- Gia chủ!
- Gia chủ!
- Gia chủ... !
Tần Thiên đã xuất hiện ở bên trong Tần gia, nhất thời cả đám đều đến vấn an. Tần Thiên cũng đáp lại từng người, sau đó đi vào trong nhà, vào bên trong phòng, Tần Thiên bố trí một trận pháp, trực tiếp rời khỏi Đế Đô. ...
Thành phố Quang Châu.
Tại cửa học viện Mỹ thuật thành phố Quang Châu, một tia sáng lóe lên, không gian vỡ ra, Tần Thiên trực tiếp từ trên cao rơi xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Bảo vệ cửa trường học đang hút thuốc lá sợ đến điếu thuốc lá trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
- Mẹ nó, không nghĩ tới lại chạy đến nơi đây!
Tần Thiên nhìn học viện Mỹ thuật thành phố Quang Châu trước mặt rất là kinh ngạc. Vốn cho là sẽ rơi ở gần nhà, không nghĩ tới rơi tới nơi này, cũng tốt, dù sao trong nhà cũng không còn ai, Mạc Tiêu Vũ ở trường học đi học, mình ở nhà cũng không có ai để trò chuyện, vừa hay tới nơi này, có thể vào xem Mạc Tiêu Vũ.
Tần Thiên nhìn đồng hồ, còn sớm, chỉ mới hơn chín giờ sáng, phỏng chừng Mạc Tiêu Vũ còn đang đi học. Tần Thiên còn chưa có ăn điểm tâm, vì vậy chuẩn bị đi ăn bữa sáng, lại đến xem Mạc Tiêu Vũ.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, xem xung quanh có quán ăn nào hay không.
Rất nhanh, Tần Thiên ở một khúc quanh phát hiện được một nhà trúc thăng mặt, đây chính là truyền thống mà thành phố Quang Châu mới có, vị cực kỳ tốt, hiện tại hầu như đã không còn, Tần Thiên rất thích ăn. Đã có một đoạn thời gian thật lâu không dùng, không có nghĩ tới đây lại có một nhà, vì vậy Tần Thiên liền đi vào, tìm một nơi ngồi xuống.
- Xin chào, cho tôi một phần trứng tôm vân nuốt mặt, phần lớn!
Tần Thiên hướng về phía nhân viên phục vụ nói.
- Được, xin cậu hãy chờ!
Người nhân viên cười nói.
- Tôi cũng muốn một phần giống vậy, phần nhỏ, cảm ơn nhiều!
Tiếng nói của một cô gái vang lên, ngồi xuống ở đối diện Tần Thiên.
Tần Thiên nghe âm thanh có chút quen tai, ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì cô gái ngồi ở đối diện lại là Mạc Tiêu Vũ, lúc này đang cúi đầu, cầm lấy một phần tư liệu để đọc, không chút nào chú ý đến Tần Thiên bên này.
- Tiểu Vũ, tại sao em lại ở chỗ này, không cần lên lớp sao?
Tần Thiên đưa tay quơ quơ ở trước mặt Mạc Tiêu Vũ.
Mạc Tiêu Vũ nghe được giọng nói của Tần Thiên, nhất thời ngẩng đầu nhìn lại, thấy người ngồi ở đối diện mình chính là Tần Thiên, nhất thời cả người đều ngây dại.
- Tần Thiên!
Mạc Tiêu Vũ rất là giật mình hô một câu, vô cùng lớn tiếng, dẫn tới người chung quanh đều nhìn lại.
- Khụ khụ, có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không chứ?!
Tần Thiên nhìn Mạc Tiêu Vũ mặt toát mồ hôi nói.
- Xin lỗi... !
Mạc Tiêu Vũ không biết xấu hổ thè lưỡi, sau đó nói tiếp:
- Không phải anh nói anh dẫn theo vợ của mình ra nước ngoài đi du lịch hay sao, mất nửa năm mới trở về, lúc này mới vài ngày, tại sao đã trở về rồi?
Tần Thiên vì không cho Mạc Tiêu Vũ biết đám người cậu ấy đi đến Tử Vi Tinh, cho nên diện ra một cái cớ đi ra nước ngoài du lịch.
- À... Chuyện này, bởi vì anh có việc gấp, cần phải trở về xử lý một chút, cho nên sớm đã trở về, xong xuôi lại tiếp tục đi du lịch. Được rồi, tại sao em lại ở chỗ này, không cần lên lớp sao, lúc này mới 9 giờ 45 chưa được 10 giờ?!
Tần Thiên nghi ngờ nói.
- À, sáng hôm nay em chỉ có hai tiết, hai tiết cuối cùng, cho nên không cần lên lớp sớm như vậy, ở chỗ này ăn bữa sáng trước!
Mạc Tiêu Vũ vừa nói, một bên đưa tay long liễu vuốt lấy mái tóc dài của cô ấy, vẻ mặt tươi cười, sắc mặt khẽ biến thành hồng, thoạt nhìn vô cùng mê người.
- À, thì ra là như thế!
