- Ba ba ba ba... !
- A!
- A... !
- A... !
- Đau quá... !
Một trận bùm bùm tiếng tát tay vang lên, giống như bắn pháo, trong nháy mắt, mười mấy người xông lên toàn bộ đều bị Tiểu Bạch ngẫu nhiên tát té ở trên mặt đất, mỗi người đều bụm mặt kêu la thê thảm, trong miệng, trong lỗ mũi, đều là máu tươi.
Tiểu Bạch ra tay thế nhưng tuyệt không nhẹ, trực tiếp quất đám người này máu miệng máu mũi cùng nhau bay tán loạn, đều ngã xuống đất, cảnh tượng rất là đồ sộ. Đao Ca mới vừa rồi còn đắc ý thấy tình cảnh như thế, dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng lên, sắc mặt trắng bệch, rất là xấu xí.
Thằng này không nghĩ tới Tần Thiên vẫn còn chưa có động thủ, một đứa con gái Loly bên cạnh cậu ấy đã ra tay, trực tiếp đánh cho đám người mà hắn kêu đến toàn bộ té ngã trên mặt đất, hắn cảm thấy thật không khoa học.
- Không có khả năng, không có khả năng... Giả, nhất định là giả... !
Đao Ca nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt không thể tin được, dùng sức vuốt mắt, nhìn có phải là ảo giác hay không, nhưng bất kể nhào nặn thế nào, cảnh tượng trước mắt vẫn là như vậy.
- Ba!
- A... !
Đao Ca còn đang vuốt mắt, Tần Thiên đã đi tới trước mặt của hắn, một cái tát hung hăng quất vào trên mặt của hắn, đem cả người hắn trực tiếp đánh ngã trên mặt đất.
- Đồ ngu dốt! Còn dám hay không!
Tần Thiên một cước dẫm nát ngực Đao Ca, lực đạp vô cùng mạnh, trực tiếp đạp gảy mấy cọng xương sườn của hắn, hắn đau đớn tột độ trong miệng thẳng thổ huyết.
- Không... Không dám... !
Đao Ca vội vàng nói, biểu hiện vô cùng thống khổ.
- Hừ! Lười tính toán với thứ ngu dốt như mày, đây là lần cuối cùng, còn dám xằng bậy, tiếp theo, mày chờ viết di chúc đi!
Tần Thiên nhìn Đao Ca trên đất lạnh lùng nói, một luồng sát khí đáng sợ từ trên người cậu ấy bộc phát ra, mạnh mẽ đánh vào trên người của Đao Ca, chấn đắc khiến hắn lần thứ hai thổ huyết, cả người đều một trận run rẩy, cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Tần Thiên phảng phất giống như một con quái thú hung tàn, thật là đáng sợ, Đao Ca gần như sắp tè ra quần.
- Đi thôi!
Tần Thiên nhìn Đao Ca sợ chết khiếp nằm trên mặt đất, xoay người dắt lấy cánh tay của Mạc Tiêu Vũ rời khỏi thao trường đi ra bên ngoài. Tiểu Bạch cũng nhanh chóng chạy tới, hai tay ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, đầu lộ ra xem nhìn sang Mạc Tiêu Vũ bên cạnh, nhìn Mạc Tiêu Vũ đang nắm lấy cánh tay kia của Tần Thiên, lộ ra một tia cảnh giác.
Mạc Tiêu Vũ cũng đang nhìn Tiểu Bạch cười cười, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. ...
Về đến nhà mặt, chúng nữ cũng đã trở về toàn bộ, đang ở nhà bếp làm cơm. Tần Thiên dẫn theo hai người Mạc Tiêu Vũ trở về, thuận tiện nói một tiếng với bọn họ, sau này Mạc Tiêu Vũ sẽ ở lại nhà của bọn họ, đồng thời nói với mọi người chuyện cậu ấy sẽ đi tới sa mạc.
Sau đó Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Phong Tử bên kia, để cho cậu ấy phái người đến trường học nơi Mạc Tiêu Vũ làm việc, bảo vệ cô ấy, miễn cho rước lấy phiền toái gì. Tần Thiên không thể lúc nào cùng có mặt ở trường học, cộng thêm lần này còn phải đi đến sa mạc, cũng không biết lúc nào có thể trở về, cho nên nhất định phải để cho người đến bảo vệ cô ấy.
Dáng dấp Mạc Tiêu Vũ xinh đẹp như vậy, trong tương lai ở trường học nhất định sẽ lọt vào không ít sự quấy rầy, giao phó một chút sẽ ổn thỏa hơn. ...
Mười hai giờ khuya.
Tần Thiên từ trên giường đi xuống, hôn nhẹ lên môi của Sở Tương Tương cùng với Lâm Hiểu Di còn đang ngủ say ở trên giường, sau đó mặc xong quần áo, rời khỏi phòng, trực tiếp rời khỏi nhà, bay lên trên cao, đi tới một chỗ đất trống ngoài thành.
Tần Thiên lấy điện thoại di động ra tra bản đồ xem khoảng cách từ nơi này đến sa mạc Ca-ra Mã Kiền, có được số liệu sau đó Tần Thiên bắt đầu bố trí trận pháp.
