Tần Thiên mới từ phòng làm việc của hệ mỹ thuật tạo hình đi tới, liền thấy một thằng trong đám nam sinh láu cá mới vừa rồi bị Tần Thiên đánh chạy tới phía cậu ấy. Ở phía sau thằng này cách đó không xa, còn có một đám người đang đứng, toàn bộ đều nhìn cậu ấy, nhìn bộ dáng kia Tần Thiên nhận thấy dường như là tới tìm cậu ấy báo thù.
- Mày chạy tới là gọi tao sang bên kia sao, sau đó trả thù tao, đúng không?!
Thằng sinh viên láu cá này vừa mới chạy đến trước mặt Tần Thiên, còn chưa mở miệng, Tần Thiên đã mở miệng trước trực tiếp nói ra ý đồ của cậu tao.
Nam sinh láu cá nhất thời sửng sốt:
- Làm sao mày biết?!
- Rõ ràng như vậy còn không nhìn ra sao, ngu dốt, lẽ nào bọn mày còn muốn mời tao đến uống trà à?!
Tần Thiên trợn mắt nhìn thằng đó một cái, thằng này cũng không khách sáo liếc lại Tần Thiên một cái.
- Mày... Mày quá kiêu ngạo, theo tao đến, gặp lão đại của bọn tao!
Nam sinh láu cá nộ chỉ vào Tần Thiên quát lên, xoay người đi đến chỗ Đao Ca bên kia, thế nhưng đi được hai bước thằng này phát hiện Tần Thiên không có đi theo, mà là hướng phía bên cạnh bỏ đi. Nam sinh láu cá vừa nhìn, lập tức đuổi theo, ngăn ở trước mặt Tần Thiên.
- Mày không nghe được lời tao mới vừa nói sao, kêu mày đi theo tao, mày bị điếc à!
Nam sinh láu cá nhìn Tần Thiên vô cùng tức giận.
Tần Thiên tùy ý quét mắt nhìn thằng này một cái, chậm rãi nói:
- Mày có bị ngu không vậy, mày kêu tao đi thì tao phải đi sao, mày cho mày là ai, tao sẽ không đi qua, mày có thể làm gì tao?
- Taoo... !
Nam sinh láu cá nhìn Tần Thiên trực tiếp giương bàn tay lên.
- Ba!
- A... !
Một tiếng hét thảm, nam sinh láu cá trực tiếp bị Tần Thiên tát cho một cái ngã trên mặt đất, kêu thảm lên.
- Đồ ngu, mày còn muốn đánh tao, không biết tự lượng sức mình!
Tần Thiên nhìn nam sinh láu cá ngã trên đất cười lạnh nói, trực tiếp xoay người rời đi.
Xa xa Đao Ca nhìn thấy Tần Thiên cư nhiên ở trước mặt mình đánh đàn em của mình cho lật úp ở trên mặt đất, nhất thời giận dữ.
- Thằng nhãi, đứng lại cho tao!
Đao Ca hướng về phía Tần Thiên phẫn nộ quát, sải bước đi tới Tần Thiên bên này, thế nhưng Tần Thiên căn bản không để ý, cho là không nghe được, vẫn tự mình bước đi. Đao Ca phía sau nhìn thấy thế nhanh chóng chạy vội tới chỗ Tần Thiên bên này, vọt tới Tần Thiên trước mặt, chặn đường Tần Thiên.
- Khốn kiếp, thằng nhãi, không nghe thấy lời của ông mày sao, kêu mày đứng lại, mày điếc à!
Đao Ca nộ chỉ vào Tần Thiên, vẻ mặt phách lối.
Tần Thiên lười biếng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Chó ngoan không cản đường!
- Mẹ nó, mày dám mắng tao, không muốn sống sao?!
Đao Ca nghe thấy lời Tần Thiên nói, lần thứ hai nổi giận, đưa tay hướng về phía Tần Thiên bắt lấy cổ áo. Thế nhưng bàn tay vừa đến trước cổ Tần Thiên không hiểu tại sao lại không có cách nào tiến tới nửa bước, giống như có một bức tường vô hình ngăn cản, làm cho tay hắn khó khăn mà cử động.
- Mắng mày thì thế nào, mày muốn cắn tao sao?!
Tần Thiên nhìn Đao Ca, da mặt dày, một bộ hoàn toàn không có để thằng này vào trong mắt, Đao Ca thấy thế càng thêm tức giận.
- Thằng nhãi này, mày quá kiêu ngạo, thậm chí ngay cả tao đây mày cũng dám mắng. Mày biết ông đây là ai không, tao cho mày biết, ông đây thế nhưng quen biết người của Thiên Bang!
Đao Ca nhìn Tần Thiên vẻ mặt đắc ý nói.
- Đúng vậy, Đao Ca bọn tao thế nhưng quen biết đại danh đỉnh đỉnh Thiên Bang!
- Đúng thế, đắc tội Đao Ca bọn tao chính là chẳng khác nào đắc tội với Thiên Bang, cả thành phố Quang Châu này không ai cứu được mày!
- Không sai, thằng nhãi, sợ rồi sao, Đao Ca của bọn tao một tay có thể giết chết mày!
