Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1984 - Chương 1989: Sa Mạc Xảy Ra Chuyện Không Hay

 Chương 1989: Sa Mạc Xảy Ra Chuyện Không Hay Chương 1989: Sa Mạc Xảy Ra Chuyện Không Hay Chương 1989: Sa Mạc Xảy Ra Chuyện Không Hay

- Ngạch... Chuyện này, anh thấy đói bụng rồi, em trước bước xuống đi!

Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch một trận thẹn thùng, vội vàng đem cô ấy đặt ở trên ghế sa lon. Tuy rằng Tiểu Bạch rất mê người, Tần Thiên cũng có chút cảm giác, nhưng dù sao vẫn cảm thấy sự tình giữa người và thú có chút mâu thuẫn, lúc này tạm thời không muốn làm gì với Tiểu Bạch.

- Tần Thiên anh thật đáng ghét, mỗi lần đều như vậy!

Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên, bất mãn bĩu môi, vẻ mặt u oán than trách.

- Được rồi, em bây giờ còn quá nhỏ, chờ em lớn hơn chút là được rồi, đi thôi chúng ta đi uống trà!

Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói, sau đó kéo tay cô ấy đi ra bên ngoài, mới vừa ra ngoài, một trưởng lão Tần gia đã ở phía trước đi tới.

- Gia chủ, có việc bẩm báo!

Trưởng lão Tần gia này nhìn Tần Thiên nói.

- Chuyện gì nói thẳng!

Tần Thiên nói.

- Sa mạc bên kia đã xảy ra chuyện, lần trước các cậu đi sa mạc trở về thi thể ngoài hành tinh cảnh giới chín sao kia xuất hiện, tru diệt toàn bộ người trong một thôn trang. Hiện tại các đại môn phái đã phái người đi vào, trưởng lão để cho tôi tới thông báo cho cậu một tiếng!

- Cái gì! Lại có chuyện như thế sao, xảy ra từ khi nào!

Tần Thiên lập tức hỏi.

- Hai ngày trước, lúc đó còn không biết, chỉ là phái người đi vào kiểm tra một chút, sau mới phát hiện!

- Ừm, xem ra tôi phải đi xem sao, cỗ thi thể kia quá cường đại, các đại gia tộc đi vào sợ rằng đều không nhất định có thể chế phục được hắn, tôi muốn đi đến nhìn một chút, có lẽ có biện pháp, ông lui xuống đi!

Tần Thiên nhìn trưởng lão nói.

- Vâng!

Trưởng lão kia gật đầu, sau đó rời đi.

Tần Thiên nhìn Tần gia trưởng lão rời đi, nhất thời nhíu mày, thầm nghĩ:

- Cổ thi thể ngoài hành tinh kia quả nhiên là lì lợm, chiến lực cường đại không gì sánh được, hơn nữa dường như đã sinh ra linh trí, giống như xác chết trỗi dậy. Trưởng lão của các đại gia tộc đi vào không nhất định có thể đối phó được, mình nên đi trước, trong tay mình có thanh đồng chiến kiếm chém sắt như chém bùn không có gì mà chặt không đứt hẳn là có thể đối phó đôi chút với tử thi cảnh giới chín sao kia.

- Dẫn em đi với, dân em đi, em cũng muốn đi!

Tiểu Bạch nghe được Tần Thiên muốn đi đến sa mạc bên kia, lập tức kích động đòi đi theo.

- Không được, nơi đó quá nguy hiểm, em chạy đi nơi đâu đến lúc đó bị người một quyền đánh chết sẽ không tốt, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi!

Tần Thiên nói xong cũng đi ra bên ngoài.

- Không muốn, em muốn đi, anh Tần Thiên, anh nhất định phải dẫn em đi theo, những người đó đánh không chết được em, em có thể một ngụm ăn bọn họ!

Tần Thiên:

- ... !...

Học viện Mỹ thuật thành phố Quang, buổi chiều tan học.