- Hưu!
Lúc này, đột nhiên, không gian bên cạnh Tần Thiên mạnh mà nứt ra, sau một khắc, đột nhiên có một hình bóng xuất hiện ở trước mặt Tần Thiên, dọa Tần Thiên giật mình.
- Tiểu Bạch, em như thế nào theo tới!
Sau khi Tần Thiên thấy rõ bóng người trước mặt, giật mình nói.
- Hì hì, anh Tần Thiên, em nói tất cả rồi mà, em muốn đi theo anh, không cho anh bỏ lại em!
Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, vẻ mặt đắc ý, cô ấy thế nhưng đã đợi nửa buổi tối, mới đợi được Tần Thiên đi ra, sau đó nhanh chóng theo sau.
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch gương mặt hiện đầy vẻ bất đắc dĩ, không nghĩ tới cô nàng này lại bất chấp như vậy, dám cùng tới nơi này.
- Được rồi, vậy em đi theo anh, nhưng mà em phải nhớ kỹ, em nhất định phải nghe lời, không được chạy loạn, bằng không sau này anh sẽ không cho em đi ra ngoài nữa, em hiểu chưa?
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch cảnh cáo nói.
- Dạ, anh Tần Thiên, em nhất định nghe lời anh!
Tiểu Bạch hưng phấn nói, ôm lấy cổ Tần Thiên hung hăng hôn một cái.
- Được rồi, giờ em đứng ở bên cạnh anh, anh trước bố trí trận pháp!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói, Tiểu Bạch lập tức buông lỏng tay ra, Tần Thiên bắt đầu bố trí trận pháp
Không bao lâu, trận pháp liền đã được bố trí xong, Tần Thiên mang theo Tiểu Bạch tiến vào bên trong, sau đó khởi động trận pháp.
- Hưu... !
Trong nháy mắt, không gian nứt ra, hai người Tần Thiên biến thành một đạo ánh sáng màu trắng, sau một khắc, trực tiếp biến mất ở tại chỗ. ...
Tại khoảng không của sa mạc Ca-ra Mã Kiền, không gian đột nhiên vỡ ra, hai người Tần Thiên từ bên trong rơi xuống, rơi xuống sa mạc.
- Lạnh quá đi, gió lớn quá vậy!
Tiểu Bạch từ dưới đất đứng lên, cả người rùng mình một cái, mới vừa rồi còn đang ở thành phố Quang Châu thời tiết nóng chết khiếp, sau một khắc đã tới một nơi không biết tên này, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống hơn mười độ, gió to gào thét, hoàn toàn là hai thế giới.
- Ở khu vực sa mạc là như vậy, buổi tối tương đối lạnh, ban ngày rất nóng, đi thôi, chúng ta tìm một chỗ tránh gió nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai lại hành động!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói, nói xong liền kéo Tiểu Bạch đi đến hướng phía xa.
Bầu trời đêm đen kịt lạnh lẽo, may mà thị lực của Tần Thiên là vô địch, không bao lâu, hai người bọn họ đã tìm được rồi một chỗ vách đá to lớn, núp ở phía dưới, nơi này bão cát tương đối nhỏ, không có ảnh hưởng gì, còn có một ít cây cối.
- Bên cạnh nơi này ắt hẳn là có ốc đảo!
Tần Thiên nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó hai mắt nhắm lại, thả ra linh hồn chi lực của chính mình, bắt đầu dò xét khắp nơi.
Cảnh tượng trong phạm vi 10 kilomet nhanh chóng rơi vào trong đầu của Tần Thiên. Rất nhanh, Tần Thiên đã phát hiện một cái hồ nước, xung quanh đều là cây cối rậm rạp, cách với nơi này chỉ khoảng 3 4 km, vô cùng gần.
- Đi, dẫn em đi đến một nơi tốt!
Tần Thiên mở mắt ra, quay sang Tiểu Bạch nói, nhanh chóng ôm lấy eo thon nhỏ của Tiểu Bạch, cả người bay lên, bay đến cái kia hồ nước bên kia.
Rất nhanh, Tần Thiên mang theo Tiểu Bạch bay đến hồ nước bên này, rơi xuống.
- Oa, không nghĩ tới ở đây lại có nước!
Tiểu Bạch nhìn thấy hồ nước cực kỳ vui mừng, chạy vội đi qua, trực tiếp nhào vào trong hồ.
- Này, con nhóc kia, em làm gì, nơi này hồ nước rất lạnh a!
Tần Thiên hướng về phía Tiểu Bạch hô.
- Hì hì, sợ cái gì, em cũng sẽ không bị bệnh!
Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên ngẫm lại thấy cũng đúng, cậu ấy lo lắng là dư thừa, cho nên tùy ý Tiểu Bạch.
Bởi vì chỗ này có rất nhiều cây cối, cản trở những thứ bão cát kia, cho nên so với nơi nào khác mà nói, nơi này tốt hơn nhiều. Tần Thiên tra nhìn một chút, phát hiện chỗ này cùng với thời điểm lần trước đến sa mạc gặp phải hồ nước kia tựa như là một vậy, xem bộ dáng là đi tới cùng một chỗ, nói như thế hai người bọn họ bây giờ là ở bên trong sa mạc, chứ không phải sát biên giới.
