Cửa sắt mở ra, ba người Tần Thiên tiến vào bên trong, chỗ này chính là nơi thờ phụng bài vị của các đại gia chủ cùng với bức họa, đi vào Tần Thiên liền thấy hàng loạt bức họa được treo ở trên vách tường.
- Gia chủ, ngài xem đi, bức họa của tổ tiên đều ở trong đây!
Tần Vô Phong nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên gật đầu, sau đó đi ra phía trước, cẩn thận tra nhìn, từ một đời gia tộc gần nhất kiểm tra đến Tần gia lão tổ kia, Tần Thiên phát hiện không có lấy một người có dáng dấp giống mình, Tần Thiên không khỏi nhíu mày.
- Vì sao bức họa của tổ tiên Tần Khả Phong không có ở nơi này?
Tần Thiên quay đầu lại nghi hoặc nhìn Tần Vô Phong hỏi.
- Năm đó tổ tiên Tần Khả Phong mất tích, cũng không có đảm nhiệm chức vị gia chủ, cho nên nơi này không có bức họa của ông ấy!
Tần Vô Phong giải thích.
Tần Thiên gật đầu, sau đó hỏi:
- Vậy hiện tại có lưu giữ bức họa của tổ tiên Tần Khả Phong không?
- Không, tổ tiên Tần Khả Phong là người duy nhất mà cả Tần gia không có để lại bức họa, không có bất kỳ ai biết được bộ dạng của ông ấy thế nào!
Tần Vô Phong giải thích.
Tần Thiên vừa nghe, nhất thời cau mày lên, thầm nghĩ ngợi:
- Toàn bộ Tần gia duy nhất chỉ có một người không bức họa chính là Tần Khả Phong. Chẳng lẽ người mình gặp phải ở đáy hồ kia chính là Tần Khả Phong?
- Vô Phong trưởng lão, người biết ở đâu có thể thấy bức họa của cụ tổ Tần Khả Phong không?
Tần Thiên hỏi.
- Cái này... Có thể, Yêu tộc có thể, nhưng bây giờ Yêu tộc đã đóng cửa đi thông với Yêu giới, cho dù có ngài cũng không nhìn thấy được!
Tần Vô Phong chần chờ một chút nói.
- Như vậy sao!
Tần Thiên gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới, Tần Khả Phong đã từng ở chung với sư tổ của Bạch Linh, nói không chừng Bạch Linh bên kia có thông tin gì đó.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên lập tức mở miệng nói:
- Nếu như vậy, quên đi, chúng ta trở về đi!
- Được!
Tần Vô Phong gật đầu, sau đó ba người bọn họ liền rời khỏi tổ địa Tần gia. ...
Trở ra bên ngoài, Tần Thiên cùng với Tần Vô Phong và cha của cậu ấy nói một lần chuyện tình xảy ra ở trong sa mạc. Đương nhiên, Tần Thiên chỉ nói chuyện nhóm người của cậu ấy giết chết thi thể cảnh giới chín sao, về phần sự tình trong thế giới dưới hồ Tần Thiên gặp phải cũng không có nói ra, chỉ tùy tiện kể qua loa, Tần Thiên cũng không nói về việc cậu ấy gặp phải người giống nhau như đúc với mình.
Đối với chuyện còn không được làm rõ ràng, Tần Thiên cũng không muốn để cho bất luận người nào biết, miễn cho rước lấy phiền toái gì.
Sau khi Tần Thiên nói xong mọi chuyện với hai người Tần Vô Phong, bọn họ liền rời đi. Tần Thiên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Bạch Linh.
- Này, Linh Nhi, anh có chút chuyện muốn hỏi em. Nơi đó của em có làm ra bức họa của tổ tiên các em cùng với tổ tiên Tần Khả Phong của anh hay không?
Tần Thiên hỏi.
- Có, anh cần thứ đó để làm gì?
Bạch Linh ở điện thoại bên kia nghi ngờ hỏi.
- Thực sao, vậy thì tốt quá, bây giờ em lập tức chụp một tấm ảnh gửi qua cho anh!
- Được!
Bạch Linh bên kia nói xong liền cúp máy.
Không bao lâu, Tần Thiên đã nhận được một tin nhắn, là Bạch Linh gửi ảnh chụp tới. Tần Thiên không kịp chờ đợi mở ra, một bức họa xuất hiện ở trong mắt của Tần Thiên.
Bên trong bức tranh là hình ảnh của một nam một nữ, nhìn qua chừng hai mươi tuổi. Người phụ nữ chính là sư tổ của Bạch Linh, còn người nam chính là tổ tiên Tần Khả Phong của Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn dung mạo của tổ tiên Tần Khả Phong đúng thật có phần giống với cậu ấy, nhưng cũng chỉ giống nhau khoảng 70%. Thế nhưng mức độ không có giống như người ở trong thế giới giữa đáy hồ kia, người kia cùng với cậu ấy gần như là một khuôn đúc ra.