- Thế nào, Tiểu Vũ, ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào, có quen không?

Bên trong phòng làm việc hệ Mỹ thuật tạo hình, Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc hỏi.

Mạc Tiêu Vũ không có chú ý tới Nhâm Chí Cường đang đi tới trước mặt, hoảng sợ, vội vàng nói:

- Hoàn hảo, lúc đầu tương đối khẩn trương, sau dần dần ổn cả!

- Ừm, vậy là tốt rồi, đi thôi, chú đưa con đi về!

Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ nói.

- Không cần, có người tới đón con rồi, cảm ơn chú Nhâm!

Mạc Tiêu Vũ cự tuyệt nói, vừa rồi đã gọi điện thoại cho Tần Thiên, Tần Thiên đang trên đường tới.

- À, có người tới đón con sao, vậy là tốt rồi, có gì cần thì điện thoại cho chú, không cần khách sáo!

Nhâm Chí Cường nhìn Mạc Tiêu Vũ nói.

- Dạ, cảm ơn chú Nhâm!

Mạc Tiêu Vũ lần thứ hai nói lời cảm ơn, sau đó Nhâm Chí Cường đã rời đi, Mạc Tiêu Vũ tiếp tục thu dọn, vừa dọn vừa nghĩ trong đầu:

- Ngày hôm nay ngày đầu tiên cho học sinh đi học, mình cảm thấy cũng không tệ lắm, đến bây giờ vẫn còn có chút hưng phấn.

Rất nhanh, Mạc Tiêu Vũ đã thu dọn xong, cầm túi của mình lên, hướng phía bên ngoài trường học mà đi, thuận tiện gọi điện thoại cho Tần Thiên, nói cho Tần Thiên mình ở cửa trường học chờ anh ấy là được, không cần vào trường.

Không nghĩ tới mới ra khỏi phòng học hệ Mỹ thuật tạo hình không bao xa, một đám người từ bên cạnh xông tới, trực tiếp vây xung quanh cô ấy. Người cầm đầu là thằng trên cổ có một vết thẹo rõ ràng trực tiếp lấy ra một con dao, đặt lên ở trên bụng của cô ấy, Mạc Tiêu Vũ nhất thời sắc mặt đại biến.

- Các cậu là ai, muốn làm gì?

Mạc Tiêu Vũ nhìn những người này khẩn trương nói, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, trực tiếp trắng bệch.

- Hừ! Còn nhớ tao không?

Một thằng con trai nhìn sang Mạc Tiêu Vũ nói.

Mạc Tiêu Vũ nhìn một chút, nhíu vùng xung quanh lông mày, nghĩ tới, người này hình như là một trong mấy thằng nam sinh lúc sáng sớm bị Tần Thiên đánh cho té nhào xuống đất.

Quả thực, người này chính là một trong mấy thằng nam sinh láu cá kia, mà thằng cầm dao chĩa vào bụng của Mạc Tiêu Vũ chính là Đao Ca.

- Cậu là... là người lúc sáng!

Mạc Tiêu Vũ có chút không xác định nói.

- Không sai, chính là tao, mày là giáo viên ngày hôm nay mới tới sao, nhanh gọi điện thoại cho thằng nhãi sáng sớm đánh bọn tao, gọi nó đến, bằng không tao đâm chết mày!

Thằng nam sinh láu cá kia nhìn Mạc Tiêu Vũ uy hiếp.

- Ba!

- Cút sang một bên, đây là lời thoại của ông mày, chớ ở trước mặt tao lớn giọng phách lối!

Đao ca bên cạnh tát một cái vào trên đầu tên nam sinh kia, trực tiếp đẩy thằng đó ra.

- Thân hình cũng không tệ!

Đao Ca quan sát một chút Mạc Tiêu Vũ, mắt dừng ở trước ngực Mạc Tiêu Vũ, lộ ra một bộ háo sắc. Mạc Tiêu Vũ sợ hãi vội vàng đưa tay che ở lồng ngực của mình.

