Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 2005 - Chương 2010: Đối Phó

 Chương 2010: Đối Phó Chương 2010: Đối Phó Chương 2010: Đối Phó

Ba người bịt mặt nhìn thấy Tần Thiên, ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt tràn đầy oán hận.

- Hừ! Mày đừng hòng biết được, thằng nhãi!

Tên bịt mặt cầm đầu nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, nhìn bộ dạng này của hắn, một bộ muốn giết người. Nếu không bởi vì Tần Thiên, nhiệm vụ lần này của hắn cũng sẽ không thất bại.

Tần Thiên nhìn tên thanh niên che mặt kia, câu trả lời của hắn nằm trong dự liệu của Tần Thiên, cậu ấy cũng không nóng nảy.

- Không nói cũng không liên quan, tao tự có biện pháp cho bọn mày nói ra!

Tần Thiên nhìn ba thằng che mặt kia chậm rãi nói.

- Hừ!

Tên che mặt cầm đầu cũng đối với Tần Thiên cười nhạt, hoàn toàn không để vào mắt.

Lúc này Tần Thiên nhìn ba tên đó, lặng lẽ mở ra thuật đọc tâm, tra nhìn ý nghĩ trong lòng của ba thằng đó.

- Muốn bọn tao nói ra kẻ chủ mưu, mơ tưởng!

- Nếu như nói ra thân phận của Trần tiên sinh, cả nhà chúng ta cũng sẽ bị diệt, có chết cũng không thể nói!

- Chỉ cần chúng ta không nói ra, Trần tiên sinh sẽ có biện pháp đem chúng ta cứu ra ngoài!

Ý nghĩ trong lòng của ba tên bịt mặt trong nháy mắt đã vang lên ở trong đầu Tần Thiên, Tần Thiên nghe xong mỉm cười, sau đó nhìn ba người nói:

- Là Trần tiên sinh phái các ngươi tới đây!

Lời này vừa ra tới, ba thằng kia nhất thời sắc mặt đại biến.

- Thằng này làm sao biết Trần tiên sinh, nó là ai?

Tên bịt mặt cầm đầu trong lòng thầm nghĩ.

- Tao là người như thế nào mày không cần phải xen vào, dù sao tao biết Trần tiên sinh là được!

Tần Thiên cười nhìn người bịt mặt nói.

Tên bịt mặt lần thứ hai kinh hãi, thế nào Tần Thiên biết trong lòng hắn đang nghĩ điều gì.

- Tao đương nhiên là biết trong lòng mày suy nghĩ gì!

Tần Thiên lần nữa nói, tên bịt mặt cầm đầu thiếu chút nữa hỏng mất, thế nào Tần Thiên giống như quỷ thần, trong lòng hắn suy nghĩ gì đều bị đón trúng.

Tần Thiên nhìn tên bịt mặt cầm đầu kinh ngạc, lại nhìn sang hai tên còn lại:

- Ba người bọn mày lo lắng nói ra thân phận của Trần tiên sinh thì sẽ bị giết đúng không, yên tâm, chỉ cần bọn mày nói ra, tao bảo đảm bọn mày sẽ không có việc gì, bao gồm cả người nhà của bọn mày!

Ba tên đó nhìn lẫn nhau lại về phía Tần Thiên, không mở miệng.

- Tao nói cho bọn mày nghe, chỉ cần bọn mày vào cục cảnh sát, vậy thì sẽ có thể nói ra được, tên Trần tiên sinh kia cũng không có cách nào bắt chúng mày ra, chính hắn còn chưa nhất định giữ được. Nếu như bọn mày ngoan ngoãn khai ra tên Trần tiên sinh, như vậy bọn mày đã lập công chuộc tội. Hiện tại bọn mày cũng không có gây ra tổn thương gì đối với đương sự, chỉ cần bọn tao giúp tụi mày nói nói mấy câu, tụi mày tối đa cũng chỉ ở bên trong cải tạo một hai năm đã có thể đi ra ngoài, nhưng nếu như tụi mày không nói, thì ở bên trong tám mươi năm là không thể tránh. Tàng trữ súng ống, đây là tội nặng, khả năng cả đời cũng không ra được, đến lúc đó vợ con của tụi mày khả năng sẽ trở thành vợ con của người khác. Bọn mày cho rằng bạn gái hay vợ của bọn mày sẽ an tâm chờ đợi bọn mày cả đời sao, bọn mày suy nghĩ quá nhiều rồi. Bọn mày cho rằng tên Trần tiên sinh gì đó sẽ thực sự cứu bọn mày ra sao, đó là không có khả năng, hắn chỉ cần vừa động thủ cứu bọn mày sẽ bị bại lộ thân phận, đến lúc đó cảnh sát tìm đến hắn, mày cho là hắn sẽ ngu như vậy sao, hắn sẽ không đâu. Bất quá cũng chỉ dỗ dành bọn mày một chút, sau đó rời đi, bọn mày cũng làm gì được hắn, tao nói đúng hay không. Bọn mày cần phải biết, không nên mang tính mạng của mình ra đùa giỡn!

Tần Thiên nhìn ba tên bịt mặt kia nói.

Ba tên bịt mặt vừa nghe thấy Tần Thiên nói như vậy, mồ hôi lạnh đều ứa ra. Bởi vì Tần Thiên nói rất có lý, Trần tiên sinh đúng là không đến cứu bọn hắn, bọn hắn cũng không có biện pháp, đến lúc đó nhận tội, ở trong tù muốn lật lại bản án cũng khó khăn.