Nhìn một chút, Tần Thiên trực tiếp từ bên trong không gian chiếc nhẫn lấy ra một cái giường, nằm ở bên trên, nhàn nhã nhìn sao trời. Bầu trời đêm ở sa mạc tuy rằng có gió thổi mạnh, thế nhưng bầu trời đêm cũng vô cùng sáng rực, khắp bầu trời đầy sao chiếu sáng, cực kỳ đẹp đẽ mê người.
- Sắp tới mình phải đi đến đó!
Tần Thiên nhìn bầu trời đêm lầu bầu nói, tương lai cậu ấy phải tiến đến tinh không, đi đến hành tinh Cửu Châu, báo thù cho tổ tiên, một lần nữa đoạt lại Cửu Châu.
- Anh Tần Thiên, em tới đây!
Tần Thiên đang nghĩ ngợi, lúc này, Tiểu Bạch từ trong nước nhảy ra ngoài, trực tiếp nhào tới trên người Tần Thiên, cả người đều ướt nhẹp. Tần Thiên đưa tay một cái, vô cùng trơn tuột, vừa nhìn đã thấy Tiểu Bạch cư nhiên cả người trần như nhộng, vóc người vô cùng hoàn mỹ hiện tại lồ lộ trước mặt của cậu ấy.
- Mẹ kiếp, Tiểu Bạch, em làm gì thế, nhanh mặc quần áo vào!
Tần Thiên vội vàng nói, tuy rằng bầu trời đêm đen kịt, thế nhưng thị lực của Tần Thiên vẫn hoạt động vô cùng tốt, liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Bạch sạch trơn, không mảnh vải che thân.
- Em không muốn, anh Tần Thiên, tối hôm nay em phải cùng anh làm chuyện kia!
Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên gương mặt cười xấu xa nói, nói xong cả người liền nhào tới Tần Thiên, trực tiếp ngăn miệng Tần Thiên lại, bàn tay nhỏ bé ở nửa thân dưới của Tần Thiên lục lọi, vô cùng chủ động.
- Tiểu Bạch... Ô ô... !
- Không được... Ô ô... !...
Ngày thứ hai.
Sáng sớm ở sa mạc, không khí hơi lạnh, trận trận gió mát.
Trên giường lớn bên hồ, Tần Thiên cùng với Tiểu Bạch hai người trần như nhộng ôm lấy nhau, kết hợp thân thể thật chặt, phảng phất hòa hợp thành một.
Tối hôm qua dưới yêu cầu cường liệt của Tiểu Bạch, cuối cùng Tần Thiên vẫn là cùng với Tiểu Bạch làm chuyện nam nữ.
- Anh Tần Thiên, anh tỉnh chưa?
Tiểu Bạch mở mắt, vẻ mặt hài lòng nhìn Tần Thiên, rốt cục cô cấy cũng cùng Tần Thiên làm việc nam nữ xấu hổ, chân chính trở thành người phụ nữ của Tần Thiên, Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng hưng phấn.
- Ừm, đã tỉnh!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch cười nói.
- Hì hì, anh Tần Thiên, chúng ta làm một lần nữa có được hay không, rất thoải mái!
Tiểu Bạch vừa nói một bên đã hành động.
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch một lúc không nói gì, thầm nghĩ:
- Cô nàng này có sức chiến đấu thật mạnh mẽ, tối hôm qua đã làm cùng mình ba bốn cái tiếng đồng hồ, một chút cũng không có cảm thấy đau đớn, đây là thân thể mãnh thú sao, thật sự mạnh mẽ.
- Được, anh đây sẽ thỏa mãn cho em!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch, trực tiếp xoay người đặt cô ấy ở dưới thân... ...
Sau hai ba tiếng đồng hồ, hai người Tần Thiên từ trên giường đi xuống, sửa sang xong quần áo, đem giường thu vào.
- Anh Tần Thiên, buổi tối chúng ta làm tiếp có được hay không?
Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên, vẻ mặt ham muốn mong chờ được làm lần nữa, nhìn Tần Thiên thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Em không đau sao?
- Bắt đầu thì có chút, hiện tại thì không, tiếp tục một ngày một đêm nữa cũng không có việc gì!
Tần Thiên cảm thấy cạn lời:
- ... !
- Chúng ta hãy tìm ít đồ ăn đi, việc kia sau này hãy nói, anh đi tìm xem trong hồ có con cá nào hay không!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch thẳng đổ mồ hôi lạnh, sau đó đi tới bờ hồ, chuẩn bị bắt mấy con cá làm bữa sáng.
- Rầm rầm rầm... !
Vào giờ khắc này, bầu trời phương xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng nổ mạnh kịch liệt, khí tức hủy diệt cường đại từ phía xa truyền tới. Tần Thiên cùng với Tiểu Bạch lập tức cùng nhau nhìn về hướng bên đó. ...