Mấy thằng nam sinh láu cá bên cạnh phụ họa ca tụng Đao Ca uy hiếp Tần Thiên, điều này làm cho Đao Ca cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
- À, bọn mày có thể cút được rồi, tao không rảnh đánh người!
Tần Thiên nhìn Đao Ca nói, đối với việc thằng này khoe khoang không cách nào nghe lọt tai.
- Khốn kiếp, thằng nhãi, mày không nghe rõ sao, tao nói nói là Thiên Bang, Thiên Bang đó mày biết không, bang phái lớn nhất ở thanh phố Quang Châu. Mày chưa từng nghe qua sao, ông đây quen biết người của bọn họ, mày không sợ sao?!
Đao Ca tức giận đến mức nổi trận lôi đình hét văng cả nước bọt.
- Không sợ, người của Thiên Bang còn không dám đánh tao!
Tần Thiên nhìn Đao Ca bình tĩnh nói.
- Mày... Mày đây là tìm cái chết, ngay cả Thiên Bang lại dám không để vào mắt!
Đao Ca nhìn thấy thái độ của Tần Thiên tức đến mức gần như không còn lời có thể nói, thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới thằng này cư nhiên phách lối như vậy, ngay cả mình mang Thiên Bang ra mà nó cũng không sợ, xem ra thằng này là thật không biết Thiên Bang là thứ gì.
- Đao Ca, ít cùng hắn nói lời vô ích, ra tay giết hắn!
- Đúng đó, Đao Ca, ra tay cho nó biết được sự lợi hại của anh!
- Đúng vậy, giết chết nó!
Mấy thằng nam sinh láu cá bên cạnh nhìn Đao Ca thúc giục.
- Hừ! Quả nhiên là người không biết không sợ, ngày hôm nay, tao sẽ cho mày một chút kiến thức đắc tội tao sẽ có kết cục gì, cho mày một chút kiến thức đắc tội Thiên Bang sẽ có kết cục ra sao, đi chết đi, thằng khốn!
Đao Ca hét lớn một tiếng, trong nháy mắt một quyền hung hăng hướng phía mặt của Tần Thiên đập tới.
- Ba!
- A... !
Trong nháy mắt, một tiếng hét thảm tiếng vang lên, nhưng tiếng hét thảm này không phải tới từ Tần Thiên, mà là đến từ Đao Ca động thủ. Quyền đầu của thằng này vừa mới nâng lên, trực tiếp đã bị Tần Thiên hung hăng tát cho một cái ở trên mặt, trực tiếp cho nó bị đánh ngã trên mặt đất, nửa khuôn mặt đều sưng lên, bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, đỏ tím bầm, nhìn qua giống như trái cà thúi.
Mấy tên đàn em bên cạnh mọi khi nhìn thấy Đao Ca của bọn chúng giống như sát thần bây giờ lại bị Tần Thiên tát một cái ngã lăn trên mặt đất, nhất thời toàn bộ đều sợ ngây người, thầm nhủ:
- Đây là tình huống gì, mẹ kiếp, không khoa học, lúc này không khoa học.
- Thật là, vô dụng như vậy, còn lãng phí thời giờ của tao phiền chết đi được, lần sau đừng để cho tao thấy mày nữa, nếu không tao sẽ phế đi mày!
Tần Thiên nhìn Đao Ca trên đất nói, nói xong xoay người đi ra bên ngoài trường học.
Mấy thằng nam sinh láu cá nhìn thấy Tần Thiên rời đi, vội vàng đem Đao Ca trên đất đỡ dậy, nhìn Đao Ca hỏi:
- Làm sao bây giờ, Đao Ca, có muốn đuổi theo hay không?
- Không cần, thằng nhãi này không đơn giản, có thể tát tao một cái ngã ở trên mặt đất, xem ra thật sự có tài. Chúng ta về trước đi, nhớ kỹ, không được đem chuyện ngày hôm nay truyền đi, hiểu chưa, bằng không tao đánh chết bọn mày!
Đao Ca nhìn đám đàn em của mình cảnh cáo nói.
- Dạ, Đao Ca, chúng em tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ... ...
Rời khỏi trường học, Tần Thiên đã về tới trong nhà, chúng nữ đều ở đi học ngôn ngữ Dị giới, không ai ở nhà, Tần Thiên cũng nhàn rỗi buồn chán, vì vậy liền tiến vào không gian bên trong chiếc nhẫn, bắt đầu tu luyện.
Từ Hạp Sơn Thị bên kia chiếm được nhiều Thiên Nguyên thạch như vậy, Tần Thiên chuẩn bị xem có thể đột phá hay không, vì vậy đem tất cả Thiên Nguyên thạch lấy ra, phóng ở trên mặt đất, chất thành một ngọn núi lớn, cực kỳ kinh khủng, toàn bộ đều bày khắp trên đỉnh núi trong không gian chiếc nhẫn.
- Ba Ba Ca, ngươi nói những Thiên Nguyên thạch này đủ ta đột phá không?
Tần Thiên hỏi Ba Ba Ca.