Ba tên bịt mặt mày nhìn tao, tao nhìn mày, do dự một lúc. Tần Thiên cũng không nói gì, chỉ nhìn ba người bọn hắn, chờ đợi kết quả từ cái miệng ba hoa của mình.

Người bên cạnh nhìn thấy tình huống như vậy, đều âm thầm tán thán. Tên Tần Thiên này có cái miệng thực sự là vô địch, như thế đã có thể nói cho ba tên tội đồ lay động.

Do dự một chút, tên bịt mặt cầm đầu nhìn Tần Thiên nói:

- Cậu nói đều là thật sao, nếu như bọn tôi khai ra đối phương là ai, ba người bọn tôi thực sự sẽ chỉ bị giam giữ một hai năm sao?

- Dĩ nhiên!

Tần Thiên gật đầu nói.

- Này... Được rồi, tôi sẽ nói!

Tên bịt mặt cầm đầu cắn răng nói.

- Ừm, nói đi!

Tần Thiên gật đầu nói.

- Là một người tên là Trần Xúc Sinh bảo bọn tôi làm, chúng tôi nợ tiền của hắn, hắn yêu cầu chúng tôi bắt cóc vị tiểu thư này, vơ vét tài sản của ông cô ấy, yêu cầu ông của cô ấy đưa cho chúng tôi vài bức tranh. Sau khi chuyện thành công chúng tôi sẽ không còn nợ hắn nữa, mặt khác hắn còn cho chúng tôi mỗi người một trăm vạn!

Người bịt mặt cầm đầu nói.

- Trần Xúc Sinh!

Mạc Tiêu Vũ nghe xong lời người bịt mặt nói, nhất thời kinh kêu lên.

- Em biết hắn?

Tần Thiên nhìn thấy Mạc Tiêu Vũ kinh hô, nghi ngờ hỏi.

Mạc Tiêu Vũ gật đầu một cái:

- Ừm, em biết, hắn là tài xế của ông em!

- Đúng vậy, hắn chính là tài xế của Nghi lão!

Thằng che mặt cầm đầu nói.

Tần Thiên gật đầu:

- Vậy là được rồi, cứ như vậy, hành vi phạm tội của các người sẽ càng nhẹ. Các cậu là bị ép bắt cóc, chưa tính là chủ động, cộng thêm chủ động tố cáo, lập công chuộc tội, phỏng chừng một năm đã có thể đi ra!

Ba người bịt mặt nghe được lời Tần Thiên nói, nhất thời vui mừng.

Lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, một xe cảnh sát lái đến trước cửa quán ăn, vài người cảnh sát đi xuống, nhanh chóng vọt vào.

- Tần... Tần ca, tại sao anh lại ở chỗ này?

Một người cảnh sát dẫn đầu nhìn thấy Tần Thiên có chút kinh ngạc nói, thoạt nhìn rất khẩn trương.

- Cậu biết ta?

Lúc này Tần Thiên nhìn người cảnh sát đó nghi ngờ hỏi.

- Em là cấp dưới của phó cục trưởng Lý, ở cục cảnh sát đã nhìn thấy anh đi đến gặp chị ấy!

Viên cảnh sát dẫn đầu khẩn trương nói, cũng không quan tâm đến phạm nhân ở trên đất.

- À, thì ra là thế, cậu đem ba người bọn họ mang đi đi, vừa rồi tôi đã hỏi qua bọn họ, bọn họ là bị ép bắt cóc, nguyện ý lập công chuộc tội, tố cáo kẻ chủ mưu, các cậu hãy cho bọn họ một cơ hội thay đổi triệt để đi!

Tần Thiên nhìn viên cảnh sát dẫn đầu kia nói.

- Được, người đâu, trước đem bọn họ đưa đến bệnh viện!

Viên cảnh sát dẫn đầu vung tay lên, rất nhanh vài cảnh sát phía sau nhanh chóng tiến lên, đem ba tên bắt cóc lôi đi. Cả đám thấy trên tay bọn hắn có chiếc đũa dính chặt, trong lòng đều cực kỳ khiếp sợ, mẹ nó, thằng này làm sao làm được như vậy.

- Chuyện này, Tần ca, em muốn biết tình huống ở đây, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh có thể nói cho em nghe một chút không?!

Viên cảnh sát dẫn đầu cẩn thận nhìn Tần Thiên hỏi.

- À, việc này không thành vấn đề, ngồi xuống rồi nói, chớ khẩn trương!

Tần Thiên nhìn cậu ấy cười nói, sau đó đem chân tướng mọi chuyện nói với cậu ấy một lần.

Sau đó, viên cảnh sát kia sau khi nghe xong liền rời đi, người vây xem cũng đều rời đi. Gặp phải chuyện như vậy Mạc Tiêu Vũ cũng không có tâm trạng ăn cơm, đều bị hù cho chết khiếp một phen, đâu còn có tâm trí nào để ăn uống, dứt khoát trực tiếp đi vào trường học.

Tần Thiên cũng đang nhàn rỗi buồn chán, lo lắng Mạc Tiêu Vũ sẽ lại xảy ra chuyện. Dù sao Tần Thiên cũng không có chuyện gì để làm, cho nên đã quyết định đi theo bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy một ngày đêm, miễn cho lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Bình Luận (0)
Comment