Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 2007 - Chương 2012: Đệ Tử Kiếm Vực

 Chương 2012: Đệ Tử Kiếm Vực Chương 2012: Đệ Tử Kiếm Vực Chương 2012: Đệ Tử Kiếm Vực

- Khốn nạn, con mẹ nó, mới vừa tới đã gặp phải loại mãnh thú to lớn này!

Tần Thiên mắng to một câu, liều mạng hướng phía trước bay đi, mà phía sau con hổ to lớn kia đuổi theo với tốc độ nhanh dị thường, mấy cái đã đuổi kịp hai người, mở miệng to như chậu máu tấn công về phía hai người.

Tốc độ của U Minh Bạch Hổ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới sau lưng của hai người Tần Thiên, muốn chạy trốn căn bản là không kịp.

- Chết!

Tần Thiên hét lớn một tiếng, chợt, hai tay nhanh chóng huy động, vô số năng lượng màu vàng phát ra xung quanh. Trong nháy mắt, một cổ khí tức hủy diệt kinh khủng từ trên người Tần Thiên phát ra, Tần Thiên trực tiếp đánh một quyền hướng phía hổ trắng, một nắm đấm to lớn từ trên tay của Tần Thiên bạo phát ra.

- Rống!

- Oanh!

Chợt, một tiếng nổ thật to vang lên, nắm đấm của Tần Thiên trực tiếp đánh ở trên đầu U Minh Bạch Hổ, trong nháy mắt, năng lượng bắn ra bốn phía. Tần Thiên cảm thấy giống như mình đã đánh lên trên tấm thép, tay phải nhất thời có cảm giác bị gãy xương, ngay sau đó cả người bị móng vuốt của U Minh Bạch Hổ to lớn vồ tới, trực tiếp bị đánh bay, đụng vào trên thân cây, đụng nát cả cái cây, ngã xuống đất, cả người một trận khó chịu, gần như thổ huyết. Thực lực của U Minh U Minh Bạch Hổ kinh khủng hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Tần Thiên.

- Rống!

Con hổ to lớn kia phát ra tiếng gầm giận dữ, tuy rằng đã đánh bay Tần Thiên, thế nhưng bộ dạng của nó cũng không phải là dễ chịu, con hổ đã bị một quyền tấn công của Tần Thiên làm cho bị thương, máu tươi chảy ròng, thế nhưng vẫn như trước đứng trên mặt đất, khí thế cường liệt, bộ dạng như không bị thương chút nào.

- Vô Lượng Thọ Phật, Tần huynh ngươi không sao chứ?

Trương Tứ Phong thấy Tần Thiên bị đánh bay, lập tức chạy vội qua, rơi vào bên cạnh Tần Thiên.

- Mẹ kiếp, cư nhiên mạnh như vậy, thiếu chút nữa phải nuốt hận, đạo trưởng, chúng ta cùng nhau động thủ, tiêu diệt con súc sinh này!

Tần Thiên nhìn Trương Tứ Phong nói, Trương Tứ Phong gật đầu.

- Rống!

Con U Minh Bạch Hổ to lớn kia nhìn thấy Tần Thiên đứng lên, chợt lần thứ hai nhảy vồ đến.

- Cẩn thận, đạo trưởng!

Tần Thiên hướng về phía Trương Tứ Phong quát to, vội vàng hướng sang một bên tránh khỏi. Cường độ thân thể của con Bạch Hổ to lớn này là quá kinh khủng, quả thực chính là từ thép toi luyện mà thành.

- Rống!

U Minh Bạch Hổ gầm lên giận dữ, nhào vào khoảng không. Hai người Tần Thiên cấp tốc trốn được sang hai bên trái phải, ngay sau đó Trương Tứ Phong lập tức liền vung tay lên, tế ra cái chén bể của mình, thần lực bắn ra bốn phía, năng lượng cuộn trào, chợt hướng về phía U Minh Bạch Hổ to lớn.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, chén bể nhanh chóng đánh giết ở trên người con hổ to lớn kia, nhất thời, năng lượng kinh khủng trực tiếp đem con hổ này đánh bay ra ngoài, đè gãy một tảng lớn cây cối. Thế nhưng con U Minh Bạch Hổ này chợt xoay người dựng lên, càng tức giận lao về phía hai người.