Tuy rằng bộ dạng của Tần Khả Phong rất giống, thế nhưng Tần Thiên có thể kết luận, kiếp trước của cậu ấy cũng không phải là Tần Khả Phong.
- Rốt cuộc là vị tổ tiên nào chứ?
Tần Thiên cất điện thoại di động vào trong túi, lầu bầu nói.
- Anh Tần Thiên!
Lúc này, âm thanh của Tiểu Bạch vang lên, từ bên ngoài bật tiến đến, trực tiếp bay nhào tới trên người Tần Thiên, một tay lấy cả người Tần Thiên đều cho té nhào vào trên giường.
- Em mới tắm sao?!
Tần Thiên nhìn thấy Tiểu Bạch một thân áo ngủ, tóc vẫn có chút ẩm ướt.
- Đúng vậy, anh Tần Thiên, chúng ta nên đi ngủ a!
Bộ dạng Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên với vẻ mặt mị hoặc, trong mắt lộ ra ánh nhìn mê hoặc vô hạn. Tần Thiên vừa nhìn cũng biết cô ấy muốn làm cái gì, chỉ là hiện tại Tần Thiên cũng không có hứng thú này. Hiện tại Tần Thiên đầy đầu đều nghĩ tới người kiếp trước giống nhau như đúc với cậu ấy, tới cùng là có thân phận gì.
- Được thôi, ngủ, em ngủ trước đi, anh còn chứ có tắm, anh cũng còn một số việc phải xử lý!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói, hôn cô ấy một ngụm, đem cô ấy từ trên người của mình để xuống, đặt lên giường.
Tiểu Bạch nhất thời lộ ra vẻ mặt không vui, nhìn Tần Thiên nói:
- Anh Tần Thiên, giường tốt như vậy, người tốt như vậy, anh cũng không động tâm sao?
- Tần Thiên:
- ... !
- Tiểu Bạch, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, không nóng vội, ngoan ngoãn, anh trước đi tắm!
Tần Thiên nói xong nhanh chóng hướng phía bên ngoài rời đi, miễn cho Tiểu Bạch quấn quít lấy mình, bây giờ Tần Thiên căn bản vô tâm làm những chuyện kia.
Rời khỏi gian phòng, Tần Thiên bắt gặp Phùng Thần Thần bưng cái trán từ trong phòng bên cạnh đi ra, thấy Tần Thiên liền ngừng lại.
- Cô đã tỉnh a, đến đây, ngồi xuống, thế nào, cảm thấy ra sao?
Tần Thiên vội vàng đi tới, duỗi tay vịn lấy Phùng Thần Thần ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
Phùng Thần Thần nhìn Tần Thiên, mặt lộ vẻ nghi hoặc:
- Tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, tại sao tôi lại ở chỗ này?
- À, là như vậy... !
Sau đó Tần Thiên liền giải thích một chút nguyên nhân cho Phùng Thần Thần nghe, đem chuyện đã xảy ra trước đó đều nói cho cô ấy rõ.
- Cái gì?!
Phùng Thần Thần nghe xong nhất thời kinh hoảng kêu lên, trực tiếp từ trên ghế sa lon ngồi dậy, cô ấy không nghĩ tới mình lại gặp phải chuyện như vậy.
- Không được, em phải lập tức chạy về nói cho ông của tôi biết, miễn cho gặp chuyện không may!
Phùng Thần Thần nóng nảy nói, nói xong cũng muốn rời đi, nhưng lại bị Tần Thiên trực tiếp cho kéo lại.
- Cô yên tâm đi, chúng tôi đã thông báo cho ông của cô rồi, còn lại mấy thành viên của Chiến Thần Điện chúng tôi cũng phái người đi bắt rồi, tin rằng đã bắt tới tay, cô không cần lo lắng, trước ở nhà tôi cho hết đêm đi!
Tần Thiên nhìn Phùng Thần Thần nói.
- A... Vậy thì thật ngại quá, không có phương tiện để đi!
Phùng Thần Thần ngượng ngùng nói.
Tần Thiên cười cười:
- Không có gì phải ngượng ngùng, cô hãy ở đây, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì phát sinh tôi cũng có thể chiếu cố cô, ngày mai tôi đưa cô trở về!
- Vậy được rồi!
Phùng Thần Thần nghe thấy Tần Thiên nói như vậy cũng gật đầu đồng ý.
- Hừ!
Lúc này, một tiếng hừ lạnh với ý bất mãn từ bên cạnh truyền tới. Hai người Tần Thiên đồng loạt nhìn sang, nhìn thấy Tiểu Bạch đứng ở trước cửa, vẻ mặt bất mãn nhìn hai người Tần Thiên, trên mặt tất cả đều thể hiện sự ghen tuông.
Tần Thiên nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, vội vàng quay sang Phùng Thần Thần nói:
- Xin lỗi không tiếp cô được nữa!
Nói xong Tần Thiên vội vàng đi đến chỗ của Tiểu Bạch, một tay kéo lấy cô ấy vào bên trong phòng...