Tần Thiên gật đầu.
- Xin phép, quấy rầy một chút, trứng tôm vân nuốt mặt của hai vị đã đến, mời dùng!
Lúc này nhân viên phục vụ đã bưng thức ăn lên.
- Được, cảm ơn!
Hai người Tần Thiên đều đói, đồ ăn vừa bưng lên sau đó liền ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Oanh!
- Không được nhúc nhích, không được phép lên tiếng!
Đang ăn, lúc này đột nhiên, một tiếng vang thật lớn từ cửa tiệm truyền tới, Tần Thiên quay đầu nhìn sang, thấy ba người bịt mặt mặc quần áo màu đen cầm súng lục trong tay vọt vào.
- A... !
Nhân viên phục vụ của quán ăn nhìn thấy tình huống như vậy, nhất thời sợ đến thét lên, các thực khách khác cũng cực kỳ kinh hoảng, muốn chạy trốn, nhưng nhìn đến họng súng đen ngòm, cả đám thở mạnh cũng không dám.
- Bọn tao chỉ đang tìm con nhỏ này, không có liên quan gì đến chúng mày, tất cả im miệng cho tao, ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ, ai dám lộn xộn báo cảnh sát, tao bắn một phát súng giết chết nó!
Một tên bịt mặt cầm đầu chỉ vào Mạc Tiêu Vũ đối diện Tần Thiên, nhìn mọi người quát lên.
Nói xong nhanh chóng vọt tới phía Mạc Tiêu Vũ, trực tiếp cầm súng chĩa vào sau ót của cô ấy.
- Đứng lên, đi theo tao!
Tên bịt mặt hướng về phía Mạc Tiêu Vũ quát lớn.
Mạc Tiêu Vũ nhất thời sợ đến mặt mũi trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên ở phía đối diện.
Tần Thiên nhìn tên bịt mặt trước mặt, chậm rãi nói:
- Bọn mày là ai, tại sao muốn bắt cô ấy!
- Câm miệng, thằng nhãi, muốn chết sao?!
Tên bịt mặt lập tức hướng về phía Tần Thiên quát lên.
- Hưu!
- A!
Tần Thiên trực tiếp cầm lấy chiếc đũa trong tay, bay thẳng đến tên bịt mặt này. Trong nháy mắt xuyên thấu khẩu súng trong tay của hắn cùng với lòng bàn tay của hắn, đem bàn tay của hắn cùng với chiếc đũa dính lại với nhau, máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống. Tên đàn ông che mặt phát sinh tiếng kêu la thảm thiết vô cùng thống khổ, tay trái gắt gao nắm lấy cổ tay phải của mình, đau đớn không chịu nổi.
Hai tên bịt mặt khác nhìn thấy đồng bọn của mình bị như vậy, thật nhanh vọt tới Tần Thiên bên này.
- Hưu!
- Hưu!
Tần Thiên nắm lấy mấy chiếc đũa bên trong ống đựng đũa, trực tiếp bay tới hai tên che mặt kia. Cánh tay của hai thằng này cùng với súng lục của bọn nó cũng bị chiếc đũa của Tần Thiên cho bắn thủng, dính chặt lại vào nhau.
Người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ đều sợ ngây người.
Thế nhưng lúc này vẫn chưa xong, Tần Thiên lần thứ hai nắm lên vài chiếc đũa, nhanh chóng huy động, nhanh chóng phóng đi, cắm vào bên trong đầu gối tại hai chân của ba tên che mặt kia. Nhất thời, ba thằng bịt mặt toàn bộ ngã trên mặt đất, thống khổ kêu la thảm thiết.
- Nhanh chóng khống chế bọn chúng!
Một số người đàn ông ở bên trong quán ăn nhìn thấy thế đều xông lại, bắt lấy ba tên kia, ấn ở trên mặt đất, nhân viên phục vụ cầm tới mấy sợi dây, nhanh chóng trói chặt ba tên bịt mặt lại, sau đó nhanh chóng báo cảnh sát.
- Cậu thanh niên, cậu thật lợi hại, cậu đã làm như thế nào vậy?
Những người đó nhìn Tần Thiên vô cùng giật mình, cư nhiên có thể sử dụng chiếc đũa chọc thủng súng ống cùng với tay của người khác, thực sự là quá mạnh mẽ, quả thực giống như đóng phim hành động.
- Trước đây từng luyện qua một chút võ mà thôi, không có gì. Mọi người không ngại, nhường đường một chút, tôi đến tra hỏi những tên này, xem bọn hắn muốn làm gì đối với người quen của tôi!
Tần Thiên nhìn người xung quanh nói, cả đám lập tức đều tản ra.
Tần Thiên nhìn ba tên bịt mặt trước mặt, đưa tay đem Mạc Tiêu Vũ sợ hãi núp ở sau lưng của mình kéo ra ngoài, chỉ vào Mạc Tiêu Vũ quay sang ba người bịt mặt nói:
- Nói đi, ai phái bọn mày tới, tại sao muốn bắt cô ấy... ...