- Hừ! Yên tâm, tôi bây giờ sẽ không động đến cô, hiện tại mau chóng gọi điện thoại cho thằng nhãi kia, gọi nó đến, nếu không... !

Đao Ca nói đến đây, mắt quan sát ở trên người Mạc Tiêu Vũ, Mạc Tiêu Vũ sợ hãi liên tiếp lui về phía sau.

- Này... Bạn học, tôi khuyên cậu không nên tìm Tần Thiên, cậu ấy rất lợi hại, sẽ làm bị thương các cậu. Hơn nữa các cậu dao chỉa vào tôi như vậy, là phạm pháp, các cậu mau để cho tôi đi, tôi bảo đảm không báo cảnh sát!

Mạc Tiêu Vũ nhìn mấy người này khuyên nhủ.

- Câm mồm! Bớt nói nhảm, nhanh chóng gọi điện thoại, nếu không, tôi liền giết chết cô!

Đao Ca khinh thường uy hiếp nói. ...

- Ai nha, anh Tần Thiên, anh hãy dẫn em theo đi mà, em ở chỗ này thực sự rất chán, cầu xin anh!

Trước cửa trường học, Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay Tần Thiên bỉu môi làm nũng nói. Người qua đường bên cạnh nhìn thấy ước ao muốn chết, được một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy làm nũng, còn đem ngực đặt ở trên cánh tay của cậu cọ tới cọ lui, nhìn thấy cũng khiến cho người ta chảy máu mũi.

- Không được, quá nguy hiểm!

Tần Thiên lần thứ hai cự tuyệt nói, nhìn Tiểu Bạch không biết nói gì hơn. Từ lúc ăn cơm uống trà chiều xong đến bây giờ, không biết cô ấy đã nói bao nhiêu lần, Tần Thiên nghe thấy cũng phiền chết.

- Đô đô đô... !

Lúc này, điện thoại di động của Tần Thiên vang lên, Tần Thiên lấy ra vừa nhìn, là Mạc Tiêu Vũ gọi tới, Tần Thiên liền nhận.

- Alo! Tần Thiên... A... !

- Thằng khốn, lập tức tới trường học thao trường bên này, bằng không con nhỏ này nhất định sẽ chết!

Điện thoại bên kia, Mạc Tiêu Vũ còn chưa nói hết, liền truyền đến âm thanh của một tên thanh niên, sau đó điện thoại đã cúp máy.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Bạch vội vàng hỏi.

- Có người hăm dọa, đi thôi, anh dẫn em đi đánh người!

Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói.

- Được đó, em muốn đánh người, thật tốt quá!

Tiểu Bạch lập tức hưng phấn lên.

Sau đó hai người Tần Thiên liền đi vào trong trường học, Tần Thiên trực tiếp phóng xuất ra linh hồn chi lực vô cùng cường đại của mình, chuyện đang phát sinh trong toàn bộ vườn trường đang đều xuất hiện ở trong đầu cậu ấy.

Rất nhanh, Tần Thiên đã phát hiện bóng dáng của Mạc Tiêu Vũ, còn thấy được đám người Đao Ca, đồng thời trong chỗ tối còn ẩn núp hơn hai mươi người.

- Quả nhiên là đám ngu dốt này, xem ra không cho nó nếm trái đắng, nó chắc là sẽ không nhớ kỹ!

Tần Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó dẫn theo Tiểu Bạch nhanh chóng đi tới thao trường bên kia.

Không được vài phút đã đi đến thao trường bên kia, rất xa liền thấy được Mạc Tiêu Vũ đang bị mấy thằng Đao Ca đang kèm hai bên, Tần Thiên lập tức bước nhanh tới, đi tới trước mặt bọn nó vài mét thì ngừng lại.

- Tần Thiên!

