Ngày thứ hai.
Lúc sáng sớm, Tần Thiên đã thức dậy, trước lái xe đưa Phùng Thần Thần về nhà, sau đó về lại Tần gia, nói một tiếng với cha mẹ của mình cùng với Tần Vô Phong, sau lại tiến hành bố trí một trận pháp, trực tiếp rời khỏi Đế Đô, về tới thành phố Quang Châu.
- Có trận pháp thật đúng là thuận tiện, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, chớp mắt đã tới nơi!
Tần Thiên lầu bầu nói, rất là thoả mãn với trận pháp của mình.
- Hì hì, anh Tần Thiên, em có thể muốn đi nơi nào thì đi nơi đó!
Tiểu Bạch nhìn Tần Thiên đắc ý nói. Thôn Thiên thú nó có thể tùy ý xuyên qua không gian, không bị bất kỳ thương tổn, đây là năng lực thiên phú của nó.
- Khoảng cách kia của em quá ngắn, hơn nữa em cũng không thể mang theo người khác đi cùng!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói, Tiểu Bạch nghe xong nhất thời không thoải mái, khuôn miệng chểnh xuống, dáng dấp thoạt nhìn vô cùng khả ái.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đi về nhà!
Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch nói, trực tiếp bay đi, nhanh chóng bay về trong nhà.
Qua không bao lâu, hai người Tần Thiên đã xuất hiện ở trên không khu biệt thự, trực tiếp đáp xuống. Mới sáng sớm hai người Tần Thiên từ trên trời giáng xuống, dọa người canh giữ giật cả mình, thấy rõ ràng là Tần Thiên mới yên tâm.
- Chồng yêu, Tiểu Bạch, hai người đã trở về!
Lâm Hiểu Di từ trong nhà đi tới, thấy Tần Thiên rất là kinh ngạc. Lúc sáng sớm cô ấy đã thức dậy đi làm điểm tâm, nghe phía bên ngoài có tiếng vang, đi tới vừa nhìn, không nghĩ tới đã gặp được Tần Thiên cùng với Tiểu Bạch ở cửa, rất là vui mừng.
- Đúng vậy, bữa sáng ăn cái gì vậy, anh đói bụng quá rồi!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, đưa tay ôm lấy bờ eo thon nhỏ của cô ấy, hôn một cái lên khuôn miệng anh đào của cô ấy, sau đó ôm lấy cô ấy đi vào bên trong nhà.
- Sữa đậu nành bánh quẩy với cháo hoa, anh chờ một chút là có thể ăn!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên ôn nhu nói.
- Được, anh trước đi tìm Linh Nhi một chút, Tiểu Bạch, em ở nơi này giúp Hiểu Di đi!
Tần Thiên nói xong liền đi lên lầu, đi thẳng tới cửa phòng của Bạch Linh, đưa tay mở cửa phòng, đi vào.
Đi vào bên trong, Tần Thiên nhất thời sợ ngây người, bởi vì giờ khắc này Thanh Nhi đang trần như nhộng nằm ở trên giường, toàn thân hết thảy đều bại lộ ở trong đôi mắt của Tần Thiên. Còn Bạch Linh thì mặc áo ngủ nằm nghiêng ở một bên.
Dường như cảm giác được có người đến, hai người đều tỉnh lại, thấy Tần Thiên ở trước mặt, có chút kinh ngạc.
- Anh đã về rồi!
Bạch Linh nhìn Tần Thiên ôn nhu nói, từ trên giường bật dậy.
- Tần Thiên, anh như thế nào sáng sớm... !
- A... !
Thanh Nhi mới nói được phân nửa, mạnh mẽ phát hiện mình còn không có mặc quần áo, tư thế cũng là vô cùng khó nhìn, nhất thời thét lên, sắc mặt đỏ bừng đến cực điểm, nhanh chóng kéo chăn qua che đậy lên toàn thân từ khe núi trở xuống của mình.
- Ha ha ha... Nha đầu chết tiệt kia, ai bảo em ngủ không mặc quần áo!
Bạch Linh nhìn Thanh Nhi cười trêu nói.
- Không có việc gì rồi, cũng không phải chưa từng thấy qua!
Tần Thiên vẻ mặt háo sắc cười nói.
- Anh đi chết đi, khốn nạn!
Thanh Nhi đưa tay nắm lấy một cái gối ném tới chỗ Tần Thiên. Tần Thiên trực tiếp đưa tay tiếp nhận, cầm gối ngồi xuống ở bên giường, một thanh đưa tay đem Bạch Linh cho ôm vào trong ngực, đưa tay ở trước ngực của cô ấy tác loạn cả lên.
- Không muốn... !
Bạch Linh nhất thời sắc mặt đỏ thẫm, vội vàng đưa tay lấy cánh tay của Tần Thiên ra.
Tần Thiên cũng không có tiếp tục tác loạn, mà chỉ nói:
- Linh Nhi, em đem bức họa tổ tiên Tần gia cùng với sư tổ của em ngày hôm qua gửi cho anh mở ra lần nữa cho anh xem!