- Ngươi dẫn dụ nó, ta công kích ở chân nó!

Tần Thiên hướng về phía Trương Tứ Phong hô, Trương Tứ Phong gật đầu, lần nữa sử dụng chén bể tấn công về phía U Minh Bạch Hổ. Thế nhưng lúc này đây tốc độ tấn công của U Minh Bạch Hổ nhanh hơn rất nhiều, không đợi Trương Tứ Phong công kích, U Minh Bạch Hổ đã nhào tới trên người Trương Tứ Phong.

- Khốn nạn, không hay rồi!

Tần Thiên vừa nhìn thấy, lập tức cả người vận chuyển năng lượng màu vàng, chợt xung phong liều chết hướng về phía Trương Tứ Phong bên kia.

- Rống!

Vừa lúc đó, trước đó chuẩn bị tấn công Trương Tứ Phong U Minh Bạch Hổ đột nhiên chợt quay đầu, hướng về phía Tần Thiên xông tới.

- Mẹ kiếp, súc sinh giảo hoạt!

Tần Thiên cả giận nói, vội vàng song quyền nghênh đón. Thế nhưng không còn kịp nữa, quá mức vội vàng, mà U Minh Bạch Hổ đã lao đến trước mắt, miệng to như chậu máu phun ra trận trận tinh phong. Tần Thiên phảng phất thấy con súc sinh này phát sinh đắc ý gầm rú, một giây kế đó đã muốn cắn mình.

Bên kia, Trương Tứ Phong còn không có phản ứng kịp, thấy Tần Thiên bị U Minh Bạch Hổ công kích, sửng sốt vài giây mới hồi phục trở lại, ném ra chén bể, chuẩn bị cứu Tần Thiên. Thế nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi, nửa cái đầu của Tần Thiên đã tiến vào bên trong cái miệng máu khổng lồ của U Minh Bạch Hổ.

- Hưu!

Vừa lúc đó, đột nhiên, Tần Thiên vung hai tay lên, trong nháy mắt trên người bạo phát ra một con Thải Phượng màu vàng. Giờ khắc này, từ trên người Tần Thiên bạo phát ra lực hủy diệt kinh khủng cao tới cảnh giới tám sao cấp sáu.

- Thanh Điểu hoán Phượng hoàng!

Tần Thiên một thân rống giận, con Phượng Hoàng to lớn màu vàng hung hăng đâm vào trong miệng của con hổ trắng kia. Một chiêu này công kích có thể nói là kinh khủng đến cực điểm, lực hủy diệt cường đại trực tiếp nuốt sống U Minh Bạch Hổ.

- Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, trong chớp nhoáng này, U Minh Bạch Hổ trực tiếp bùng nổ bay lên độ cao hơn trăm mét, sau đó nặng nề đập vào trong rừng cây, trực tiếp phát nổ phá hủy toàn bộ cây cối trong phạm vị mấy trăm mét, trên mặt đất nổ ra một cái hố to lớn.

U Minh Bạch Hổ nằm ở trong hố, toàn thân đều là máu tươi, trực tiếp thay đổi màu sắc từ màu trắng thành màu đỏ, nhưng lại chưa có chết, vẫn còn sống, bất quá cũng bị thương nặng.

Mà Tần Thiên cả người cũng bị năng lượng nổ tung kinh khủng cho phản bắn ra ngoài, cả người bay ra xa có hơn mấy trăm mét, cũng không có thương tổn gì, chỉ là quần áo bị rách nát, rất nhanh đã đứng lên, nhanh chóng bay tới.

- Mẹ nó, còn chưa có chết, mãnh thú ở Thiên Ma Uyên quả nhiên rất không bình thường!

Tần Thiên thấy U Minh Bạch Hổ ở bên trong hố to lại còn đứng lên. Vừa rồi Tần Thiên còn nghĩ rằng hẳn là miệng của U Minh Bạch Hổ đã bị nổ nát, đầu nổ tung mới đúng, không nghĩ tới lại còn không chết, thật quá ngoài dự liệu của cậu ấy.

- Vô Lượng Thọ Phật, xem ta đây, đi chết đi, súc sinh!

