếp bị hung hăng tát cho một cái, trực tiếp bị tát trở mình té ngã trên mặt đất, bụm mặt thảm kêu lên.
Người chung quanh nhìn thấy một trận kinh ngạc, cũng còn không thấy rõ Tần Thiên thế nào ra tay, mấy thằng này đã ngã xuống, còn tưởng là ảo giác.
- Một đám ngu dốt, chúng ta đi!
Tần Thiên khinh thường nhìn đám nam sinh trên đất kia, sau đó kéo cánh tay Mạc Tiêu Vũ đi đến trong sân trường.
- Tần Thiên, anh đánh bọn nó như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không a. Nghe khẩu khí của bọn nó, tên Đao Ca gì đó dường như rất lợi hại, không phải người đơn giản!
Mạc Tiêu Vũ lo lắng nói.
- Yên tâm, sẽ không sao đâu, ở thành phố Quang Châu này còn không có ai dám gọi tên anh!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ cười nói.
Mạc Tiêu Vũ gật đầu, không nói gì thêm, trên mặt vẫn còn có chút lo lắng, tuy rằng cô ấy biết Tần Thiên lợi hại. ...
Rất nhanh, Tần Thiên cùng với Mạc Tiêu Vũ đã đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng bên trong trường học này. Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi đang ở nơi đó chờ bọn họ. Người đàn ông này chính là hiệu trưởng của học viện Mỹ thuật thành phố Quang Châu, Nhâm Chí Cường, cũng là học trò của ông Mạc Tiêu Vũ. Lần này cô ấy tới nơi này thực tập cũng là bởi vì nguyên nhân này, là có người quen.
- Tiểu Vũ, cháu tới rồi, đến đây, ngồi xuống đi!
Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ khách khí nói.
- Dạ, cảm ơn chú Nhâm!
Mạc Tiêu Vũ nói xong liền cùng Tần Thiên bên cạnh ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
Nhâm Chí Cường rót cho mỗi người một chén nước, sau đó ngồi đối diện với hai người bọn họ.
- Tiểu Vũ, thân thể lão sư có khỏe không?
Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ hỏi.
- Thân thể của ông vẫn tốt, ông thường nhắc đến chú Nhâm với con, nói chú là người học trò rất giỏi mà ông đã dạy. Đây là ông của con muốn con giao cho chú!
Mạc Tiêu Vũ vừa nói một bên từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho chú ấy.
Nhâm Chí Cường cầm lấy nhìn thoáng qua, đeo kính mắt vào, sau đó mở thư ra, nhìn một chút, sau đó cất vào.
- Được, Tiểu Vũ, con đi theo chú, chú dẫn con đi xem một chút hoàn cảnh công tác!
Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ nói.
- Dạ!
Mạc Tiêu Vũ gật đầu, hai người Tần Thiên đi theo Nhâm Chí Cường rời khỏi căn phòng.
Nhâm Chí Cường dẫn theo hai người Mạc Tiêu Vũ đi tới bên trong phòng làm việc hệ mỹ thuật tạo hình, giới thiệu cho Mạc Tiêu Vũ một chút giáo viên trong này, hướng dẫn cho cô ấy những điều cần phải làm trong lúc công tác, sau đó chuẩn bị cho cô ấy một cái bàn làm việc, rốt cuộc cũng kết thúc buổi giới thiệu.
- Tiểu Vũ, buổi trưa chú mời con ăn cơm, con làm việc xong rồi chờ chú, sau khi tan lớp chú đến gặp con!
Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ nói.
- Dạ, vậy thì cảm ơn chú Nhâm!
Mạc Tiêu Vũ nói.
Sau đó Nhâm Chí Cường rời đi.
- Tần Thiên, cảm ơn anh đã theo em đến, anh hãy trở về đi, chuyện kế tiếp tự em là được rồi!
Mạc Tiêu Vũ nhìn Tần Thiên cười nói.
- Được, vậy anh đi về trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, buổi tối tan học anh tới đón em!
Tần Thiên nói xong liền rời đi. ...
- Đao Ca, chính là thằng nhãi kia, rất kiêu ngạo, còn mắng anh là chó!
Tại cửa phòng làm việc hệ Mỹ thuật tạo hình.
Vừa rồi mấy thằng nam sinh láu cá bị Tần Thiên giáo huấn một trận, một thằng trong đó chỉ vào Tần Thiên mới từ bên trong phòng làm việc đi ra, quay sang một tên nam sinh tóc hớt moi cường tráng bên cạnh nói.
Nam sinh này cao 1m85, vóc người cường tráng, cơ thể lực lưỡng, nhìn qua vô cùng uy mãnh, trên cổ có một cái thẹo thật dài, giống như con rết, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Người này chính là Đao Ca.
- Hừ! Mới vừa đánh người của tao, không biết sống chết, kêu hắn đến đây!
Đao Ca nhìn Tần Thiên nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, để cho đám nam sinh láu cá kia đi tới.
- Vâng, Đao Ca!
Đám nam sinh láu cá kia nhanh chóng chạy tới chỗ của Tần Thiên. ...