Mạc Tiêu Vũ nhìn thấy Tần Thiên đã tới, vẻ mặt lo lắng nhất thời giảm đi nhiều.

- Hừ! Thằng khốn, mày rốt cuộc đã tới, tao còn tưởng mày không dám tới!

Đao Ca nhìn Tần Thiên với gương mặt đắc ý, bởi vì thằng này muốn báo thù, ở trong bóng tối nó đã cho hai mươi người mai phục chờ sẵn, đều là dân xã hội đen, lần này hắn muốn hung hăng giáo huấn Tần Thiên một trận.

Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ, dùng ánh mắt ý bảo cô ấy không cần lo lắng, sau đó nhìn sang Đao Ca nói:

- Nhìn mày vui vẻ như vậy, giống như nhìn thấy cha của mày tới vậy!

- Hì hì... !

Tiểu Bạch bên cạnh nghe được, nhất thời mở miệng cười.

Nhất thời sắc mặt của Đao Ca cực kỳ khó coi, nhìn thoáng qua Tần Thiên, lại nhìn một chút Tiểu Bạch bên cạnh Tần Thiên, lạnh lùng nói:

- Thằng nhãi ngược lại mỹ nữ bên cạnh mày rất nhiều, vừa lúc để cho tao vui đùa một chút. Người đâu, đem tên nhãi này bắt lại cho tao!

Đao Ca nói xong vung tay lên, lập tức mấy người ẩn núp trong chỗ tối nhanh chóng chạy ra, trực tiếp bao vây hai người Tần Thiên. Bộ dạng đám người này đều như hung thần ác sát, tạo hình với đầu tóc đủ màu đủ mọi kiểu dáng, nhìn thấy khiến cho người ta buồn nôn ói mửa.

- Hừ! Thằng nhãi mày thấy không, nhiều người như vậy, sáng sớm lại dám đánh tao, bây giờ xem mày chết như thế nào, ra tay!

Đao Ca vẻ mặt đắc ý nhìn Tần Thiên, vung tay lên, những người đó nhanh chóng vọt tới Tần Thiên.

- Chờ một chút!

Lúc này Tần Thiên đưa tay lên, mở miệng nói, đám người này nghe xong lập tức dừng lại.

- Người anh em, tôi khuyên cậu tốt nhất là buông cô ấy ra, dẫn theo những người này rời đi, tôi cho cậu một cơ hội giữ lấy mạng sống, nếu không, tôi cho cậu cả đời này đều nằm ở trên giường!

Tần Thiên nhìn Đao ca mỉm cười nói.

- Đúng vậy, tôi và anh Tần Thiên sẽ đánh chết các cậu, thực sự, chúng ta ra tay rất nặng!

Tiểu Bạch nhìn Đao ca rất là nghiêm túc gật đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn rất là khả ái khôi hài.

- Hừ! Cười chết tao rồi, chết đến nơi còn dám kiêu ngạo, lẽ nào mắt của mày bị mù hay sao, không thấy được chúng ta nhiều người như vậy sao!

Đao Ca chỉ vào Tần Thiên quát lên.

- Thấy, chỉ là, cậu cho rằng cậu tìm đến một mớ củi mục là có thể giết tôi? Cậu nghĩ mọi thứ cũng quá tuyệt vời đi!

Tần Thiên vẻ mặt khinh thường nhìn Đao Ca, chọc cho Đao Ca càng thêm phẫn nộ.

- Khốn kiếp, ra tay, trực tiếp đánh cho chết, tao xem nó còn dám kiêu ngạo không!

Đao Ca vô cùng tức giận nói, vung tay lên, những người đó lập tức giơ quả đấm vọt tới trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thoáng qua những người này, không nói gì, quay qua Tiểu Bạch bên cạnh nói:

- Đi, đánh chết bọn họ!

- Được!

Tiểu Bạch khéo léo gật đầu, sau đó nhanh chóng động thủ...

Bình Luận (0)
Comment