Trương Tứ Phong nhìn thấy U Minh Bạch Hổ bị trọng thương, chợt hét lớn một tiếng, ném ra cái chén bể của mình, nhanh chóng lao về phía U Minh Bạch Hổ công kích.

- Oanh!

- Rống!

Ánh sáng màu trắng sáng ngời, cái chén bể kia của Trương Tứ Phong giống như một lưỡi dao sắc bén, bay thẳng đến chỗ U Minh Bạch Hổ. Trong nháy mắt lướt qua ở trên người U Minh Bạch Hổ, nhất thời, đánh bay đủ xa mấy trăm mét, đánh ngã một tảng lớn cây cối, mặt đất chấn động rung rinh. Máu trên người U Minh Bạch Hổ văng khắp nơi, mở miệng liên tục kêu thảm thiết, thế nhưng, vẫn không có giết chết được nó, trái lại khiến nó càng thêm phẫn nộ.

Chợt, con U Minh Bạch Hổ trọng thương này phát sinh tiếng rống giận kinh thiên, ở tại chỗ nhảy lên một cái, lao về phía Trương Tứ Phong. Mà Trương Tứ Phong không chút hoang mang, lần thứ hai lấy ra chén bể, chuẩn bị nghênh tiếp đòn tấn công của U Minh Bạch Hổ.

- Hưu!

Vừa lúc đó, đột nhiên, ở chính diện U Minh Bạch Hổ, ánh sáng màu xanh chói mắt lóe lên, nhất thời U Minh Bạch Hổ kinh ngạc một chút. Một giây kế tiếp, Tần Thiên xuất hiện ở trước mặt nó, hai tay vũ động, bỗng nhiên trong lúc đó, chín con Thanh Điểu to lớn từ trên người Tần Thiên bạo phát ra, đạt tới cảnh giới tám sao cấp ba, vô cùng kinh khủng.

- Thanh Điểu cửu thiên!

Tần Thiên hét lớn một tiếng, một chiêu này đã rất lâu chưa dùng qua.

Chín con Thanh Điểu to lớn phát sinh một trận kêu to, nhanh chóng bay đến tấn công U Minh Bạch Hổ.

- Rầm rầm rầm... !

- Rống!...

Tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên, trong chớp mắt, U Minh Bạch Hổ vốn đã trọng thương phát sinh một tiếng kêu thảm thiết không gì so nổi, lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài. Lúc này đây, công kích của Tần Thiên trực tiếp đánh cho nó bị thương nặng, thân thể rách nát, hàng loạt máu đỏ tươi phún ra ngoài, kêu rên không ngừng, nằm trên mặt đất, ngoại trừ kêu rên ra, không còn bất kỳ cử động nào.

- Hừ! Súc sinh!

Tần Thiên nhìn U Minh Bạch Hổ nằm bất động ở dưới đất hừ lạnh một tiếng.

- Vô Lượng Thọ Phật, nghiệt súc, ăn một chén của ta!

Trương Tứ Phong hô to khẩu hiệu, nhanh chóng bay đi, chén bể trong tay hung hăng lao đến U Minh Bạch Hổ, mạnh mẽ đập vào trên người của nó, trực tiếp đem thân thể của nó đập tan tành, một viên nội đan đen sẫm từ trên người U Minh Bạch Hổ bay vội ra, Trương Tứ Phong bắt lại, thu vào.

- Vô Lượng Thọ Phật, đạo gia ta trước thu lại, chờ chúng ta kết thúc cuộc hành trình Thiên Ma Uyên lần này rồi từ từ phân chia!

Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên vẻ mặt hèn mọn cười nói.

Tần Thiên không nói gì, mà là nhìn về phía bên cạnh cách đó không xa.

- Ra đi, không cần trốn!

Tần Thiên nhìn bên cạnh cách đó không xa trong rừng cây.

- Ba ba ba... !

Tần Thiên vừa dứt lời, một trận tiếng vỗ tay đột nhiên từ một bên truyền đến, ngay sau đó bốn năm người đạo sĩ mặc y phục màu trắng mang chiến kiếm từ một bên bay ra, rơi vào hai người Tần Thiên cách đó không xa. Cầm đầu là một tên thiếu niên độ tuổi so với Tần Thiên không sai biệt lắm, ánh mắt tinh anh, anh khí vô cùng, một cổ khí thế cường đại từ trên người hắn phát ra, vang dội tứ phương.