Bạch Linh gật đầu, sau đó từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra một bức tranh vẽ. Tần Thiên đưa tay tiếp nhận, mở ra, cẩn thận nhìn.
- Tại sao đột nhiên lại muốn xem cái này?
Bạch Linh nhìn Tần Thiên rất là nghi hoặc.
Tần Thiên không nói gì, mà là cẩn thận nhìn bức hoạ cuộn tròn, nhìn một hồi, sau đó quay đầu hướng về phía Bạch Linh hỏi:
- Em cảm thấy anh và tổ tiên của anh có dung mạo giống nhau không?
- Có chút tương tự, nhưng không quá giống nhau!
Bạch Linh nói.
- Ừm!
Tần Thiên gật đầu, sau đó đem bức hoạ cuộn tròn thu vào, trả lại cho Bạch Linh, sau đó nhìn Bạch Linh nói:
- Ngày hôm nay anh chuẩn bị đi đến Hoàng thành xem nhà cửa xây xong chưa, em có muốn đi cùng anh hay không?
- Em muốn đi!
Bạch Linh vẫn chưa kịp trả lời, Thanh Nhi bên cạnh đã hưng phấn xốc chăn lên, kích động nói.
Tần Thiên nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
- Em không sợ bị nhìn thấy sao?!
- Hừ! Dù sao cũng sớm muộn đều là người của kẻ háo sắc này, không mặc gì cả cũng không có chuyện gì!
Thanh Nhi lạnh nhạt nói, vẻ mặt không chút quan tâm.
- Thật không, vậy không bằng bây giờ liền trở thành người của anh thế nào?
Tần Thiên vẻ mặt háo sắc nhìn Thanh Nhi nói.
- Không được! Mới không cần nhanh như vậy đã bị tên háo sắc như anh thực hiện được mục đích!
Thanh Nhi chu môi nói.
- Ha ha... Được rồi, rời giường đi, đi ăn điểm tâm. Ăn điểm tâm xong, anh mang hai người các em đi Hoàng thành!
Tần Thiên nhìn hai người Bạch Linh nói, nói xong trực tiếp ôm lấy Bạch Linh, đi ra bên ngoài.
- Nhanh buông em xuống, sẽ bị các chị thấy, mắc cỡ chết em... !...
Ăn sáng xong, những người vợ khác đều đi học ngôn ngữ Dị giới. Riêng Tần Thiên thì dẫn Thanh Nhi cùng với Bạch Linh hai người cùng nhau tiến vào bên trong không gian chiếc nhẫn, để cho Ba Ba Ca đưa bọn họ tiến vào Hoàng Thành.
Chỉ trong nháy mắt, ba người Tần Thiên đã xuất hiện ở bên ngoài Hoàng Thành, rất xa đã có thể thấy được vài tòa phù đảo to lớn mỹ lệ di chuyển bên trong Hoàng thành, trong đó có một tòa đang thi công chính là của Tần gia.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ công trình thi công gần như đã hoàn thành, nhìn qua vô cùng đẹp, giống như tiên cảnh.
- Đi thôi!
Tần Thiên nhìn hai người Bạch Linh nói, sải bước đi vào bên trong.
Vào trong thành, Tần Thiên trực tiếp mang theo hai người bọn họ bay về phía một tòa phù đảo, rơi vào bên trên.
- Người nào, dám can đảm tự ý xông vào trọng địa của Tần gia!
Thủ vệ phía trên nhìn thấy ba người Tần Thiên bay đi lên, liền rối rít vây quanh, cực kỳ cảnh giác. Những người này đều mặc chiến giáp, tay cầm binh khí, thực lực đạt tới cảnh giới sáu sao, đều là cấm vệ quân hoàng đế phái tới nơi này canh giữ hoàng cung.
- Dừng tay, mau lui xuống!
Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó một lão giả từ đằng xa bay tới, nhanh chóng rơi vào trước mặt ba người Tần Thiên.
- Ra mắt Phò mã!
Lão giả nhìn Tần Thiên cung kính nói.
- Mặc trưởng lão, không cần khách khí!
Tần Thiên nhìn lão giả thi lễ nói, lão giả này chính là trưởng lão bên cạnh Hoàng đế Đại Yến hoàng triều Mặc Đông Phương, trước còn từng thông qua việc tới trợ giúp Tần Thiên ở thế giới bên ngoài tiêu diệt những thế lực ở Châu u.
- Tần Phò mã, công chúa không đi cùng ngài hay sao?
Mặc Đông Phương nhìn Tần Thiên nghi ngờ nói.
- À, nàng không cùng đi, đang bận, ta trước đến nơi này xem tiến triển như thế nào rồi!
Tần Thiên nói.
- Thì ra là thế, nơi này hiện tại cơ bản đã xây xong. Tần Phò mã, mời vào bên trong, ta dẫn ngài thăm thú một chút, ngài xem xét thế nào!
Mặc Đông Phương nhìn Tần Thiên nói.
- Tốt, làm phiền Mặc trưởng lão rồi!
Tần Thiên gật đầu, sau đó đi theo Mặc Đông Phương tiến vào bên trong. ...