- Chủ nhân, ta cảm thấy những Thiên Nguyên này thạch còn chưa đủ cho ngài đột phá. Hơn nữa hiện tại ngài trước không cần vội vã đột phá làm gì, không bằng tiến vào khu vực hỗn độn trong tiểu thế giới lĩnh ngộ một chút thiên địa phép tắc, đây đối với việc sau này ngài tiến vào cảnh giới tám sao có trợ giúp lớn vô cùng!
Ba Ba Ca nhìn Tần Thiên đề nghị.
Tần Thiên nghe xong không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút:
- Tên hèn mọn bỉ ổi Tử Hoàng kia trước đó cũng nói với mình như vậy, không nên gấp gáp đột phá, Ba Ba Ca cũng là nói như vậy, xem ra chính mình thật đúng là trước không nên khinh địch đột phá làm gì.
- Vậy được rồi!
Suy nghĩ một chút, sau đó Tần Thiên đem những Thiên Nguyên này thạch đều thu vào, tiếp đó ngồi xếp bằng, nguyên thần tiến vào trong tiểu thế giới, bay vào bên trong khu vực hỗn độn, ngồi ở chỗ kia, bắt đầu lĩnh ngộ.
Bên trong khu vực hỗn độn chưa khai thác một mảnh dày đặc sấm chớp, mưa rền gió dữ, cát bay đá chạy, một bộ cảnh tượng ngày diệt vong. Nguyên thần của Tần Thiên bàn ngồi ở chỗ kia, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thử lĩnh ngộ. ...
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, bên tai Tần Thiên vẫn nương theo tiếng gió thổi tiếng sấm chớp rền vang, cả người đều bị nước mưa ướt đẫm, thế nhưng Tần Thiên vẫn như cũ kiên định ngồi ở đó, buộc mình đi vào lĩnh ngộ những thứ phép tắc này.
Chỉ tiếc chính là, mặc kệ Tần Thiên cố gắng thế nào, những thứ phép tắc này đều không để ý tới hắn, hoàn toàn không có biện pháp lĩnh ngộ. Tần Thiên hoàn toàn sờ không tới bất kỳ môn đạo nào, điều này làm cho hắn cực kỳ phiền muộn.
- Xem ra thứ phép tắc này thật đúng là không có khả năng cưỡng cầu, cần phải có cơ duyên gặp gỡ mới được, thời điểm chưa tới, cái gì cũng đều uổng công a!
Tần Thiên mở thật rộng tầm mắt, lầu bầu nói, sau đó rời khỏi khu vực hỗn độn, nguyên thần trở vào thức hải, cả người từ minh tưởng lĩnh ngộ thoát ra.
- Ba Ba Ca, vẫn là không được!
Tần Thiên nhìn Ba Ba Ca nói.
- Chủ nhân, không cần phải gấp, loại đạo này là vô cùng khó ngộ ra, ngoài việc cần phải cố gắng còn cần có cơ duyên. Nếu mà ngài không có khả năng ngộ ra được, ngài trước hết dừng lại lần khác lại tiếp tục, không cần vẫn khốn ở nơi nào!
Ba Ba Ca nói.
- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy!
Tần Thiên gật đầu, sau đó rời khỏi không gian bên trong chiếc nhẫn, về tới bên trong phòng của mình.
Lúc này thời gian đã là xế chiều, Tần Thiên ở bên trong tiểu thế giới tu luyện một chút, thời gian đã trôi qua thật nhanh, cái bụng của Tần Thiên đều kêu lên cồn cào.
- Xem có thứ gì ăn hay không.
Tần Thiên nghĩ, liền đẩy cửa đi ra bên ngoài.
- Anh Tần Thiên!
Mới vừa mở cửa ra, âm thanh của Tiểu Bạch đã vang lên, cô ấy đang ở phía dưới lầu xem ti vi, lỗ tai cực kỳ linh mẫn, vừa nghe đến tiếng cửa mở đã nhanh chóng nhìn lên. Tiểu Bạch nhìn thấy Tần Thiên đi ra, nhất thời vui mừng, một cái xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tần Thiên, cả người trực tiếp nhảy vọt lên trên người Tần Thiên, hai chân kẹp lấy eo của Tần Thiên, hai tay ôm lấy cổ Tần Thiên, gương mặt mê hoặc la lỵ, mùi thơm của cơ thể phụ nữ không ngừng chui vào trong lỗ mũi Tần Thiên, trước ngực hai cái ngực to mềm mại đang ép chặt vào trong ngực Tần Thiên, vô cùng khiêu khích, khiến cho Tần Thiên đều có chút sôi sục.
- Thế nào một mình em ở chỗ này, mọi người đâu?
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch hỏi, đưa tay nâng cái mông nhỏ mềm mại non mềm của Tiểu Bạch, từ từ đi xuống dưới lầu.
- Bọn họ ở bên kia học tập, em không có gì làm, nên quay trở về. Anh Tần Thiên, hiện tại không có ai, hai chúng ta, chúng ta có thể làm chút gì hay không, người ta sẽ chiều theo ý của anh, gì tư thế đều có thể!
Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên vẻ mặt câu hồn nói. ...