- Vô Lượng Thọ Phật, lại có người nấp ở nơi đó!

Trương Tứ Phong cả kinh nói, hoàn toàn không phát hiện, mà Tần Thiên, sớm đã phát hiện. Đám người này ở thời điểm hai người bọn họ cùng với U Minh Bạch Hổ chiến đấu được một nửa đã xuất hiện, cho nên Tần Thiên vẫn cảnh giác, vốn muốn phóng xuất ra Huyết Linh phân thân đến giết chết U Minh Bạch Hổ, nhưng sau khi phát hiện những người này, Tần Thiên liền cải biến chủ ý.

Bởi vì những tên kia trốn ở chỗ này, hiển nhiên là không có ý tốt, không chừng lại có thể có một trận chiến, cho nên trước không muốn bại lộ thực lực của bản thân mới được.

- Vô Lượng Thọ Phật, lại là người của Kiếm vực!

Trương Tứ Phong nhìn mấy người nhướng mày nói, lộ xảy ra vẻ ngoài ý muốn.

- Kiếm vực? Môn phái nào tới, rất lợi hại sao?

Tần Thiên nhìn sang Trương Tứ Phong hỏi, cậu ấy căn bản chưa từng nghe qua cái tên Kiếm vực.

- Vô Lượng Thọ Phật, ngươi rốt cuộc có phải là người ở Tử Vi Tinh hay không a, ngay cả Kiếm vực cũng không biết!

Trương Tứ Phong vẻ mặt hoài nghi nhìn Tần Thiên.

- Bớt nói nhảm, nói mau!

Trương Tứ Phong gật đầu nói:

- Kiếm vực, quật khởi từ hơn mười vạn năm trước, niên đại hắc ám náo động máu chảy. Năm đó người sáng lập của Kiếm vực không rõ dấu vết, ngang trời xuất thế, lấy kiếm làm chính đạo, một kiếm quét ngang thiên hạ, sinh thời, không người nào có thể địch, cuối cùng khai sáng ra thánh điển có một không hai, Kiếm điển. Ở Nam Vực khai tông lập phái, truyền xuống y bát cho hậu thế, gần với Đốt tiên tông những môn phái siêu cấp lớn mạnh này, nếu bản thân có thánh khí mà nói, e là sẽ cùng một cấp bậc.

- Có nghe đồn rằng, người sáng lập Kiếm vực cũng không phải là con người, mà là trời sinh ra binh khí, sau đó có được tinh hoa của trời đất, nuôi dưỡng mấy trăm vạn năm, cuối cùng xuất thế, thành tựu một đời thành nhân vật người ta quỳ bái.

- Lại còn có môn phái như vậy?!

Tần Thiên lẩm bẩm, rất là khiếp sợ, xem ra tử vi tinh không hề đơn giản, điều Tần Thiên cần phải biết còn có rất nhiều.

Lúc này, trong rừng cây, năm đệ tử Kiếm vực đứng đến trước mặt hai người Tần Thiên, kỳ thực dường như xuất ra lưỡi dao sắc bén, khí thế của người gây sự.

- Tốt, các ngươi biểu diễn, cư nhiên đem U Minh Bạch Hổ tương đương cảnh giới tám sao cấp một cho đánh chết, ta đây sẽ giúp các ngươi cất giữ. Được rồi, đem mọi thứ trên người các ngươi toàn bộ giao ra đây, ta sẽ để cho các ngươi được toàn thây thể, được rồi, nhất là cái chén bể đó, ta cảm thấy rất hứng thú!

Tên thiếu niên cầm đầu nhìn hai người Tần Thiên ngạo khí nói, giống như nắm chắc phần thắng. Thực lực của hắn cũng cực kỳ cường đại, khí tức vô cùng kinh khủng, nhưng nhìn không ra thực lực gì, không biết dùng phương pháp gì che giấu, Tần Thiên suy đoán rằng thực lực của hắn sợ rằng không thua cậu ấy. ...

Bình Luận (0)
Comment